Chương 117: Ai hù dọa ai còn chưa chắc đâu
Ngoài cửa có một cô gái, bên cạnh là Mộc Quy Phàm.
Con dao trong tay Mộc Quy Phàm đang kề sát cổ cô gái đó.
Cô gái này chẳng phải ai khác, chính là Tố Phân!
“Đừng cử động.” ngữ khí của Mộc Quy Phàm rất thản nhiên, nhưng lại pha chút sát khí rét lạnh.
Tố Phân trợn to hai mắt, hoảng loạn nói đi nói lại: “Đừng chặt đầu tôi…. đừng chặt đầu tôi…”
Mộc Quy Phàm nheo mắt.
Hồi chiều khi con dao làm bếp phóng ra ngoài, cô ả này cũng sợ đến mức hồn vía lên mây, lặp đi lặp lại câu đừng chặt đầu tôi.
Khi bị dao kề cổ hoặc thấy dao phóng về phía mình, người bình thường sẽ nói: “Đừng giết tôi.”, “cứu mạng.”
Cô ả này quả nhiên không bình thường.
“Cô là ai? ” giọng Mộc Quy Phàm lạnh như băng.
Mặt Tố Phân trắng bệch, run rẩy đáp: “Tôi…. tôi là Tố Phân…”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đưa mắt nhìn nhau một cái.
Tô Nhất Trần hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Tố Phân lắp bắp: “Tôi… tôi không ngủ được, đúng lúc nghe được tiếng động….”
Tròng mắt cô ả khẽ đảo rồi ánh mắt dừng ở Tô Tử Du: “Hình như là giọng của tiểu thiếu gia Tô Tử Du…. tiểu thiếu gia không sao chứ?”
Đáy mắt Tô Nhất Trần thoáng hiện sự lạnh lẽo, nhưng anh chỉ nói: “Không sao, cô về phòng đi.”
Nghe vậy Mộc Quy Phàm liền thu con dao về.
Tố Phân thở hắt ra, dè dặt nhìn Mộc Quy Phàm một cái rồi vội nói: “Vâng…. giờ tôi sẽ về phòng luôn…”
Dứt lời cô ả cuống quýt rời đi.
Tô Tử Du hỏi: “Ba ơi, vậy là sao?”
Tô Nhất Trần đè thấp giọng: “Phòng nghỉ của người làm ở đầu bên kia của trang viên, cách bên này khoảng 500m---- dù con có gào thét thì cô ta cũng không thể nghe thấy được, hơn nữa cô ta còn đến nhanh như vậy.”
Hiệu quả cách âm của cửa, tường và kính trong trang viên nhà họ Tô rất tốt.
Nếu không, khi Tô Tử Du gõ cửa phòng Tô Nhất Trần ầm ầm như ban nãy, người nhà họ Tô đã sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn rồi.
--- Đương nhiên, Mộc Quy Phàm là trường hợp đặc biệt.
“Thứ hai, trong trang viên có nhiều trẻ con, sao cô ta lại biết người hét lên là con?”
Khi trẻ con la hét, rất khó phân biệt đó là giọng của đứa trẻ nào, huống chi Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích đều là 3 bé trai, giọng nói khá giống nhau.
Tố Phân vừa mở miệng ra đã khẳng định chắc chắn tiếng hét là của Tô Tử Du, quá đáng ngờ!!!
Hai điểm vừa phân tích đủ để chứng minh cô ả nói dối!
Đầu óc Tô Tử Du xoay chuyển rất nhanh, khi phản ứng ra thì căng thẳng hỏi: “Ba ơi, ý ba là người trong phòng con ban nãy chính là dì ấy?”
Tô Nhất Trần gật đầu, gọi điện kêu chú Nhiếp kiểm tra camera, nhưng không điều tra được gì.
Camera bị người nào đó nhấn dừng hoạt động rồi.
Tô Tử Du cảm thấy, đôi lúc những người có hành tung quỷ dị còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Tô Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Mộc Quy Phàm, vừa hay Mộc Quy Phàm cũng hướng ánh mắt về phía này, đáy mắt hai người thoáng hiện sự ngấm ngầm mưu tính.
Mộc Quy Phàm gật đầu, cố ý nói to: “Vậy tôi về phòng trước.”
Tô Nhất Trần đáp: “Được.”
Tô Tử Du lập tức nói: “Ba, con muốn ngủ trong phòng ba…”
Tô Nhất Trần ừ một tiếng rồi dẫn Tô Tử Du về phòng anh.
Lầu chính của trang viên nhanh chóng chìm vào yên ắng.
Chẳng mấy chốc, cửa lớn lầu 1 bị đẩy ra, một bóng người lặng yên không một tiếng động ‘bay’ vào…
Lúc này Mộc Quy Phàm đang ngồi xổm trên đỉnh xà nhà, thầm cười lạnh.
