Cục bột nhỏ trước mặt hẳn vẫn mờ mịt không hiểu hẳn nói gì, đôi mắt đẹp của cô bé rất trong sáng, không nhiễm chút bụi trần.
Kỷ Trường lập tức cảm thấy thất bại.
Bỏ đi, tiểu diêm vương bây giờ chỉ là cô bé 4 tuổi thôi!
Cô bé thật sự không hay biết gì.
Diêm vương xấu bụng đáng chết lại bẫy cấp dưới là hắn rồi!
Kỷ Trường đỡ trán: “Bỏ đi... Việc chúng ta cần làm là nghĩ cách tìm các mảnh vụn hồn phách của mẹ con.”
Hắn nhìn Tô Cẩm Ngọc, hỏi: “Tô Cẩm Ngọc, cô nghĩ xem, thật sự không nhớ gì hết hả? Đây là con gái cô, đây là anh cả, anh năm và anh tám của cô.”
Kỷ Trường nhìn về phía Mộc Quy Phàm đang dựa vào.
'Tô Cẩm Ngọc trầm mặc lắc đầu: “Không nhớ gì hết.”
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Cô em gái được họ nâng niu trong lòng bàn tay đã chết thảm ở một nơi xa lạ, bây giờ còn quên sạch mọi thứ.
“Đừng sợ, dù mảnh vụn hồn phách em bay tới đâu thì anh cả cũng nhất định tìm được.” Tô Nhất Trần kiên định nói.
Tô Ý Thâm nói: “Chúng ta cần làm gì?”
Chỉ cần giúp em gái anh khôi phục trí nhớ, kêu anh ấy làm gì cũng được!
Nhìn Tô Cẩm Ngọc trong hình ảnh từ máy quay phim, cậu năm thô lỗ không khỏi đỏ mắt.
Kệ mẹ khoa học gì đó đi!
Chỉ cần em gái anh có thể trở về, nói gì anh cũng nguyện ý tin hết!
“Em gái đừng lo...Anh năm sẽ ở bên em, có chuyện gì ở phía trước thì các anh cũng sẽ xông lên!”
Túc Bảo nhìn cậu cả rồi lại nhìn cậu năm và cậu út, hai mắt bé lấp lánh sáng ngời, bé nói to: “Được nha! Cùng xông lên!"
Tô Cẩm Ngọc: “...
Tô Nhạc Phi siết tay thành quyền: “Lên núi đao xuống biển lửa cứ để anhl”
Túc Bảo cũng siết nắm đấm: “Để con để con!” rp
“Phạm húy hay phạm quy tắc gì thì anh cũng làm được!
Túc Bảo vỗ ngực: “Làm được làm được!”
Mọi ngư: Tô Cẩm Ngọc cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Tuy không quen những người này, hoặc có thể nói là mới quen..
Nhưng cô luôn cảm thấy như đã quen rất rất lâu rồi... Sao có thể không lay động đáy lòng?
Mấy người “anh trai" này thật sự rất thương yêu cô. Còn có 'cô con gái' này nữa...
Tô Cẩm Ngọc hít sâu một hơi, cười nói: “Cùng nhau tìm mảnh vụn!”
Có những người thân tốt như này thì cô cũng mong sớm ngày nhớ ra họ.
Tô Cẩm Ngọc phì cười, nhìn Túc Bảo mềm mại đáng yêu, ¡: “Ôi, cứ tưởng bỗng dưng có thêm một cô con gái, chẳng ngờ có thêm cả ba người anh trai...”
Tô Nhạc Phi uốn nắn: “Không, đâu chỉ có thêm ba anh trai”
Tô Ý Thâm nhấn mạnh: “Có thêm 8 người anh trai và ba mẹ: Túc Bảo lập tức giơ tay: “Còn có sư phụ!”
Cô bé hơi khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Còn có Tiểu Ngũ và cụ rùa.”
Tô Cẩm Ngọc: "...."
Nhìn đám người tràn đầy năng lượng trước mắt, Kỷ Trường nhất thời câm nín.
Hắn mở cuốn sổ ra, lẩm bẩm rồi viết gì đó vào sổ.
Tô Tử Du đứng bên cạnh nhìn trái ngó phải, rõ ràng cậu bé vẫn có hứng thú với X và Y hơn...
Ban nãy nhiều quỷ hồn như vậy...Có phải lần này hồ lô linh hồn của em gái cậu có thể lấp đầy một nửa rồi không?
Người ở đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó kích động nói một tràng, chỉ thoáng nghe thấy người đó hỏi Mộc Quy Phàm muốn làm gì.
Mộc Quy Phàm đáp: “Lãnh đạo, tôi muốn làm đạo sĩ”
Người ở đầu dây bên kia: “....”
Người đâu, đập chết cậu ta giúp tôi đi!