'Tô Tử Lâm nhìn Tô Tử Tích lạch bà lạch bạch chạy lên tầng, tức giận đến mức như sắp nhồi máu cơ tim.
Bà cụ Tô thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này coi như bỏ rồi.”
Lúc Vệ Uyển vẫn còn sống thì mặc kệ cậu bé, cũng không cho người khác quản lý cậu bé.
Mỗi khi bọn họ muốn can thiệp vào việc giáo dục thì đều bị Vệ Uyển dịu dàng khéo léo phản đối quyết liệt, nói rằng con của mình thì mình sẽ tự dạy dỗ, đợi đến khi nó lớn là sẽ ngoan dần!
Nhưng khi còn nhỏ đã không ngoan được, sao có thể chờ mong rằng sau khi cậu bé lớn thì đột nhiên sẽ †rở nên ngoan ngoãn chứ?
Túc Bảo như bà cụ non xen mồm: “Quả thật hết cứu am
Tô Nhạc Phi bĩu môi: “Cậu năm của con ấy, lúc tức giận nhất đã lấy gậy đánh thằng nhóc đó một trận tơi bời, nhưng nhóc đó lại nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, nói là giỏi thì đánh chết nó luôn đi.”
Tô Ý Thâm cũng thở dài: “Tô Tử Tích như nước đổ đầu vịt, mềm cứng không ăn, cực kỳ cứng đầu cứng cổ, không có cách nào trị được.”
Tô Lạc lại có chút bất cần: “Đóng băng thẻ ngân hàng của thằng bé cũng không khiến nó phải lo lắng, người ta dựa vào việc chơi trò chơi, ngày kiếm được một ngàn.
Một tháng kiểu gì cũng có được tam vạn tệ.
Túc Bảo: “Quào, giỏi thật đó!”
Mọi người trong nhà họ Tô:
Đối với người nhà họ Tô đi mua đồ ăn một ngày. cũng đã tốn ba vạn tệ, chút tiền này của Tô Tử Tích quả thật không là gì cả, chẳng khác nào uổng công nuôi dưỡng.
Túc Bảo lại cảm thấy anh Tô Tử Tích rất giỏi, ít nhất sẽ không bị chết đói, đầu óc cũng rất linh hoạt.
Nhưng tại sao anh ấy lại biến thành dáng vẻ này chứ? Tại sao lại bài xích người nhà như vậy?
'Túc Bảo không hiểu được.
Bà cụ Tô nói với Mộc Quy Phàm: “Con cũng đừng quan tâm đến nó làm gì, không quản lý được đâu. Mấy năm qua bọn bác đã dùng đủ mọi cách rồi.”
“Nó vừa trở về đã vào phòng đóng cửa lại, tự cô lập bản thân với mọi người, chẳng lẽ chúng ta lại đi phá cửa phòng của nó được à...”
Dù sao cũng là cháu trai của mình, cũng không làm ra việc gì nguy hại đến xã hội, bọn họ cũng không thể đuổi thằng bé đi được.
Mộc Quy Phàm liếc mình điện thoại, tài khoản kia của Tô Tử Tích cái bị rớt xuống hạng đồng, không còn đường sống nữa.
Đương nhiên vẫn còn một cách nữa, là đưa cậu bé lên chiến trường dạo quanh một vòng, mài giữa trong một năm, chắc chắn có thể thay da đổi thịt.
Nhưng sao trẻ con có thể lên chiến trường được, hơn nữa...
Rốt cuộc thì Mộc Quy Phàm cũng không muốn sử dụng phương pháp cực đoan này, khi còn nhỏ anh đã phải trải qua quá nhiều khổ cực, không muốn bất kỳ ai phải trải qua chuyện như vậy nữa.
“Cứ tiếp tục quan sát xem sao.” Tô Nhất Trần kết thúc chủ đề này.
'Túc Bảo ghé vào cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi ăn xong, Túc Bảo cầm một tập tranh, Tô Tử Du cầm theo một quyển số học, đứng trước cửa phòng của Tô Tử Tích.
Tô Tử Du nhàm chán nói: “Em tới chỗ nhóc đó làm gì, cứ để nhóc ta tự sinh tự diệt đi.”
'Túc Bảo lắc đầu: “Em cảm thấy thật ra anh Tử Tích rất cô đơn.”
Hình như chẳng có ai tin anh ấy hết, cũng không có ai thừa nhận thành tựu của anh ấy...
'Tô Tử Du không cho là đúng. Túc Bảo gõ vang cửa phòng của Tô Tử Tích.
Bên trong không có ai đáp lại, Túc Bảo khế mở hé cửa ra, ló đầu nhỏ vào trong: “Anh trai, em vào phòng nhat”
Tô Tử Tích đang cố gắng cày tài khoản mới, bất chợt nhìn thấy Túc Bảo ló đầu vào trong, sợ tới mức ngã rạp từ ghế trên xuống đất.
Rõ ràng cậu bé đã khoá trái cửa phòng rồi mà, Túc Bảo đã đẩy ra kiểu gì vậy!?
“Em...” Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại cho anh!”
Túc Bảo chớp mắt, nhìn khung cửa, khó xử nói: “Anh trai, có lẽ không đóng lại được nữa đâu, em không cẩn thận tháo cửa ra mất rồi...”
Tô Tử Tích cười nhạo: “Chỉ bằng em mà cũng có thể tháo... cửa chắc...”
Cậu bé đi qua định đóng sầm cửa lại, chợt phát hiện cửa đã bị phá hỏng thật, Túc Bảo giơ cao tay nắm cửa bằng một tay.
Trọng lượng của cửa là bốn mươi kg...
Vậy lực mà em gái sử dụng để nâng cửa lên là bao nhiêu Newton...
Em gái nhà cậu là lực sĩ siêu cấp à??