Độc Sủng Chị Dâu

Chương 27



Bắc Khả Uy tà ác nói ra một câu, dục vọng cũng dần thức tỉnh, vật nam tính đã to cực đại, cách hai lớp quần áo, đè lên mông cô, vận sức chờ bùng nổ……

Vật nam tính nỏng bỏng ép chặt lên mông cô, Tầm Thiên Hoan có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng dần cương lên, cũng lạnh lùng thốt lên: “Chẳng phải chúng ta đều như nhau sao?”

Ở cửa ra vào đột nhiên truyền đến giọng bối rối của A Đan: “Thiếu gia, thiếu phu nhân…..”

Âm thanh đột nhiên ngưng lại, A Đan hóa đá ở cửa, giật mình nhìn chằm chằm cảnh này, thở cũng không dám thở.

Bắc Khả Uy và Tầm Thiên Hoan cả hai quần áo đều không chỉnh tề nằm trên giường, Bắc Khả Uy đang đè bên trên thân thể mềm mại của Tầm Thiên Hoan, ngón tay còn chôn trong hoa cốc, một tay đang mân mê nụ hoa nhỏ của cô……

Bắc Khả Uy mắt lạnh băng lướt qua: “Cút!”

Như thế nào mà mỗi lần làm chuyện xấu đều có người bắt gặp? Ngày hôm qua thì bị nữ nhân này nhìn thấy, cũng đã không chịu được. Hôm nay lại là người hầu nhìn thấy, hắn quả thật muốn vác dao xử hắn!

Tầm Thiên Hoan lúc này đang vùi mặt giấu trong gối, bị người ta nhìn thấy như vậy, cô một chút mặt mũi cũng không còn!

A Đan khẽ cắn môi, sửng sốt nói nốt câu chuyện: “Nhưng thiếu gia, vừa rồi Nhị lão gia gọi tới giục ngài……..”

Bắc Khả Uy ánh mắt lóe lên, trên mặt hiển thị rõ không vui, quần áo mất trật tự bỗng nhiên rời khỏi Tầm Thiên Hoan. Mặt A Đan thoáng chốc đỏ bừng, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác. Tầm Thiên Hoan được giải thoát cũng chậm rãi đứng lên chỉnh sửa lại quần áo của mình, mặt trắng bệch không còn chút máu liếc nhìn Bắc Khả Uy: “Chú ý một chút, cô ấy còn là một cô bé ngây thơ.”

Bắc Khả Uy đột nhiên cười, cười đến lạnh như băng: “Vậy còn cô?”

Tầm Thiên Hoan lạnh lùng bĩu môi: “Cũng giống anh thôi!”

Dù sao hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nửa tiếng sau, Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Khả Uy xuất hiện ở phía trước một tòa biệt thự.

Tầm Thiên Hoan hít một hơi, trừ tư gia của Bắc gia, đây là lần thứ hai cô đi vào một tòa biệt thự, trong lòng vẫn có chút không thích ứng.

Bắc Khả Uy ra dáng một người chồng tốt nắm bả vai Tầm Thiên Hoan: “Cứ thoải mái đi!”

Tầm Thiên Hoan điều hòa hơi thở, hơi cong môi lên: “Yên tâm, tôi sẽ không làm anh mất mặt.”

Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Khả Uy song song tiến vào biệt thự xa hoa. Dọc đường, Tầm Thiên Hoan không nén nổi hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía. Bắc Khả Uy ra hiệu cho cô ngoan ngoãn nhìn về phía trước, nhưng mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh, xem xem biệt thự lớn này không phải của Bắc gia đấy chứ?

