Lâm Tuyết Anh mờ mịt chờ đợi rất lâu, đến tận đêm vẫn không chờ được Tô Nhất Trần quay lại. Cô nàng thấy mình như bị Tô Nhất Trần bỏ rơi, khóc nức nở suốt đường về.
Kết quả, vừa đến nhà Chu Tiêu đã phát hiện ra anh ấy chuyển đi ngay trong đêm, sáng sớm còn sống ở đây mà đến tối căn nhà đã bị bán luôn rồi.
Lâm Tuyết Anh: “....”
Cô nàng lại tới nhà Nghị Bân.
Nghị Bân là ông chủ cửa hàng thuốc trong chợ thuốc Đông y, ngoài ra còn mở thêm công ty nhỏ. Anh ấy là người bạn trai lắm tiền nhất của Lâm Tuyết Anh, sống ở khu chung cư cao cấp.
Đến nơi, Lâm Tuyết Anh mới phát hiện ra Nghị Bân đã đổi khóa nhà, anh ấy không quay lại nơi này, còn đồ đạc của Lâm Tuyết Anh thì chất đầy ở cửa nhà.
Dì dọn dẹp hỏi Lâm Tuyết Anh còn cần đồ nữa không? Không cần thì dì ấy quét sạch luôn.
Lâm Tuyết Anh hết cách, chỉ đành xách túi lớn túi bé rồi bắt xe đến nhà Du Sâm Miểu.
Tâm trạng Du Sâm Miểu rất tệ, chỉ vì chút chuyện nhỏ hôm nay mà anh ấy bị đuổi việc.
Du Sâm Miểu nghĩ hoài không ra, anh ấy cũng là người bị hại, chỉ tự ý đưa Lâm Tuyết Anh vào nội bộ công ty mà thôi....
Ngẫm nghĩ những chuyện này đều do Lâm Tuyết Anh hại, Du Sâm Miểu hối hận không thôi.
Vì thế khi trông thấy Lâm Tuyết Anh đến, Du Sâm Miểu không nói một lời, khóa cửa rồi dứt khoát về quê. Lâm Tuyết Anh khóc lóc cầu xin nhưng Du Sâm Miểu không buồn ngoảnh đầu lại.
Lâm Tuyết Anh cùng đường bí lối, muốn tạm thời sống trong khách sạn nhưng lại chẳng có tiền...
Khi trước cô nàng được ba người bạn trai cho tiền, hễ vào. khách sạn là ở loại 4 sao trở lên, giờ thì sao.... đến tiền phí dịch vụ phòng cũng không đủ trả!
Lâm Tuyết Anh không khỏi ngồi xổm bên đường, bật khóc. tức tưởi, cảm thấy mình như nữ chính trong phim truyền hình - Một bông hoa trng nhỏ bị bao người chĩa mũi dùi, yếu đuối, bơ vơ và bị nam chính hiểu nhầm một cách đáng thương...
Nữ chính chỉ đành lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn uống khổ sở. Đến khi nam chính tìm lại, đôi mắt nữ chính không còn lấp lánh như chứa đựng muôn vì tinh tú mà trở nên vô hồn như con rối gỗ....
Hu hu, ngược quá!
Nhưng Lâm Tuyết Anh chẳng hề thấy mình có lỗi, nếu thật lòng yêu cô nàng thì chẳng phải nên yêu hết tất thảy những gì thuộc về cô nàng, chấp nhận tất cả khuyết điểm của cô nàng ư?
Vì vậy bây giờ Lâm Tuyết Anh chỉ oán giận mà hoàn toàn không thấy hối hận.
Đúng lúc này một chiếc taxi chạy nhanh qua, bánh xe đi vào vũng nước làm nước thải bản tung tóe, ướt sũng người
Lâm Tuyết Anh....
Một đống bùn hay thứ gì đó còn bay thẳng vào miệng cô nàng.
Lâm Tuyết Anh ói mửa dữ dội, ói nửa ngày trời chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành vừa khóc vừa ôm cột biển báo ở trạm xe bus.
Đúng là chật vật và thảm hại đến cùng cực.
**
Túc Bảo xách quỷ đào hoa về nhà rồi cột chặt bên giường.
Quỷ đào hoa: “Thả ta ra! Đáng ghét! Thả ta ra!”
Nó là ác quỷ đó nha! Cột nó như xích chó thế này có hợp lý không hả??
Túc Bảo: “Dì cứ thong thả la hét nha, chẳng hề gì, dù sao người khác cũng chẳng nghe được tiếng kêu la của dì.”
Ăn cơm xong, Túc Bảo ngồi chơi một lát ở lầu một rồi mới quay về phòng.
Quỷ đào hoa đã gào thét rát cả cổ họng, năm liệt bên góc. giường như thể 'sống' không băng chết, đến ngón tay cũng chẳng muốn động.
Túc Bảo: “Haiz, dì đào hoa, dì đã bình tĩnh chưa?”
Quỷ đào hoa: “Hừ”