Tô Tử Tích vừa toan thoát khỏi group thì vô tình nhấp vào một tấm ảnh.
Chính là dáng vẻ chết thảm của Tống Nguyệt Thanh...
Nhìn thấy đôi mắt đang trừng to của cô gái, Tô Tử Tích bỗng thấy hơi ghê người.
Ngay lúc này, một bàn tay vỗ lên vai cậu.
Tô Tử Tích lập tức nhảy cãng lên, ôm lấy cột đình, hoàn hồn lại mới nhìn rõ là Túc Bảo.
Cậu tức giận mắng: “Em làm cái gì thế?”
'Túc Bảo thu tay lại, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi anh trai...
Tô Tử Du lập tức nói: “Không liên quan tới Túc Bảo, ban nãy anh kêu em ấy đừng lên tiếng.”
Tô Tử Tích mắng một câu “đúng là bị bệnh”, sau đó mới ngồi xuống.
'Túc Bảo cũng ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn hỏi: “Anh ơi, có thể cho em xem đoạn video ban nãy không?”
Trong di động của anh Tử Chiến chỉ có các group về thơ ca.
Còn di động của anh Tử Du thì toàn là các group bàn về phương trình và công thức.
Cho nên cô bé mới tới tìm anh Tử Tích nha.
Tô Tử Tích chẳng buồn ngẩng đầu, mất kiên nhẫn nói: “Đừng có làm phiền anh! Cút qua chỗ khác đi!”
Sao cậu phải đưa di động cho Túc Bảo xem? Túc Bảo là cái thá gì chứ? Túc Bảo mím môi: “Phải làm thế nào anh mới cho em xem?”
Tô Tử Tích chỉ cảm thấy em gái là cái thứ phiền phức, hồi 2-3 tuổi Hân Hân cũng như này, ngày nào cũng bám cậu rồi ném đồ của cậu.
Giờ lại thêm một Túc Bảo! “Không đưa! Thế nào cũng không đưa! Anh kêu em cút cơ mà, không nghe thấy hả? Có phải muốn ông đây tiễn một đoạn đường không?”
'Túc Bảo bỗng nhiên nói: “Anh Tử Tích, nếu anh thấy thứ gì không sạch sẽ thì nhớ tới tìm em nha!”
Tô Tử Tích trừng mắt: “Nói em cút đi cơ mà, em không hiểu tiếng người à?”
Cái gì mà “thứ không sạch sẽ chứ. Gì thế, muốn hù dọa cậu à? Ôi ôi, cậu sợ lắm nha~
Tô Tử Tích trợn trắng mắt.
Tô Tử Du tức giận nói: “Chúng ta đừng thèm quan tâm tới Tử Tích nữa! Để anh tìm đoạn video đó cho em, nhất định sẽ tìm được!”
'Túc Bảo được Tô Tử Du nắm tay rời đi nhưng cứ đi ba bước cô bé lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đi ra vườn hoa. Anh vặn cổ tay, nhìn Tô Tử Tích đang chơi game.
Hừm, dám mặt nặng mày nhẹ với con gái của anh ư?
Người nhà họ Tô này không ai trị được cậu nhóc đúng không.?
“Nào, chơi vài ván!” Mộc Quy Phàm nói.
Tô Tử Tích chẳng buồn ngẩng đầu, hiển nhiên trong mắt cậu, người dượng mới tới nhà họ Tô này cũng chẳng là cái thá gì.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Chẳng phải con chơi game rất lợi hại ư? Nếu con đánh thắng dượng một ván, dượng sẽ ra mặt xin cho con tới đội thể thao điện tử.”
Ngón tay Tô Tử Tích khẽ khựng lại.
Mộc Quy Phàm cười chế giễu: “Sao? Không dám à?”
Tô Tử Tích tức giận, cậu được group game phong làm đại thần, thiếu niên truyền kỳ, huyền thoại bất khả chiến bại.
'Thế mà người dượng này dám nói 'cậu không thẳng nổi một ván ư?”
“Chơi thì chơi!” Tô Tử Tích không phục nói.
Sau khi Mộc Quy Phàm online, Tô Tử Tích mới phát hiện ra Mộc Quy Phàm là người mới có nick Đại Địa Bất Phàm.
Tô Tử Tích trợn trắng mắt, có thế này thôi mà tự tin vậy à?
Nửa giờ sau.
Tô Tử Tích bị giết đến độ muốn bật khóc.
Mộc Quy Phàm giết cậu tròn 100 lần!
Lần đầu tiên Tô Tử Tích hoài nghi đời người như này, cậu bị giết đến tê liệt cảm xúc, hận không thể quăng luôn chiếc di động rồi không bao giờ chơi game nữa!
Mộc Quy Phàm cất di động, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, lần sau gặp Túc Bảo phải khách sáo một chút! Nếu không, dượng gặp con trên game lần nào liền giết lần đó!”
Tô Tử Tích: “...” Mộc Quy Phàm nói rồi rời đi.
Tô Tử Tích buồn bực đến độ muốn ói máu, mở game ra lần nữa, chém giết loạn xạ để phát tiết, chẳng ngờ...
Không rõ vì sao, cậu luôn bị kết đôi với Đại Địa Bất Phàm, sau đó chịu cảnh bị giết thảm hại, các bạn quen cậu trong game còn tưởng cậu bị hack nick, lần này Tô Tử Tích ném di động xuống đất thật.
Tô Tử Tích vẫn còn hơi đờ đẫn vì bị chém giết trong game nên không hiểu tình huống gì trước mắt.
Cậu nhìn nữ quỷ nửa phút.