Đi vào trong sảnh, thình lình nhìn thấy một đám người. Tầm Thiên Hoan tuy rằng chưa bao giờ tham gia buổi tiệc thượng lưu nào nhưng chỉ nhìn qua cô cũng biệt rõ những người này là nhân vật xã hội nổi tiếng, cũng là người nhà Bắc gia. Buồn cười là Tầm Thiên Hoan tầm thường sau khi gả vào Bắc gia lại biến thành phượng hoàng. Thật ra cũng không đúng, sau khi cô sinh ra, trong nhà đang rất vượng, cũng có một công ty riêng, nhưng không biết vì sao lại sa sút, trong vòng một đêm bị đóng cửa toàn bộ. Trước đây cha mẹ hai bên đã định sẵn hôn ước cho Bắc gia và Tầm gia. Sau khi phá sản Tầm gia chán nản lùi về sống kín đáo ở thành phố này ba năm Bắc gia mới tìm thấy họ, xác định hôn sự, nhưng do nhiều lý do mà phải trì hoãn đến hôm nay. Lại càng buồn cười là trước tân hôn một ngày, chú rể Bắc Cùng Hâm lại chết trên giường một người khác, Bắc Khả Uy vì danh dự địa vị nhà họ Bắc mà phải hoán đổi vị trí, thay thân phận chú rể. Cái này Bắc gia thị tộc không một ai biết được!

Tầm Thiên Hoan đi theo Bắc Khả Uy đến trước mặt mọi người trên môi mỉm cười nhưng đáy mắt là một mảnh âm u, hắn cúi đầu nói: “Ông, các chú, các bác, thật ngại quá, vì công ty có chút việc nên mới đến muộn, thật có lỗi!”

Mọi người biểu lộ khác nhau, nhưng không ai lên tiếng. Một lát sau, người ngồi ở chính giữa, xem ra là một người đức cao vọng trọng, hóa ra chính là người có thân phận cao nhất buổi tối hôm nay, chỉ thấy ông ta chăm chú nhìn Bắc Khả Uy, giọng nói già nua nhưng không mất đi sự trang trọng: “Nếu là vì chuyện của công ty, vì Bắc thị chúng ta, muộn một chút cũng không sao.”

Bắc Khả Uy trên xe đã cho Tầm Thiên Hoan xem qua ảnh chụp gia tộc họ Bắc, những người lớn nhỏ trên dưới cô đều nhớ kỹ.

Bắc Khả Uy lại cúi đầu: “Cảm ơn ông lượng thứ.”

Ông ta từ ái gật đầu.

Lúc này, trong đám đông, một phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp (thím hai Trương Tử Cần) hắng giọng một cái, âm thành sâu kín: “Nhưng tôi vừa nghe Phong (Chú hai) nói, gọi điện cho cậu thì người hầu nói cậu và cháu dâu còn đang trên phòng ngủ. Cùng Hâm à, biết là vợ chồng son tình cảm rất tốt, nhưng cũng không thể quá ân ái nha, coi chừng thân thể. Cậu là tổng giám đốc Bắc thị, thân thể là điều quan tâm của cả công ty nha.”

Tầm Thiên Hoan liếc qua liền nhìn thấy chú hai Bắc Cùng Phong ở bên cạnh kéo kéo tay cô ta, ý bảo cô ta ít nói đi, mà Trương Tử Cần hoàn toàn không để ý tới ông ta.

Bắc Khả Uy sững sờ, ánh mắt bỗng nhiên co rút nhanh, hơi gật đầu: “Cảm ơn thím hai quan tâm.”

Tầm Thiên Hoan nhíu mày, nhìn Bắc Khả Uy, lúc này hắn sao lại thành thật như vậy? Thím hai này rõ ràng đang tìm cách bóc trần hắn!

Hắn nhịn được, nhưng Tầm Thiên Hoan lại nhẫn không được! Dù sao trong lời nói vừa rồi của Trương Tử Cần cũng có nhắc đến cô!

Tầm Thiên Hoan tiến lên một bước, mỉm cười, ánh mắt tươi sáng: “Ha ha, lần đầu Thiên Hoan gặp mặt các vị trưởng bối, trước mặt các vị lại thất lễ, thật sự là có lỗi. Kỳ thật vừa rồi khi chú hai gọi điện, Hâm dậy muộn cũng là tại cháu. Anh ấy sửa chữa bản thảo, vì công việc gấp gáp mà cả đêm không ngủ, cháu không nỡ gọi dậy, các chú bác nói có đúng không ạ?”

Bắc Khả Uy nhìn Tầm Thiên Hoan kinh ngạc….., đáy mắt lại càng thêm thâm thúy…..

Chỉ thấy mọi người đều gật đầu, đồng cảm với Bắc Khả Uy!

Tầm Thiên Hoan đảo ánh mắt nhìn mọi người…. Trong nội tâm ẩn ẩn nhiều ý……

Ông nội nói: “Hâm nhi à, công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không cần phải liều mạng như vậy, nhiều việc có thể giao cho người trong công ty mà.”

Bắc Khả Uy gật đầu, tiếp lời Tầm Thiên Hoan: “Cảm ơn ông quan tâm, kỳ thật có một số việc phải tự tay làm mới được!”

Thím hai Trương Tử Cần nói: “Chẳng lẽ chú bác thân thích cậu cũng không tin?”

Bắc Khả Uy mỉm cười, lời nói thật nhiều ý nghĩa: “Đôi khi, tôi ngay cả chính mình cũng không tin tưởng.”

Trương Tử Cần nhất thời không phản bác được.

Tầm Thiên Hoan nhíu mày, trong lòng thầm than, thật đúng là một gia đình phức tạp, chỉ mong tốt nhất là mình không bị chà đạp.

Tầm Thiên Hoan và Bắc Khả Uy đến không lâu mọi người liền bắt đầu dùng cơm.

Vô số sơn hào hải vị được bưng lê, làm cho người ta chảy cả nước miếng, chỉ cần nhìn cũng đủ biết ngon đến thế nào. Thật sự đáng tiếc lại đáng giận, Tầm Thiên Hoan rõ ràng chỉ có thể nhìn, từ đầu đến cuối ăn không được. Cái bàn thật to, món ăn cách mình gần nhất cũng phải duỗi dài tay mới với tới. Vấn đề không phải là không có cách, vấn đề là ngồi tại bàn dùng cơm, mỗi người đều mang một tâm tư riêng, tuy biểu hiện ra cũng có nói cười, nhưng trong nội tâm nghĩ gì không ai biết rõ.

Rất không quen không khí này, một lúc sau Tầm Thiên Hoan lấy cớ rời khỏi bàn ăn.

Đứng lên, Bắc Khả Uy liếc nhìn qua, ý bảo cô đừng có gây họa, Tầm Thiên Hoan nhếch môi cười, sau đó bỏ đi………

Trong lúc còn ấm ức, Tầm Thiên Hoan không ngừng đi về phía trước, không biết đi bao lâu, cuối cùng lại vô tình đi đến một hoa viên nhỏ…….

Hít một hơi thật sau, Tầm Thiên Hoan tinh khiết cười cười, lúc này không khí cũng rất tuyệt, bầu trời trong veo có thể nhìn thấy các vì sao, so với ngồi trong căn nhà hoa lệ đó thì tốt hơn nhiều!

Nhưng cô còn chưa kịp hưởng thụ đủ, một thanh âm dâm mị vốn không thuộc về nơi này đột ngột vang lên.

Nữ: “A….nhanh lên…..nhanh nữa đi…..a……sâu quá……a…….”

Nam: “Bảo bối thoải mái không?”

Nữ: “Thoải mái…..anh quá tuyệt vời!”

Tầm Thiên Hoan vừa nghe đã biết rõ đây là chuyện gì…… Bất đắc dĩ nhìn lên trời, tựa hồ tất cả vì sao đều là giả……….. Chỗ này không phải nơi tinh khiết như vậy! Đã ở Bắc gia thì có cái gì là tinh khiết?

Chỉ là Tầm Thiên Hoan không nhịn được hiếu kỳ, rón rén đi đến.

Rất nhanh đã tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Một nam một nữ quần áo mất trật tự ép vào trong góc, nữ tựa lên tường, váy bị tốc cao lên, hai chân mở thật to, nam chỉ mở khóa quần, vật nam tính ở bên trong nhảy ra, một chân chống lên tường, bất tận đong đưa thân thể, không ngừng đưa vào người nữ nhân…..

Nữ vươn hay tai cấu ở cổ nam nhân, âm thanh rên rỉ: “A…a…, không phải, cưng ơi, nhanh lên, vào nhanh lên……sâu hơn đi……”

Vì vậy nam càng vận sức ra vào liên tục, “Gần đây em bị hắn bỏ đói sao?”

“Đừng nhắc đến hắn ta, vô dụng.”

“Ha ha, em trai anh bây giờ ngay cả lần thứ nhất cũng không thể cho em?”

“Hắn ngủ cũng không dám ngủ cùng em, tên đàn ông vô dụng! Tốt nhất nên làm thái giám đi. Tốt lắm, cưng ơi, đừng nhắc đến hắn, nhanh cho vào đi, đừng trêu chọc em…..”

“Được…….” Sau đó rống lên một tiếng, đâm vào thật sâu.

“A………..”

Tầm Thiên Hoan phát hiện đây chính là nam nữ vụng trộm, đúng là thím hai của Bắc Khả Uy Trương Tử Cần và bác cả Bắc Cùng Không.

Cái này thật là thú vị nha, một người trầm mặc như Bắc Diệc Không lại cùng em dâu vụng trộm yêu đương! Xem ra, càng là người ít nói tâm tư lại càng thâm sâu, những lời này quả là không sai…..

Tầm Thiên Hoan lén lút rời đi…..

Bữa cơm mà Tầm Thiên Hoan mong ngược mong xuôi cuối cùng cũng xong!

Sau khi cùng Bắc Khả Uy lên xe, Tầm Thiên Hoan mới nhẹ nhàng thở ra.

Xe hơi chậm rãi rời đi!

Bắc Khả Uy ánh mắt như có như không dừng lại trên người Tầm Thiên Hoan.

Tầm Thiên Hoan đương nhiên cũng phát hiện ra, vì vậy chém đinh chặt sắt nói: “Có phải hiếu kỳ vì sao tôi giúp anh phải không?”

Bắc Khả Uy không phủ nhận: “Đương nhiên.”

Tầm Thiên Hoan cười tươi: “Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao tôi giúp anh. Nhưng con người tôi chính là như vậy, lúc xúc động thì muốn làm cái gì thì làm cái đó. Lúc ấy tôi không thích Trương Tử Cần nên mới nói ra vài câu.”

Bắc Khả Uy ánh mắt sâu u: “Cô nói rất hay. Nhưng….cô không nên nói những lời kia.”

“Muốn nói thì nói, gì mà nên hay không nên, Tầm Thiên Hoan tôi không sợ những thứ kia!”

Bắc Khả Uy nhàn nhạt nói: “Bắc gia rất phức tạp, cô không nên bị kích động, sẽ có ngày cô chết thế nào cũng không biết.”

Tầm Thiên Hoan nhìn Bắc Khả Uy, vô tội cười cười: “Đại gia đình không phải đều như vậy sao?”

Bắc Khả Uy trầm mặc không nói.

Tầm Thiên Hoan cười cười, đột nhiên nghĩ đến một việc: “Thím hai và bác cả của anh trong công ty có địa vị gì?”

Bắc Khả Uy có chút kinh ngạc, sau đó chỉ nói: “Chức vị râu ria.”

Tầm Thiên Hoan hiểu rõ gật đầu: “Ngay cả như vậy, nhưng cũng nên đề phòng, hai người kia không đơn giản.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

Cái này đương nhiên hắn biết rõ, nhưng nghe trong miệng Tầm Thiên Hoan lại có chút thú vị.

Tầm Thiên Hoan cười nói: “Đây là bí mật.”

Cô không trả lời, hắn cũng không truy vấn, một lát sau, hắn đột nhiên hỏi ngược lại: “Cô làm những việc này là quan tâm tới tôi sao?”

“Khụ khụ…..”

Tầm Thiên Hoan khiếp sợ đột nhiên không thở được, ho khan, vừa vỗ ngực nói: “Anh đừng tự tô vẽ. Tôi nhiều nhất cũng chỉ là có chút hiếu kỳ, cho nên chú ý nhiều một chút thôi. Muốn làm thế nào, kết quả thế nào, đó là chuyện của anh! Công ty là của anh, tôi chỉ không muốn đến lúc mấy người lòng lang dạ sói kia cướp mất, năm trăm ngàn của tôi làm thế nào?”

Tầm Thiên Hoan hăng hái nói một tràng.

Bắc Khả Uy nở nụ cười: “Cô nói chuyện thẳng thắn thật!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv