Tô Tử Du sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “Hu hu, em gái ơi...Cứu anh với em ơi"
Cậu xuyên qua hồn thể của các quỷ hồn, bọn quỷ cùng phát ra tiếng hờ hờ hờ từ cổ họng, Tô Tử Du như đang liều mạng thoát khỏi những thây ma trong thời mạt thế.
Tô Tử Du ra sức chạy, cánh cửa phòng Túc Bảo gần ngay. trước mắt mà như xa tận chân trời, dù cậu chạy thế nào cũng không đến được.
Nghe thấy tiếng la hét, người đầu tiên ló đầu ra khỏi phòng là Mộc Quy Phàm, sau đó là Tô Nhất Trần.
Chỉ thấy Tô Tử Du đang chạy tới chạy lui ở hành lang vằng lặng, bộ dạng vô cùng quỷ dị, chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi đoạn hành lang đó.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chân Tô Tử Du, nói nhỏ: “Trúng tà rồi à?”
Tô Nhất Trần chau mày: “Có thể”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ đến Túc Bảo. Nhưng....
Tiểu Túc Bảo ngoan của họ đang ngủ rất ngon.
Tô Nhất Trần: Còn 3- 4 tiếng nữa mới đến bình minh, chắc Tử Du có thể chống đỡ được mấy tiếng nhỉ?
(Tô Tử Du: Ba, con cảm ơn bal)
Ngay lúc này, Tô Nhạc Phi bị đánh thức bởi tiếng ồn bỗng mở toang cánh cửa phòng.
Trông thấy Tô Tử Du đang vừa khóc vừa la, còn chạy vòng tròn quanh hành lang, Tô Nhạc Phi lơ mơi!
“Tử Du, con đang làm gì thế?” Giọng Tô Nhạc Phi rất to.
Tô Tử Du kinh hãi, cả người bỗng run rẩy.
Khoảnh khäc này, hai mắt Tô Tử Du ngưng trệ, miệng cười hihi.
Nước miếng rớt ra từ miệng cậu chẳng khác nào đứa con trai ngốc nhà địa chủ.
“Hi hi hi!" “Aàààaà!" Tô Nhất Trần: “....”
Anh liếc nhìn Tô Nhạc Phi một cái, quả nhiên, không sợ đối thủ thần thánh, chỉ sợ đồng đội heo
Tô Nhạc Phi: “II”
Mẹ...Mẹ kiếp....Có phải anh vừa làm chuyện gì không nên làm không?
Lẽ nào hồi nấy Tử Du bị mộng du?
Các cụ vẫn dạy không được gọi tên người đang mộng du. „Xong đời rồi, anh vừa gây họa rồi phải không???
Tô Nhạc Phi không dám lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Tôi đi gọi Túc Bảo dậy.”
Tô Nhất Trần gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Tô Tử Du đang giơ tay lên rồi nhào về phía anh, nước mắt nước mũi nước miếng rớt tong tong xuống sàn: “A à a à!”
Tô Nhất Trần: “..."
Bỗng dưng thấy hơi ghét bỏ đứa con trai ngốc này.
Tô Nhất Trân nắm vai Tô Tử Du, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Túc Bảo được Mộc Quy Phàm ẵm ra khỏi phòng.
Cô bé mơ màng dụi mắt, nói giọng mềm mại: “Ba ơi sao. thế?”
Tô Tử Du lập tức nhào về phía Túc Bảo: “A à a à"
Huhuhul Em gái ơi nhìn xem còn cứu được anh không!
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu lại đã trông thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ đang bảt đầu gặm cổ cậu...
Lùi lên chút nữa là gặm luôn cái đầu a à của cậu rồi... Không, gặm đầu cậu.
Ruột gan Tô Tử Du cồn cào như lửa đốt.
Túc Bảo sững sờ: vậy?”
Ô, sao quỷ đều chạy vào nhà được hết
'Tô Nhạc Phi: “Đều...vào được hết?”
Một cơn gió thổi qua...
Ngay lúc này, sau lưng anh ấy truyền đến một giọng nói chết chóc: “Chàng ~ trai~ trẻ ~ ơi ~ giãm lên chân ta rồi nè~”
Tô Nhạc Phi quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà cụ mặc đồ liệm màu tím đậm.
“Mẹ kiếp!" Anh cuống quýt chạy lên trước, kết quả lại trông thấy một cô bé quỷ đứng trước mặt, cười hi hi: “Chú ơi, cùng chơi trò trốn tìm không nè?”
Tô Nhạc Phi: “....” Sau sự xuất hiện của bà cụ và cô nhóc này, hành lang dần hiện lên rất nhiều 'người'. Mặt ai nấy đều đờ đẫn, hai mắt phát ra ánh sáng âm u.