Mặt quỷ đào hoa xám như tro tàn.
“Ai hiểu được nỗi kinh hoàng trong khoảnh khäc rớt lầu của ta?”
“Ta không muốn chết, ta sợ tới độ hồn bay phách tán, thân thể còn chưa chạm đất thì ta đã chết vì quá sợ rồi. Thế là ta trơ mắt nhìn thân thể mình nện xuống đất, đầu vỡ nát ra...
Linh hồn còn chưa hoàn toàn rời khỏi thân thể nên Ninh Bạch Phi vẫn cảm nhận được sự đau đớn.
Khủng khiếp nhất chính là phải nhìn não của mình vỡ nát rồi phọt ra khắp hồn thể của mình.
Đó là nỗi kinh hoàng và hối hận không sao diễn tả được.
Tòa nhà quỷ đào hoa chọn dọa tự tử vừa hay chính là tòa nhà có dương khí vượng nhất sườn dốc, nơi hội tụ toàn bộ dương khí của khu chung cư.
Sau khi chết, nó không thể thăng thiên, ngày qua ngày tháng qua tháng lặp lại cảnh rơi từ trên tầng thượng xuống, lặp lại nỗi kinh hoàng bị não phun khắp hồn thể.
Suốt mười năm ròng, mãi đến khi hóa thành ác quỷ nó mới có thể rời khỏi tòa nhà đó.
“Ta thảm hại quá...” Quỷ đào hoa lau nước mắt: “Thảm quá huhuhu.”
Quỷ đào hoa ngẩng đầu 45 độ nhìn bầu trời, nước mắt nhạt nhòa: “Từng có một tình yêu chân thành ngay trước mắt, ta lại không trân trọng....Nếu như trời xanh cho ta một cơ hội, ta sẽ nói với bản thân mình trong quá khứ...Đồ tê liệt thần kinh, bắt cá hai tay không được chết yên thân!”
Kỷ Trường, Túc Bảo, Tô Tử Du: “..”
Túc Bảo: “Thế nên?”
Quỷ đào hoa trưng ra bản mặt đáng thương: “Thế nên nể tình ta thành tâm hối cải, có thể đừng diệt ta được không?”
“Tuy là quỷ, nhưng ta vẫn muốn “sống tạm bợ thêm 500 năm:
Khóe miệng Tô Tử Du khẽ giật.
Sống thêm 500 năm mà gọi là tạm bợ ư?
Kỷ Trường câm nín, lặng lẽ viết gì đó vào cuốn sổ, chợt thấy Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Được nha, không diệt dì, dì tự mình đi vào đi!”
Quỷ đào hoa: “Vào đâu?”
Túc Bảo chỉ vào hồ lô linh hồn: “Vào hồ lô này nè, trong này có dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo!”
Vừa nghe thấy anh trai nhỏ, hai mắt quỷ đào hoa đã sáng lấp lánh: “Được nha được nha!”
Dứt lời, quỷ đào hoa cam tâm tình nguyện bay vào hồ lô. Kỷ Trường lặng lẽ gạch bỏ mấy nét vừa viết rồi viết lại. Túc Bảo giơ hồ lô lên lắc: “Sư phụ ơi, hồ lô đầy chưa?”
Kỷ Trường không buồn ngẩng đầu, đáp: “Còn lâu lăm, lần trước đầy được 1 vạch, giờ đầy được 2 vạch.”
Túc Bảo chống cắm, hỏi: “Nhưng bắt được mấy con quỷ liền, sao chỉ tăng thêm có một vạch?”
Kỷ Trường: “Bởi vì không phải con quỷ nào con cũng tiêu diệt”
Hồ lô linh hồn cần luyện hóa sát khí của ác quỷ, nếu quỷ cam tâm tình nguyện bước vào hồ lô thì chẳng khác gì vào. một không gian sống' khác, không thể chuyển hóa thành sát khí mà hồ lô cần.
“Có điều... thế cũng tốt...Chưa biết chừng mấy con quỷ này có thể trở thành trợ thủ của con sau này đấy..” Kỷ Trường nói.
Túc Bảo nằm bò trên giường, nghiêng đầu nhìn hồ lô đăm đăm, không rõ đang nghĩ gì.
Tô Tử Du ở bên cạnh lấy ra một cuốn sổ, chỉ thấy mặt trước của cuốn sổ viết một loạt các công thức:
Thể tích ác quỷ = x, thể tích oán quỷ thông thường = y, thể tích lệ quỷ= z....
Diện tích của hồ lô =...
Tô Tử Du nhìn ghi chép trên cuốn sổ, thở dài. Không được, phải tìm thêm thật nhiều X mới được!!
*
Trong hồ lô, dì xấu xí và quỷ nhu nhược đang chơi trò oẳn tù tì, kẻ thua phải uống một ngụm nước sông băng.
Chỉ thấy quỷ đào hoa mặt mày rạng rỡ bước vào, không hiểu sao quỷ nhu nhược bỗng run rẩy.