Tô Lạc mở mắt ra, đôi đồng tử bỗng co rút kịch liệt.
Không biết từ lúc nào, một cô gái đã nằm bên cạnh anh. Sắc mặt cô gái trắng bệch một cách không bình thường, hai mắt nhìn Tô Lạc hau háu, tay cô gái còn cầm tóc để trêu chọc lên mặt anh.
Thấy Tô Lạc tỉnh giấc, cô gái cười dịu dàng: “Anh tỉnh rồi!”
Tô Lạc bật dậy như lò xo, anh chưa bao giờ thất thố như này.
“Cô là ai?” Tô Lạc quát hỏi.
Tuy bị hù cho giật thót nhưng anh không hề nghĩ đến vấn đề ma quỷ.
Fan cuồng của anh quá nhiều, thi thoảng ngủ trong khách sạn còn bị tỉnh giấc nửa đêm vì có tiếng cạy cửa—Đây là chuyện thường tình.
Nhưng cạy cửa lẻn vào kiểu thần không biết quỷ không hay rồi nằm bên cạnh anh như này thì vẫn là lần đầu tiên.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợi
Nữ quỷ chậm rãi bò dậy, ngồi trên giường rồi kéo váy xuống, để lộ ra bờ vai mềm mại, ngượng ngùng nói: “Anh ơi, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, đêm nay em là của anh!”
Tô Lạc: “...”
Anh cố nén cảm giác ớn lạnh, nói: “Cút ra ngoài!”
Nữ quỷ đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ấm ức. “Anh, em có chỗ nào không tốt ư?” Nữ quỷ nói: “Em đã chết vì anh rồi, đáng thương như vậy rồi, anh
không thể thương em một chút sao?”
Tô Lạc chau mày, chỉ cảm thấy fan cuồng này hơi có vấn đề về thần kinh.
Nữ quỷ mặc váy dài nên Tô Lạc không nhìn ra điều gì bất thường, mãi đến khi nó bay thẳng đờ tới trước mặt Tô Lạc, chân không chạm đất, mũi chân thẳng đứng......
Tô Lạc: “!I”
Nữ quỷ ư???
Da đầu anh tê dại, lập tức nhớ tới chuyện ma quỷ mà Túc Bảo kể trước khi đi ngủ.
Giường ngủ còn trống chõ.....thực sự sẽ gọi hồn ma quỷ ư?
Nữ quỷ ngẩng đầu, mê mẩn nhìn Tô Lạc: “Anh ơi, sao anh không nói gì? Người ta thích anh từ lúc anh mới debut đó nha, lẽ nào anh quên em rồi à?”
Tô Lạc sắp sụp đổ vì phát điên và tức giận trước lời nói hoang đường của nữ quỷ này rồi.
Sao anh có thể nhớ chuyện đó? Không, phải nói là hoàn toàn không tồn tại chuyện mà anh nên nhớ.
Tuy nhiều kẻ vẫn nói anh là người ngoài mặt lịch sự nhã nhặn còn nội tâm lại xấu xa. Nhưng anh chưa bao giờ tương tác để lôi kéo fan, càng đừng nói việc liên lạc riêng với fan.
Ảnh đế Tô Lạc cố đè nén nỗi kích động muốn điên cuồng tháo chạy, vớ vội di động cùng chìa khóa rồi chật vật chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần.
Cả hành lang chỉ có mình anh vội vã bước đi.
Nhưng dù anh đi nhanh cỡ nào, nữ quỷ vẫn luôn bay bên cạnh.
“Anh ơi, sao anh lại chạy nhanh như vậy? Anh sợ em phải không?”
Nữ quỷ càng nói càng thêm oán hận trong lòng.
Tô Lạc ấn thang máy xuống lầu 1.
Thấy một bóng người mặc áo ngủ vội vàng đi ra, giám đốc khách sạn vừa đứng dậy nói: “Xin chào anh...”
Bóng Tô Lạc đã hoàn toàn biến mất.
Hai mắt Tô Lạc đỏ ngầu, anh còn tưởng mặt trời ló dạng thì nữ quỷ bám riết như sam bên cạnh sẽ tạm thời biến mất.
Chẳng ngờ, nó vẫn ở bên cạnh.
Quỷ còn có thể xuất đầu lộ diện vào ban ngày ư?