Vậy anh ấy thì sao, anh ấy là cái gì?
Sắc mặt Tô Nhất Trần rét buốt, đáy mắt không một gợn sóng, giúp đỡ tiểu Anh Đào “mất trí nhớ chọn lọc” nhớ lại: “Bạn trai cô, Lâm Tiêu, Nghị Vân rồi cả Du Sâm Miểu đâu? Vừa rồi cô vân đang ở cạnh Du Sâm Miểu cơ mà, sao giờ chối bỏ nhanh vậy?”
Túc Bảo nhìn cậu cả, lại nhìn Lâm Tuyết Anh, sư phụ nói gom đủ ba người bạn trai là có thể đổi được quỷ đào hoa đó, bây giờ chỉ còn thiếu hai người thôi.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt bé bỗng sáng ngời, bởi bé thấy được hai bóng dáng xuất hiện sau lưng Lâm Tuyết Anh, là Du Sâm Miểu và Chu Tiêu.
Lâm Tuyết Anh vẫn còn đang biện hộ: “Tô tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi! Ba người này chỉ là bạn tốt của tôi mà thôi!"
“Trước kia Chu Tiêu là đồng nghiệp cùng trường với tôi, chúng tôi thường hay trò chuyện với nhau nên rất có thể đã bị người khác hiểu lầm thành...”
“Về Nghị Bân, anh ấy cũng chỉ là một người bạn hay chăm sóc tôi, quan hệ của chúng tôi rất thuần khiết. Trước đó anh ấy tiện đường đến đưa cơm cho tôi một lần, cũng không biết người ngoài nhìn thấy lại hiểu lầm thành cái dạng gì.”
“Còn về Du Sâm Miểu... Anh ấy, anh ấy cũng là bạn tôi, tôi không quen biết anh ấy lảm đâu. Hôm nay tôi đi trung tâm thương mại, đúng lúc gặp được Sâm Miểu nên có hàn huyền một phen, có phải anh thấy được nên hiểu lầm không?”
Nói xong, Lâm Tuyết Anh còn không quên bổ sung: “Thật ấy, bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết của tôi thôi, nếu khiến anh hiểu lầm, vậy sau này tôi sẽ không qua lại với bọn họ nữa.”
“Thật ra, thật ra người tiểu Anh Đào thích từ trước đến giờ... Là Tô tiên sinh áI”
Nói tới chỗ này, khuôn mặt Lâm Tuyết Anh đỏ rực như trái cà chua chín.
Trong đầu cô nàng cứ không ngừng ảo tưởng nam chính ghen tuông hiểu lầm quan hệ của cô nàng với người khác nên chạy tới chất vấn, sau đó cô nàng sẽ tủi thân bật khóc nói thật ra người em thích chính là anh đó, cái đồ xấu xa này! Kế tiếp, nam chính vô cùng đau lòng, không nhịn được giang tay ôm cô nàng vào lòng này này nọ nọ...
Nghĩ tới, đây, nhịp tim Lâm Tuyết Anh nhảy lên thình thịch, thẹn thùng liếc Tô Nhất Trần một cái.
Cái liếc này đúng lúc bắt gặp Nghị Bân sau lưng Tô Nhất Trần.
Lâm Tuyết Anh sững sờ, trong lòng vô cùng hoảng hốt, càng đáng sợ hơn là sau lưng lại truyền tới hai giọng nói vô cùng quen thuộc.
Sắc mặt cô nàng lập tức trắng bệch...
Túc Bảo xem hết trò vui không nhịn được than thở, cái dì này lợi hại quá, gương mặt y như cái công tắc, bấm một cái là chuyển sang màu hồng, bấm thêm một cái thì quay lại màu trảng.
Quá thần kỳ!
Lâm Tuyết Anh choáng váng, há miệng thở dốc: “Anh, các anh.. Sao các anh lại ở chỗ này...”