Người thường mà bị bắt tại trận một lần, tuyệt đối không dám lập tức tái phạm.
Nữ giúp việc trước mắt này, hoặc là tâm tư xảo quyệt kỳ quái đến đáng sợ, hoặc là cô ả không có tư duy của người bình thường.
Mộc Quy Phàm hướng đến khả năng cô ả biến thái hơn.
Dưới biệt thự vắng vẻ, Tố Phân chậm rãi lên lầu, dẫm lên những bước chân không tiếng động.
Kỳ lạ ở chỗ, cô ả vẫn lượn một vòng khắp biệt thự như cô hồn dã quỷ bay lượn tuần tra nửa đêm.
Mộc Quy Phàm chau mày, không biết tại sao luôn có cảm giác rất kỳ quái….
***
Trong phòng, Tô Tử Du nằm trên giường màu xám nhạt.
Bố cục trong phòng của Tô Nhất Trần thiên về màu xanh xám lạnh, đồ đạc được sắp xếp tỉ mỉ, tạo cho người ta cảm giác cứng nhắc và khó gần.
Tô Tử Du nằm ngay đơ như cán cuốc, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.
Tô Nhất Trần lấy một cái chăn mỏng ra, nói: “Ngủ đi con.”
Đèn tắt, phòng Tô Nhất Trần không bật đèn ngủ, chỉ có ánh sáng mờ từ bên ngoài trang viên hắt vào.
Tô Tử Du nhìn về phía cửa sổ, vô thức nhích lại gần ba mình.
Hồi lâu, cậu mím môi nhỏ giọng thăm dò: “Ba?”
Tô Nhất Trần chỉ đáp một từ: “Ừm.”
Tô Tử Du thầm nghĩ: Ba chưa ngủ….
Cậu ấp úng hỏi: “Ba ơi… người khác đều nói hai anh em con đều được thụ tinh trong ống nghiệm, mục đích tồn tại của tụi con là để kiểm tra tính tương thích với cô con… là vậy à ba?”
Tô Nhất Trần vẫn nhắm mắt, nói: “Nghe ai nói thế?”
Tô Tử Du dẩu môi: “Ai cũng nói vậy hết.”
Từ bé hai anh em cậu chỉ có ba, không có mẹ.
Hoàn toàn không tìm được chút dấu vết tồn tại nào của mẹ cậu, dù là ảnh hay trong các bài báo…
Cho nên người khác đều nói cậu và anh trai được lựa chọn cẩn thận từ ống nghiệm lạnh, chỉ vì cô Tô Cẩm Ngọc của cậu bị bệnh máu trắng giai đoạn cuối mà tìm khắp thế giới vẫn không tìm được người tương thích….
Tô Nhất Trần cười lạnh: “Thế sao không tạo hai đứa luôn một lúc mà lại tách hai ống ra?”
Tô Tử Du và Tô Tử Chiến cách nhau hơn một tuổi.
Tô Tử Du: “..”
Vừa toan lên tiếng, Tô Nhất Trần chợt cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn đăm đăm vào cánh cửa.
Tô Tử Du thấy vậy cũng hồi hộp theo.
Ai cũng biết, tấm cửa không thể vừa khít hoàn toàn với sàn, nếu không khi đóng cửa sẽ chẹt vào tạo ra âm thanh ma sát, vì vậy sẽ luôn có một khe hở nhỏ.
Ánh sáng hành lang bên ngoài hắt qua khe cửa, nhưng vào lúc này đột nhiên tối sầm lại, dường như có người đứng ở bên ngoài.
Giây lát sau, ‘cái bóng’ đó di chuyển về phía trước rồi nhanh chóng biến mất.
Tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối, Tô Tử Du sợ đến mức suýt tè ra quần.
**
Trong phòng Túc Bảo.
Cô bé đang ngủ mơ màng, bỗng một làn gió thổi qua đôi má bé, Tiểu Ngũ ở ban công kêu vài tiếng----
Giữa đêm mà bị sinh vật khác động vào, con vẹt sẽ ngỡ là thiên địch, cho nên sẽ phát ra âm thanh như vậy.
Nhưng tiếng kêu này nhanh chóng dừng lại.
Không biết tại sao, Túc Bảo bỗng mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà.
Vài giây sau, mí mắt nặng trĩu, khẽ khép hờ, Túc Bảo nửa ngủ nửa tỉnh.
Túc Bảo chợt lên tiếng: “Dì Tố Phân, dì đang làm gì thế?”
Giữa đêm tĩnh mịch, trong bóng tối không nhìn thấy rõ năm ngón tay, bỗng vang lên giọng nói non nớt của một đứa trẻ.
Tố Phân bị hù cho run lẩy bẩy, hét to theo bản năng: “A!”
Cô ả liên tiếp lùi về sau, kết quả không biết giẫm phải thứ gì, chỉ nghe choang một tiếng…