Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 90: Ngoại truyện 3 - Mạc Lâm



Nếu tôi qua đời, không sao cả, sức mạnh tinh thần của tôi sẽ vĩnh viễn ở lại cùng mọi người.

***

Tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng mơ hồ, bên tai là thanh âm vỡ vụn của ngài chỉ huy. Tôi bóp bóp cái đầu kim loại cứng ngắc, rồi ngẩng lên quan sát gương mặt người máy ở trong gương.

Mạc Lâm tôi lại trải qua một ngày bình yên trong cuộc đời.

Tôi xuống giường, mặc quần áo, đội mũ. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, thảm cỏ mượt như nhung. Hành tinh Sfutan vĩnh viễn đẹp đẽ yên bình như vậy. Chỉ là trong ngôi nhà lớn ấm áp, có duy nhất một mình tôi nên càng trống trải.

Có lúc, tôi ngồi ở ban công, đun một ấm trà nóng, nước trà tỏa hương thơm dìu dịu khắp không gian. Tuy không uống nhưng tôi ngẩn ngơ như quay về quá khứ. Lúc đó, bọn họ đều ngồi ở đây, tiểu thư đọc sách, ngài chỉ huy ôm tiểu thư vào lòng, hôn cô một lượt. Còn tôi rót trà, đứng sau lưng bọn họ, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Đó đã là quá khứ từ rất lâu... rất lâu rồi.

Tôi thu dọn hành lý, lên máy bay chiến đấu.

Hôm nay là một ngày đáng nhớ. Tôi lên kế hoạch làm nhiều việc, đi gặp nhiều người.

Đầu tiên, tôi bay qua hành tinh Stan. Tôi chỉ đi ngang qua chứ không dừng lại. Từ trên vũ trụ nhìn xuống, hành tinh Stan vẫn tráng lệ như ngày nào.

Mặc dù chỉ quan sát tinh cầu từ xa, tâm trạng của tôi cũng lên xuống thất thường.

Ngài chỉ huy và tiểu thư của tôi. Hai vị đã cứu hành tinh Stan, giúp hàng trăm triệu người trở lại với ánh sáng. Ở trên thiên đường, hai vị có biết hai vị đã tạo ra kỳ tích vĩ đại?

Tôi nhìn hành tinh Stan lần cuối. Bởi vì thời tiết ngày một giá lạnh, bầu khí quyển của Stan như một lớp sương mù dày đặc. Bên dưới mặt đất, ngoài một số ít người tình nguyện và dân chúng không muốn rời đi, chắc không còn bao nhiêu người ở lại hành tinh mẹ. Đế quốc Stan mới do mười lăm hành tinh nhỏ tạo thành. Người Stan xây dựng lại một Đế quốc hùng mạnh không thua kém năm nào. Ở hành tinh mẹ sắp rơi vào cảnh chết chóc này chỉ còn lại hồi ức.

Hồi ức tôi trân trọng nhất.

Sau tám tiếng phi hành, tôi đáp xuống một hành tinh nhỏ, tổng bộ của lính đánh thuê. Một người bạn cũ của tôi đang ở đó.

Lúc tôi được người lính thông tin dẫn đến trước mặt Dịch Phố Thành, hắn không hề tỏ ra bất ngờ, mồm miệng hắn vẫn khó chịu như ngày nào: “Sao anh lại đến đây?”

“Đến thăm anh.” Không đợi Dịch Phố Thành mở miệng mời, tôi ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn: “Ai bảo chúng ta là bạn bè.”

Dịch Phố Thành phì cười một tiếng, hắn không phủ nhận.

Tôi biết con người Dịch Phố Thành miệng cứng tim mềm. Sau khi ngài chỉ huy và tiểu thư qua đời, hắn nói với tôi và Mạc Phổ: “Hai con sâu đáng thương, có muốn đi theo tôi không?” Tuy chúng tôi kiên quyết từ chối đề nghị của hắn, nhưng kể từ lúc đó, đến Mạc Phổ cũng thừa nhận, Dịch Phố Thành trở thành bạn của chúng tôi.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa tôi thích hắn.

Tôi gần gũi với hắn, có lẽ bởi vì, hắn cũng là một người từng dính dáng đến ngài chỉ huy và tiểu thư.

Tuy nhiên, con người Dịch Phố Thành cũng có lúc khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ví dụ như bây giờ, hắn lại bảo binh sĩ chuyển một cái thùng chứa đồ vào phòng.

Tôi thò đầu quan sát, lập tức không thể rời mắt. Đó là những vỏ sò rất đẹp, những bộ mặt trừu tượng độc đáo, còn có cả máy chơi điện tử... Tóm lại đều là đồ vật thú vị.

“Thích không?” Dịch Phố Thành nheo mắt: “Bán cho anh với giá năm trăm ngàn tiền liên minh.”

Năm trăm ngàn tất nhiên hơi đắt, nhưng tôi vẫn có khả năng thanh toán.

Mỗi lần gặp Dịch Phố Thành, hắn đều bán cho tôi những thứ tôi đặc biệt yêu thích, khó có thể kháng cự. Tôi đại khái đã tốn khoảng một trăm triệu cho hắn. Dịch Phố Thành đúng là đồ xảo quyệt.

Tuy nhiên hôm nay... miễn bàn.

“Tôi không cần.” Tôi đẩy cái thùng sang một bên.

Dịch Phố Thành hơi ngạc nhiên: “Hả?”

Tôi lắc đầu: “Tôi sắp về hành tinh Stan rồi. Anh hãy giữ lại những thứ này đi.”

Thần sắc Dịch Phố Thành trở nên kỳ lạ. Hắn trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng: “Tôi không lấy tiền, tặng cho anh.”

Tôi lập tức ngoác miệng cười: “Tốt! Không được nuốt lời đâu đấy nhé! Anh bị lừa rồi! Ha ha ha!”

Dịch Phố Thành nhìn tôi chăm chú, hắn cũng cười híp mắt.

Tôi nghĩ tiểu thư nói đúng. Lúc Dịch Phố Thành cười híp mắt, trông rất giống con hồ ly.

Sau đó, tôi uống rượu với Dịch Phố Thành, uống đến mức tôi lại bị chập điện. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi dường như nghe thấy Dịch Phố Thành nói chuyện với tôi.

“Anh định quay về hành tinh Stan thật sao?”

Tôi phảng phất trả lời hắn câu gì đó. Cuối cùng, hắn vỗ vai tôi: “Có lẽ, chúng ta sẽ có dịp gặp mặt.”

Cho đến sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại ở trên máy bay chiến đấu, tôi cũng không hiểu ý của Dịch Phố Thành. Bởi vì trở về hành tinh Stan, đồng nghĩa với việc tự sát, ai biết được lời tiên đoán tinh cầu rời khỏi quỹ đạo của tiểu thư Hoa Dao sẽ xảy ra vào ngày nào? Lần này tôi quay về hành tinh Stan, cũng không có ý định rời khỏi nơi đó. Người tham sống sợ chết như Dịch Phố Thành, tại sao lại nói, tôi và hắn sẽ có dịp gặp lại?

Nhưng tôi không nghĩ ngợi nhiều. Mặc kệ hắn, không biết chừng hắn cũng muốn tự sát. Dù sao làm một người máy bất tử, sinh mệnh kéo dài dằng dặc cũng là điều rất vô vị.

Sau khi rời hỏi hành tinh của binh đoàn đánh thuê, tôi đáp xuống Vùng đất hoang vu.

Nơi này có người tôi thích.

Tôi dừng máy bay chiến đấu ở bãi đỗ của một trường tiểu học tộc thú. Theo tiếng giảng bài của Lãng Lãng, tôi dễ dàng tìm đến đích.

Đó là một phòng học sáng sủa, hơn hai mươi trẻ em bán thú đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Một người máy màu bạc mặc váy xanh đang đứng trên bục giảng, mỉm cười giảng giải đề toán.

Phát hiện tôi đứng ngoài cửa sổ, Lãng Lãng hơi bối rối, nàng trở nên lắp bắp. Tôi nhìn nàng chăm chú, nở nụ cười với nàng. Tôi nghĩ, miệng của tôi nhất định ngoác thành hang động nhỏ.

Có điều, tôi biết Lãng Lãng là người kính nghiệp. Trước khi chuông hết giờ reo vang, nàng sẽ không rời khỏi vị trí của mình. Tôi ngắm nàng thêm mười mấy phút, rồi quay người bỏ đi, trở lại chiếc máy bay chiến đấu của tôi.

Ừm, tôi vẫn không đủ can đảm bày tỏ tình cảm với nàng.

Dù sao tôi cũng là ‘bậc trưởng bối ở triều đại trước’, là người thân cận của vua Quang Huy trong truyền thuyết, là người máy già cỗi sống mấy trăm năm. Còn Lãng Lãng chỉ là cô bé người máy mới ra đời. Tuy sinh mệnh của người máy vô cùng vô tận, nhưng tôi vẫn ngại, không dám tỏ tình với nha đầu người máy thuộc hàng cháu chắt đó.

Dõi theo Vùng đất hoang vu một lúc một xa, tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Lãng Lãng. Đó là một ngày mưa gió vào hai mươi năm trước, lúc đáp xuống Vùng đất hoang vu, tôi tình cờ đỗ máy bay ở một trường tiểu học của tộc thú. Tôi đi dạo một vòng, ngẫu nhiên nhìn thấy Lãng Lãng đang giảng bài trong lớp học ở phía trước. Nàng cũng mặc bộ váy xanh như hôm nay, gương mặt kim loại của nàng giống quả táo xinh đẹp, đôi mắt đỏ như ngọn đèn dịu dàng.

Lúc đó, tôi nghĩ tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi. Sau này kể chuyện với Dịch Phố Thành, hắn cười nhạo tôi: “Tiếng sét ái tình? Người máy cũng có tình yêu? Anh có biết tình yêu là cảm giác thế nào không?”

“Tôi biết!” Tôi tỏ thái độ kiên quyết: “Chính là mỗi khi gặp đối phương đều cảm thấy rất dễ chịu, muốn ở bên cạnh nàng, dù không làm gì cũng rất vui vẻ.”

Lần đầu tiên trong đời, Dịch Phố Thành á khẩu trước lý luận của tôi. Hắn ngẩn ngơ một lúc lâu, thất thần giống một chàng trai trẻ. Hắn xoa đầu mình, không biết trầm tư suy nghĩ điều gì.

Tôi mặc kệ Dịch Phố Thành. Tôi đã có người tôi thầm thương trộm nhớ. Lặng lẽ thích nàng hai mươi năm, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.

Mang tâm trạng yêu đương vui vẻ, tôi lại đi Trái Đất một chuyến. Bà ngoại của tiểu thư Hoa Dao đã qua đời vào năm cô ra đi. Năm nào tôi cũng đi tảo mộ của bà. Hàng trăm năm trôi qua, Trái Đất đã nghiên cứu ra lô cốt vũ trụ và phi thuyền nhảy siêu quang tốc, gia nhập liên minh khoa học phát triển của dải Ngân Hà. Bây giờ đi Trái Đất rất tiện lợi, chỉ cần ngồi tàu hỏa tinh hệ là được.

Tôi ở Trái Đất mười mấy ngày, vượt quá kế hoạch của tôi. Một điều may mắn là, tuy khoa học kỹ thuật phát triển nhưng quê nhà của tiểu thư Hoa Dao vẫn gần như bảo tồn nguyên vẹn. Tôi đi theo những con đường bốn chúng tôi từng đi qua. Tôi có cảm giác, chúng tôi chỉ mới ở đây ngày hôm qua.

Sau đó, tôi lại đi thăm mấy nhà khoa học già của liên minh Ngân Hà. Đó là những người tôi quen biết và giữ mối quan hệ thân thiết từ cuộc chiến không gian năm nào. Tôi còn đi căn cứ địa không quân của Đế quốc Stan mới, thăm mấy lô cốt vũ trụ của ngài chỉ huy trước kia. Bây giờ, chúng không còn hoạt động mà trở thành di tích.

Sau cuộc hành trình kéo dài mấy tháng, cuối cùng, tôi bay về hành tinh Stan.

Ngày hôm nay tuyết rơi dày đặc, tôi hạ cánh xuống hoàng cung ở Đế đô. Bởi vì cảng không gian đã bị phá bỏ nên trên đường bay đến đây, tôi không gặp bất cứ chiếc máy bay chiến đấu nào.

Vừa đỗ xuống mặt đất, tôi liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong rừng cây phía trước. Anh đang mỉm cười với tôi.

“Mạc Phổ!” Tôi tươi cười chạy đến, ôm chầm lấy anh.

“Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi?” Mạc Phổ hỏi: “Năm mươi năm, hay bảy mươi năm?”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Là sáu mươi tư năm. Anh không nhớ sao?”

Mạc Phổ lắc đầu: “Tôi không nhớ, chẳng cần thiết ghi nhớ điều đó.”

Không hiểu tại sao, lời nói của anh khiến tôi hơi buồn.

“Tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho sự nhu nhược của tôi. Tôi không nên rời khỏi hành tinh Stan. Những năm qua, anh đã chịu nhiều vất vả rồi.” Tôi nói: “Bây giờ đến lượt tôi bảo vệ nơi này, anh hãy rời khỏi đây đi.”

Mạc Phổ lắc đầu: “Tôi không muốn đi nơi khác. Nhưng tại sao chú lại quay về? Chú cũng biết...”

“Bởi vì tôi không còn nơi nào để đi nữa.” Tôi cắt ngang lời anh.

Mạc Phổ trầm mặc nhìn tôi, gật đầu.

Tất cả dường như vẫn không thay đổi. Năm trăm năm trôi qua, rừng cây xung quanh hoàng cung vẫn rậm rạp, hồ nước vẫn trong vắt như cũ.

Mạc Phổ dẫn tôi đến núi Dục. Tuyết rơi trắng xóa, hai bức tượng điêu khắc ngài chỉ huy và tiểu thư vẫn không nhiễm bụi trần, vẫn sinh động vô cùng. Tôi đứng trước tượng điêu khắc ba ngày ba đêm, đông cứng hai ngón tay kim loại, sau đó bị Mạc Phổ kéo về phòng.

“Thời tiết vô cùng tệ hại, không thể ở bên ngoài một thời gian dài.” Mạc Phổ cảnh cáo tôi.

“Sắp đến lúc rồi sao?” Tôi hỏi.

“Sắp rồi.”

Tôi và Mạc Phổ ở hành tinh Stan thêm ba năm. Nghe nói trong ba năm này, những người tình nguyện cuối cùng cũng đã rời đi. Có lẽ cả tinh cầu chỉ còn lại hai chúng tôi. Tuy nhiên, tôi có cảm giác, ba năm ở đây, tôi sống tốt hơn năm trăm năm trước đó. Hồi tưởng lại mới thấy, năm trăm năm qua đi nhanh như tia chớp, trống rỗng như một giấc mộng.

Bây giờ chúng tôi khác hẳn. Tôi và Mạc Phổ chia nhau mỗi ngày hai ca, luân phiên đứng gác ở núi Dục, lau chùi tượng điêu khắc, quét dọn phòng của ngài chỉ huy và tiểu thư trước kia. Chúng tôi sống yên ổn và mãn nguyện. Chúng tôi thường có cảm giác, ngài chỉ huy và tiểu thư không phải chết đi mà chỉ đang ngủ say.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nằm mơ, mơ thấy cảnh ngài chỉ huy và tiểu thư tan biến ngay trước mặt chúng tôi. Tôi cũng mơ thấy một ngày, bọn họ đột nhiên quay về, nói cho tôi biết, bọn họ không phải qua đời mà chỉ đi tới một không gian khác, một thế giới khác mà thôi.

Năm 4567 lịch Stan, năm 2508 lịch Trái Đất, hành tinh Stan bị hất khỏi quỹ đạo, trở thành hành tinh chết.

Sự việc xảy ra hết sức đột ngột. Chỉ trong một đêm, chúng tôi mất đi quỹ đạo vốn có, rời xa hằng tinh. Ánh mặt trời tắt dần, thời tiết ngày càng lạnh lẽo. Cuối cùng, bóng tối bao trùm cả không trung.

Tin phát thanh cuối cùng chúng tôi nhận được trước khi hành tinh trôi dạt khiến tôi và Mạc Phổ hết sức kinh ngạc. Đó là thanh âm của nữ phát thanh viên đài truyền hình Đế quốc Stan, ngữ khí của cô ta tương đối hoảng loạn: “.... Ba siêu tân tinh bùng nổ, khu vực phóng xạ đã lan ra mười lăm hành tinh nhỏ của Đế quốc Stan mới, cũng bao gồm cả Vùng đất hoang vu, hành tinh Sfutan... Không quân đang lợi dụng bom năng lượng, chống lai sự chấn động của năng lượng từ trường... Hoàng đế bệ hạ cho biết, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua thảm họa này...”

Tín hiệu phát sóng bị cắt đứt. Tôi và Mạc Phổ đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tôi nhớ tới những lời của tiểu thư Hoa Dao. Lúc đó, cô vừa khóc vừa nói với tôi: Mạc Lâm, lịch sử không thể thay đổi, Mục Huyền sẽ chết, hành tinh Stan sẽ rơi vào tăm tối, vũ trụ sẽ đi đến diệt vong.

Có lẽ tiểu thư nói đúng, nhưng điều đó đã không còn liên quan đến chúng tôi.

Tôi và Mạc Phổ xuống dưới tầng hầm. Công tác dự phòng đã chuẩn bị từ lâu, thiết bị năng lượng đầy đủ. Chúng tôi chuyển hai bức tượng điêu khắc ngài chỉ huy và tiểu thư xuống tầng ngầm sâu ba nghìn mét.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu cùng tinh cầu trôi dạt. Không có ánh sáng, không có hơi ấm. Qua những hình ảnh từ kính viễn vọng vũ trụ trên mặt đất thỉnh thoảng truyền tới, chúng tôi có thể nhìn thấy, tầng điện ly cực độc vẫn bao trùm cả hành tinh Stan. Chúng tôi có thể nhìn thấy, sự thay đổi của tinh hệ trong vũ trụ.

Dần dần, chúng tôi mất đi khái niệm thời gian. Dần dần, tôi và Mạc Phổ đều trở nên trầm mặc. Mỗi ngày, ngoài việc lau chùi hai pho tượng điêu khắc, chúng tôi không tìm thấy việc gì để làm trong lòng đất tanh ngòm. Phần lớn thời gian, Mạc Phổ ngủ say để tiết kiệm năng lượng. Tôi hỏi anh có dự định gì? Anh nói, anh cần sống đến ngày tinh cầu khôi phục ánh sáng.

Sau đó, Mạc Phổ hỏi: “Còn chú thì sao, Mạc Lâm?”

Tôi à?

Tôi cười cười trả lời, tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Tôi tưởng, bản thân có thể âm thầm chết đi, nhưng vào giây phút tôi bước lên chiếc máy bay trực thăng và bật công tắc, tôi nhìn thấy Mạc Phổ chạy như điên về phía tôi.

“Mạc Lâm, chú làm gì vậy? Chú muốn tự sát sao?” Mạc Phổ gầm lên.

Tôi gật đầu: “Ờ, tôi muốn tự sát.”

Máy bay trực thăng đã từ từ bay lên cao. Mạc Phổ đứng trong bóng tối cách tôi mười mét.

“Chú quyết định rồi?” Anh hỏi nhỏ.

“Tôi đã quyết định.” Tôi trả lời: “Xin lỗi Mạc Phổ, tôi biết tôi vô dụng, nhưng tôi không thể tiếp tục kiên trì.”

Xin lỗi, xung quanh tối tăm như vậy, lạnh lẽo như vậy, cô tịch như vậy, tôi thật sự chịu không nổi.

Tôi biết bản thân quá hèn nhát, quá yếu đuối.

Nhưng Mạc Phổ à, anh không biết đâu. Điều tôi sợ hãi nhất không phải là bóng tối và hư không, mà là... dù có ánh sáng, chúng ta cũng không bao giờ được gặp lại ngài chỉ huy và tiểu thư.

Vì vậy... tôi mới muốn kết thúc tất cả.

Máy bay trực thăng bay mỗi lúc một nhanh, thân hình Mạc Phổ đã khuất dạng, chỉ có thanh âm từ nơi xa truyền tới: “Tôi sẽ mãi mãi tưởng nhớ chú.”

“Tôi cũng vậy!” Tôi đột nhiên nghẹn ngào, hét lớn tiếng: “Mạc Phổ, tôi để lại con chíp năng lượng của tôi ở trong khoang máy bay. Nếu tương lai có ánh sáng...”

Nếu có ánh sáng, xin hãy đặt con chíp năng lượng của tôi vào một người máy mới. Nếu có thể, hãy đặt tên anh ta là ‘Đãn An’.

Tiểu thư từng nói, đây là bí mật nhỏ giữa cô và tôi.

Tiểu thư từng nói, tôi sẽ gặp lại cô trong tương lai.

Sau đó, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ. Xung quanh vô cùng giá lạnh. Tuy tôi không cảm thấy đau đớn vì giá lạnh, nhưng tôi nghe thấy xương cốt kim loại của mình phát ra tiếng răng rắc. Tôi thử động cánh tay, liền nghe thấy tiếng gãy rời. Toàn thân tôi không thể nhúc nhích.

Tiếp theo, tôi cảm thấy nhãn cầu nổ tung, tôi đồng thời mất đi thị giác. Cũng chẳng sao cả, thế giới xung quanh tôi vốn tối đen. Không biết bao lâu sau, thân thể tôi dừng lại, chắc đã rơi xuống mặt đất. Chỉ là tôi không thể động đậy, không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì cả. Ý thức của tôi như con đom đóm lập lòe, yếu ớt vô cùng.

Tôi nghĩ, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Trong lúc mê man, tôi đột nhiên nghe thấy hai giọng nói vô cùng quen thuộc, vang lên từ nơi sâu thẳm trong ý thức của tôi.

“Mạc Lâm, chúng tôi chưa chết, chúng tôi sống ở một không gian khác.”

“Mạc Lâm, chúng tôi rất nhớ anh.”

Mạc Lâm, sau này anh tên là Mạc Lâm, là quản gia của tôi, gây ít phiền phức thôi.

Mạc Lâm, anh là người bạn tốt nhất của tôi ở hành tinh Stan.

Mạc Lâm, Mạc Lâm thân yêu, phải chăng anh cuối cùng cũng về bên chúng tôi?

HẾT

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv