Chương 106: Về nhà rồi, Túc Bảo
Nhìn chiếc xe địa hình ngạo nghễ phóng đi, lòng đám người nhà họ Mộc lạnh như tro tàn , hối hận đến mức muốn hộc máu.
Hết rồi, nhà họ Mộc chẳng còn gì nữa rồi!
Sớm biết Túc Bảo là con gái Mộc Quy Phàm, chẳng cần đợi cô bé tới nhận thân, họ nguyện ý đích thân đến tận cửa nhận chắt!
Còn có Mộc Quy Phàm, nói sao thì họ cũng là họ hàng của anh, sao có thể tuyệt tình như vậy?
Lấy lại bảng hiệu đã đành, còn buông lời đe dọa, sau này còn ai nể mặt nhà họ Mộc họ đây.
Đây rõ là ép bọn họ vào chỗ chết mà!
Quả nhiên, thấy Mộc Quy Phàm rời đi, khách khứa cũng lục tục ra về theo.
Chẳng những bỏ về, đến quà mừng thọ cũng lấy lại luôn.
Nếu đổi lại là người khác, khách khứa sẽ không tuyệt tình như này.
Nhưng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật là bà cụ Mộc….
Bà cụ Mộc vừa tức vừa cuống: “Các…các người! Nào có đạo lý quà tặng đi rồi còn lấy lại?”
“Đừng đi mà.”
Người nhà họ Mộc sứt đầu mẻ trán, hồi nãy còn xem thường người ta, bây giờ bỗng dịu dọng với mọi người.
Nhưng khách khứa không cảm kích gì..
“Đi, đi thôi, xúi quẩy quá!”
“Cả nhà lừa đảo, may sao không mắc bẫy.”
“Người của nhà họ Mộc có mở miệng ra tôi cũng không nhìn thấy một chiếc răng” (Không có răng ) có bính âm giống (vô sỉ trơ tráo).
“Ha ha, đúng là không biết xấu hổ…”
Chẳng mấy chốc, tất cả khách khứa đều đi mất.
Xe của nhà họ Tư vội vàng chạy tới, sau khi hoàn thành công việc và báo cáo, Tư Dạ đến chậm vài bước.
Anh xuống xe, nhìn cánh cửa sắt trống trơn của nhà họ Mộc.
Tư Dạ bước lên, khoác chiếc áo khoác lên vai Ôn Như Vân.
Mặc chiếc áo quân phục màu xanh còn vương hơi ấm của Tư Dạ, Ôn Như Vân chỉ mím môi rồi quay mặt đi.
Mặt Tư Diệc Nhiên vẫn lạnh lùng, trừng mắt theo hướng đi của xe việt dã ban nãy.
Người nhà họ Mộc như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, vội bước tới nói: “Tư tiên sinh, Tư phu nhân… xin dừng bước.”
“Anh là chiến hữu của Tiểu Phàm đúng không? Ôi, nhờ anh nói đỡ giúp chúng tôi với, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Anh nhìn xem chuyện làm ầm ĩ….”
Mặt Tư Dạ lạnh tanh, ánh mắt sắc bén: “các người có biết hậu quả của việc bấu víu bừa bãi mối quan hệ với người trong quân đội không?”
Người nhà họ Mộc: “..”
Tư Dạ ôm lấy Ôn Như Vân đang muốn tự mình lên xe trước, cuối cùng quăng lại một câu: “Biết xấu hổ chút đi!”
Vừa quay đầu lại đã dịu dọng: “Như Vân… em..”
Ôn Như Vân không đợi chồng nói hết, nhìn đám người nhà họ Mộc mắng: “Nói ai không biết xấu hổ hả? Tự về nhà soi gương xem trên đầu có mấy cọng hành, không có thì mua ngay về cắm lên đầu, vờ làm cây tỏi ý.” [1]
: ý chỉ người vờ ngớ ngẩn.
Tư Dạ: “..”
Nhà họ Mộc: “…”. Họ có nói đâu.
Xe của nhà họ Tư cũng lái đi.
Bà cụ Mộc nhìn đống hỗn độn trên sàn, nhớ lại cảm giác phấn khích khi nhận được quà.
Vừa đó thôi bao nhiêu thứ vô giá còn đang trong tay bà cụ, xoay một vòng không còn gì hết trơn, lòng bà cụ đau đến rỉ máu.
Ông cụ Mộc nhìn món đồ cổ không còn một cái nguyên vẹn, cả người như bị chuột rút.
Còn tưởng sau tiệc mừng thọ họ sẽ lên như diều gặp gió.
Chẳng ngờ, không kiếm thêm được một cắc còn mất luôn mấy trăm triệu----tất cả đồ cổ dưới đáy hộp cũng bị đập nát.
Không có nơi nào để khóc...
——ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ——
Sau khi được nhấc lên xe, Túc Bảo nhất thời quên béng cậu cả.
Bởi vì-- cô bé nhoài người trên ghế phụ, nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn ghế sau.
Từ khi nào trên xe của ba chân dài xuất hiện thêm món đồ chơi này nhỉ?
Mộc Quy Phàm lái xe, điều chỉnh tai nghe Bluetooth bên tai.
“ Vạn Đảo, đưa anh vợ tôi về.”
Anh khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Nói với anh ấy, ngày mai tôi nhất định sẽ thăm đáp lễ.”
Vạn Đảo: “..”
Hay là anh tự nói đi?
Vạn Đảo liếc nhìn Tô Nhất Trần bên cạnh.
Tô Nhất Trần đang nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại như bất động, hình như đang cân nhắc làm cách nào để ‘gọi điện thoại.’
Đại Oán Chúng [2] thờ ơ nói: “Nếu nói lý lẽ có tác dụng thì tôi đã sớm nói rồi.”
: chỉ những người làm ra chuyện ngốc nghếch, bị oan ức nên không vui.
**
Tiểu Túc Bảo là tiểu thiên kim của nhà họ Tô, nhưng cũng là con gái Mộc Quy Phàm.
Anh muốn đưa cô bé về nhận tổ quy tông trước, đưa cô bé đến trươc bài vị của ông nội và ba mẹ anh…
Nói với họ, không cần lo lắng, giờ anh đã có người nhà rồi.
Anh có một cô nhóc, quãng đời còn lại không còn đơn độc một mình, có người để anh bận tâm rồi.
Nhưng nếu đi theo quy trình mà nhà họ Tô đặt ra…. trước tiên ít nhất phải thông qua khảo nghiệm, bước đệm chuyển tiếp, rồi…
Tóm lại phải mất mấy ngày.
Vậy nên chỉ đành xin lỗi họ thôi.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo ngồi bên cạnh, dặn dò: “Ngồi chắc nhé.”
Vừa nghe thấy câu này, Vạn Đảo xù lông nói: “gia chủ, không phải anh để cô nhóc ngồi ghế phụ đấy chứ?”
Mộc Quy Phàm: “Ừm.”
Không ngồi ghế phụ còn ngồi chỗ nào?
Xe anh đâu có ghế dành riêng cho trẻ con.
Ngồi ghế sau anh không nhìn thấy được thì càng không yên tâm.
Hơn nữa, ghế sau của xe anh….từng có người chết ngồi đấy.
Đương nhiên không thể để cục bột nhỏ mềm mại của anh ngồi ghế sau được.
Khóe môi Vạn Đảo khẽ giật, thôi rồi, sẵn sàng đi nộp tiền phạt vi phạm giao thông bất cứ lúc nào!
Cúp điện thoại, Vạn Đảo hít sâu một hơi, nói với Tô Nhất Trần: “Xin lỗi anh, thủ trưởng Mộc của chúng tôi…. gia chủ Mộc của chúng tôi tuy hay hành động không theo lẽ thường, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm chuyện quá chừng mực.”
Bằng không, một người ngang ngạnh như Mộc Quy Phàm cũng không quy phục đất nước.
“Gia chủ Mộc nói, ngày mai nhất định sẽ đưa tiểu thư Túc Bảo về nhà.”
“ Tô tổng yên tâm, ở với gia chủ Mộc, tiểu thư Túc Bảo tuyệt không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dù mất mạng, Mộc Quy Phàm cũng không để người khác đụng đến một sợi lông của Túc Bảo.
Tô Nhất Trần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, anh lên xe rồi rời đi.
Khúc Hưởng khởi động xe, mù mờ hỏi: “ Tô tổng, về biệt thự à?”
Tô Nhất Trần day ấn đường, bây giờ còn có thể về ư?
“Về công ty.”
“Tăng ca.”
Khúc Hưởng: “..”
Hay lắm, tối nay đừng ai mong đi ngủ nữa nhé.
**
Chiếc xe việt dã màu đen xuyên qua thành phố và lái vào một khu nhà kiểu Trung Quốc cổ kính.
Sân thiết kế theo phong cách kiến trúc của nhà Minh và nhà Thanh, với những bức tường gạch xám và mái ngói, hầu hết các dầm, cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng gỗ tự nhiên, trông rất trang nhã.
Duyên dáng mà hào hùng, nghiêm cẩn mà đẹp đẽ, khác biệt một trời một vực với tính cách Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi ẵm Túc Bảo lên.
Sau đó mở cửa sau rồi xách tấm bảng hiệu.
Túc Bảo nằm bò lên vai ba mình, nhìn chằm chằm vào bóng trắng đang lặng lẽ đi theo,
Nó ôm cái đầu của mình, móng tay đỏ tươi dài ngoằng, hai mắt vô hồn nhìn hau háu về phía hai ba con Túc Bảo.
Túc Bảo chẳng sợ, nhưng sư phụ không ở bên nên cô bé không phân biệt được con quỷ trước mặt là loại gì.
“Gia chủ!” Vừa vào cửa, một người đàn ông mặc áo choàng màu xám đậm đã cúi đầu chào.
Mọi thứ trước mắt cô bé thật giống như quay trở lại thời cổ đại hay xuất hiện trên ti vi.
Ba chân dài giống vương gia, còn mấy người mặc áo choàng xám là thị vệ.
Thấy ánh mắt hồ nghi của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm khẽ xoa đầu cô bé: “Đây chính là nhà của chúng ta.”
Anh nói tiếp: “Về nhà rồi, Túc Bảo.”