Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 50



Khu rừng âm u, sắc đêm tĩnh mịch.

Thân hình cao lớn của Mục Huyền ở ngay trước mắt tôi. Anh vẫn có gương mặt trắng trẻo như ngày nào, nhưng đôi mắt của anh không phải là màu đen hun hút, khiến tôi rung động, mà là một màu vàng đục ngầu, lờ đờ, trông hơi đáng sợ.

Chứng kiến dáng vẻ này của anh, lồng ngực tôi bắt đầu căng lên và đau buốt, như bị nhét một hòn đá cứng, đau đến mức tôi không thở nổi.

Anh đã biến thành bộ dạng đó. Mục Huyền của tôi sao lại ra nông nỗi này?

Nước mắt dâng trào lên viền mắt tôi, nhưng tôi ép không để nó chảy xuống. Tôi từ từ thở hắt ra.

“Mục Huyền, em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.”

Vừa dứt lời, eo tôi bị bàn tay lớn bóp mạnh. Dịch Phố Thành đang cảnh cáo tôi, nhưng tôi mặc kệ hắn, chỉ tập trung vào Mục Huyền. Tuy nhiên, Mục Huyền không lên tiếng, đôi mắt đục ngầu u ám của anh không thể hiện bất cứ tâm tư nào.

Điều này khiến tôi hơi bất an. Tôi định tiếp tục nói chuyện với anh, khóe miệng anh bất chợt nhếch lên.

Anh đã mỉm cười.

“Ờ.” Mục Huyền nói khẽ, ngữ khí rất ngoan ngoãn.

Tim tôi nhói đau, trong lòng vừa ngọt ngào, vừa chua xót.

“Mày đã điên đủ chưa?” Thanh âm lạnh lùng của Dịch Phố Thành vang lên trên đầu tôi.

Tôi giật mình, ngước mặt quan sát. Dịch Phố Thành tiếp tục cất giọng tàn nhẫn: “Xin lỗi, tao không định chết, cũng sẽ không chết ở nơi này. Hoa Dao đang ở trong tay tao...”

Dịch Phố Thành đột nhiên im bặt.

Tôi vốn rất căng thẳng, đồng thời lo lắng cho Mục Huyền, vì dù sao anh và Dịch Phố Thành cũng ở thế đối địch, hắn lại có lợi thế hơn anh. Nào ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cổ họng Dịch Phố Thành phát ra tiếng kêu đau đớn. Cùng lúc đó, cánh tay đang khóa thắt lưng tôi bất thình lình buông thõng.

Tôi giật mình, còn chưa kịp quay đầu nhìn Dịch Phố Thành, thân thể tôi đã thoát khỏi vòng tay hắn, từ từ bay lên cao. Tôi không cảm thấy bất cứ sức mạnh nào đang đẩy tôi, nhưng người vẫn bay trong không trung.

Mục Huyền đứng cách tôi mười mấy bước, ý cười trên khóe miệng anh càng sâu hơn. Anh giang rộng hai cánh tay chờ đón tôi.

Anh đã khôi phục ‘sức mạnh tinh thần’?

Tôi rất vui mừng. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn tồn tại lờ mờ một nỗi bất an. Tôi nhanh chóng bay đến trước mặt anh, càng nhìn rõ dung mạo của anh. Vẫn là bộ dạng tuấn tú lạnh lẽo như thường lệ, chỉ là đôi mắt của anh giống như bị một lớp sóng nước màu vàng đục lưu chuyển. Đồng tử đen nhánh không còn tồn tại, tròng mắt anh trông rất mơ hồ, trống rỗng, mất đi tiêu cự.

Lòng tôi lại nhói đau. Mặc dù đôi mắt đục ngầu đó khiến tôi hơi sợ hãi, nhưng tôi vẫn không do dự ôm chặt thắt lưng anh.

Đôi cánh tay Mục Huyền như vòng sắt khóa chặt người tôi. Toàn thân tôi bị anh ôm chặt đến mức không còn một kẽ hở, đôi chân tôi rời khỏi mặt đất. cảm nhận nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ trong lòng ngực anh, hơi thở nóng hổi quen thuộc của anh, tim tôi đập thình thịch.

Nhưng mà... Dịch Phố Thành sao rồi?

Tôi vội vàng quay đầu: “Dịch Phố Thành...” Sau gáy bị tay Mục Huyền giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích. Anh cúi đầu hôn tôi.

“Dịch...” Tôi khó khăn phát ra một tiếng. Không hiểu tình hình hiện tại là kiểu gì?

Mục Huyền nhìn tôi bằng đôi mắt màu vàng đục ngầu đó, anh cất giọng trầm thấp không dễ dàng phản bác: “Hôn tôi.”

Tôi muốn tiếp tục mở miệng, nhưng toàn thân tôi bỗng cứng đờ.

Tôi không thể động đậy.

Chân tay, cổ, thậm chí cả gương mặt phảng phất bị một sợi dây vô hình trói chặt. Tôi không thể quay đầu xem Dịch Phố Thành, cũng không thể dịch chuyển. Tôi cứ treo người trong không trung, giữ tư thế ngẩng đầu cứng ngắc, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.

Đã từ lâu Mục Huyền không sử dụng ‘sức mạnh tinh thần’ với tôi. Bây giờ anh khống chế người tôi... chỉ vì một nụ hôn.

Lòng chiếm hữu của anh còn mạnh hơn trước.

Mục Huyền vẫn nhắm mắt tiếp tục tàn sát môi lưỡi của tôi. Nụ hôn của anh hung hãn đến mức toàn thân tôi run rẩy, tôi thậm chí còn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Một lúc lâu sau, Mục Huyền mới rời khỏi làn môi tôi. Anh nhìn tôi chăm chú, hỏi khẽ: “Em có thích không?”

Tôi ngây người, anh muốn biết cảm nhận của tôi về nụ hôn này?

Tôi gật đầu.

Khóe miệng Mục Huyền cong lên, ý cười nhàn nhạt như làn gió nhẹ thổi qua gương mặt anh.

“Tôi cũng thích, rất thích.”

Bắt gặp nụ cười ôn hòa như một cậu bé của anh, tim tôi giống như bị gõ một nhát búa, vừa đau đớn vừa xót xa và có cả nỗi lo lắng bất an.

Mục Huyền cất giọng dịu dàng: “Giết hắn, rồi chúng ta lại tiếp tục.”

Tôi ngớ ra, phát hiện toàn thân đã có thể động đậy, tôi lập tức quay đầu về phía Dịch Phố Thành,

Hô hấp của tôi ngưng trệ trong nháy mắt.

Dịch Phố Thành cũng bị treo lơ lửng trong không trung từ bao giờ. Hắn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô cùng hung dữ, nhưng bộ dạng của hắn lại có vẻ rất thảm hại. Chân tay hắn dạng ra thành hình chữ ‘đại’, gương mặt tuấn tú đỏ bừng bắt đầu chuyển sang tím tái, gân xanh trên trán nổi rõ. Hắn phảng phất bị người khác siết cổ, không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, đến hô hấp cũng cực kỳ khó khắn.

Hắn sắp chết, Mục Huyền sẽ giết hắn.

Tôi ngây người quan sát Dịch Phố Thành. Sau khi hắn chết, trong không gian này chỉ còn lại tôi và Mục Huyền. Tôi phải làm thế nào để khuyên Mục Huyền nghĩ cách cùng tôi thoát ra ngoài? Hơn nữa... chúng tôi liệu có thể đi khỏi?

Lúc này, Mục Huyền ngước mặt, nhìn chằm chằm Dịch Phố Thành trong không trung. Không trung đột nhiên lóe lên một luồng sáng màu xanh lam. Sau đó, một thứ bằng kim loại màu trắng bạc trông giống cây cột đột ngột xuất hiện. Đầu cây cột đó sắc nhọn, thân cột đại khái to bằng bắp đùi con người.

Đầu óc tôi bừng tỉnh.

Thứ vừa xuất hiện không liên quan đến ‘sức mạnh tinh thần’. Mục Huyền không chỉ khôi phục ‘sức mạnh tinh thần’.

Đây là thứ Mục Huyền tạo ra theo ý chí của anh.

Anh đã có thể khống chế toàn bộ không gian hư cấu?

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ cây cột nhọn đó, nó đã bay về phía Dịch Phố Thành.

“Hự.” Dịch Phố Thành kêu lên một tiếng, sắc mặt càng tím tái. Đầu nhọn của cây cột đâm mạnh vào bụng hắn, rồi đẩy hắn vào một cành cây lớn ở phía sau. Một tiếng động vang lên, cây cột đâm xuyên qua người hắn và cành cây, sau đó bất động.

Tôi khiếp đảm kinh hoàng, dạ dày dội lên cơn buồn nôn. Hai tay Dịch Phố Thành nắm chặt đầu nhọn của cây cột kim loại đang cắm sâu trong bụng hắn. Gương mặt hắn rúm ró, từng giọt mồ hôi lớn từ trán chảy xuống. Tôi thậm chí nhận thấy thân thể hắn đang run lên bần bật.

“Anh...” Tôi quay sang Mục Huyền: “Anh định giết hắn thì dứt khoát một lần cho xong.” Tôi vừa dứt lời, Dịch Phố Thành liền ngẩng đầu đưa mắt về phía tôi.

Mục Huyền quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh u tối đi mấy phần.

“Em quan tâm đến hắn?” Anh giơ tay nâng cằm tôi.

Tôi vội lắc đầu: “Tất nhiên không phải.”

Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, sau đó anh cất giọng nhẹ như gió thoảng bên tai: “Hắn vừa ôm em. Hoa Dao, chỉ một mình tôi mới có thể ôm em.”

Tôi giật mình, tôi hiểu rõ tính của Mục Huyền. Phản ứng này chứng tỏ anh rất tức giận. Không đợi tôi lên tiếng, anh đã quay đầu nhìn Dịch Phố Thành.

Tiếp theo, cây cột kim lại rút ra khỏi người Dịch Phố Thành, máu tươi phụt ra từ bụng hắn. Dịch Phố Thành hét lên đau đớn, thân thể rơi xuống mặt đất, nằm im không nhúc nhích. Cây cột kim loại bay lên không trung, cao tới mười mấy mét, đầu nhọn chĩa xuống dưới, nhằm thẳng vào người Dịch Phố Thành lao xuống...

Tôi không nhẫn tâm chứng kiến cảnh máu tanh đáng sợ, lập tức quay đầu về phía Mục Huyền. Anh đứng thẳng người, gương mặt nghiêng vừa bình tĩnh vừa lạnh lẽo. Đôi mắt vẫn là màu vàng vẩn đục...

Nhưng ở giây tiếp theo, đôi mắt anh đột nhiên tối sầm, tối như đáy đại dương.

Tôi ngây người. Mục Huyền vẫn đứng yên một chỗ bất động, đôi mắt của anh phảng phất như hai ngọn đèn từ từ tắt ngóm. Màu vàng biến mất, đồng tử màu đen lộ ra, nhưng tròng mắt vẫn trống rỗng đờ đẫn như cũ.

Tôi giật mình. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Mục Huyền đã khôi phục trạng thái bình thường?

Tôi đột nhiên cảm thấy trên đầu tối hẳn, khóe mắt bắt gặp tia sáng màu xanh lam nhấp nháy, cây cột kim loại biến mất.

Đúng lúc này, thân hình Mục Huyền bỗng run rẩy, giống như bị bàn tay vô hình túm chặt bờ vai, ra sức lắc lư. Trong khi đó, ánh mắt anh vô hồn như không còn sinh khí. Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán: “Mục Huyền!”

Tôi muốn ôm anh nhưng hai tay tôi run lẩy bẩy. Tôi nghiến răng cố trấn tĩnh, ôm chặt thắt lưng anh.

Mục Huyền không hề có cảm giác, anh vẫn run lên bần bật, bộ dạng của anh đáng sợ vô cùng. Tôi kinh hãi đến mức rơi lệ, tôi nhắm mắt ôm chặt anh, không dám nhìn anh.

Sau đó, Mục Huyền đột nhiên bất động, cả thân hình nặng nề của anh đổ vào người tôi, khiến tôi ngã xuống đất. Khi tôi định thần, hai mắt anh đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn mất tri giác, chỉ có lồng ngực vẫn phập phồng.

Anh đã bất tỉnh.

Chuyện này là thế nào? Tôi lồm cồm bò dậy, ngây người nhìn anh.

Lẽ nào Mục Huyền vừa sử dụng ‘sức mạnh tinh thần’ quá độ, nên mới bị ngất đi?

Đợi một lúc vẫn không thấy anh tỉnh lại. Tôi vừa sợ hãi vừa đau khổ, vội vàng ôm chặt anh vào lòng.

Khu rừng trở lại bầu không khí yên tĩnh. Mục Huyền và Dịch Phố Thành như hai xác chết, không có phản ứng. Chỉ có một mình tôi ngồi đó, hoàn toàn mất phương hướng.

“Tiểu thư!” Một thanh âm chợt vang lên trên đỉnh đầu.

Tôi giật mình hoảng hốt, tim đập thình thịch. Tôi ngẩng đầu quan sát vết nứt trên bầu trời. Mạc Lâm thật sự gọi tôi hay chỉ là ảo giác của tôi?

“Tiểu thư!” Lần này, thanh âm của Mạc Lâm rõ ràng hơn. Tuy không hiểu tại sao có thể nghe thấy giọng nói của anh ta, nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng mừng rỡ. Tôi buông Mục Huyền, đứng dậy: “Mạc Lâm! Anh đang ở đâu?”

Mạc Lâm hình như không nghe thấy tôi nói, bởi vì anh ta tỏ ra sốt ruột: “Tiểu thư, thời gian cấp bách, nếu tiểu thư có thể nghe thấy tiếng của tôi, xin tiểu thư hãy nhớ kỹ những điều tôi sắp nói sau đây. Chuyện này có liên quan đến việc mọi người thoát khỏi không gian.”

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chúng tôi vẫn còn cơ hội rời khỏi nơi này? Tôi cảm thấy cổ họng khô rát, tim đập thình thịch thình thịch.

Thanh âm của Mạc Lâm gấp gáp, rõ ràng, nặng nề, khác hoàn toàn vẻ hài hước hoạt bát thường ngày.

“Thứ nhất, thân xác của ba người hiện đang nằm trong phòng giám hộ đặc biệt ở bệnh viện hoàng gia Đế đô. Chúng tôi vừa đo được, tình trạng ‘chết não’ của ngài chỉ huy đang diễn ra với tốc độ nhanh chóng. Chúng tôi phải mạo hiểm dùng lực từ tác động lên thân thể của ngài ấy, khiến ý thức của ngài ấy rơi vào tình trạng hôn mê tạm thời.

Thứ hai, cả ba người đều không thể chết, cần cùng nhau rời khỏi không gian. Nếu một người bị chết, cả không gian sẽ sụp đổ.

Thứ ba, vào giờ này ngày mai, tôi sẽ lại sử dụng lực từ với ngài chỉ huy, cường độ mạnh hơn hôm nay, để ngài ấy hôn mê ít nhất một tiếng đồng hồ. Tiểu thư phải đưa ngài chỉ huy và Dịch Phố Thành tới khu vực rìa mép của không gian trong thời gian ngài ấy bất tỉnh. Tiểu thư phải nhớ kỹ, tuyệt đối không để ngài chỉ huy phát giác. Đây là cơ hội thoát khỏi không gian cuối cùng của mọi người.

Thứ tư, tại rìa mép không gian, tiểu thư sẽ gặp...”

Tôi đang căng thẳng tập trung tinh thần, thanh âm của Mạc Lâm đột nhiên rè rè, nhỏ đi rồi biến mất hoàn toàn. Cuối cùng, chỉ còn lại không khí vô cùng tĩnh mịch.

Tôi ngẩn người ngước nhìn bầu trời. Thứ tư là gì? Mạc Lâm vẫn chưa kịp nói điều thứ tư.

“Em đang nói chuyện với ai?” Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng. Tôi giật mình, vừa quay đầu liền bắt gặp Mục Huyền đang ôm trán, từ dưới đất đứng dậy. Anh mở to đôi mắt màu vàng đục và u ám nhìn tôi chằm chằm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv