Câu nói này ý tứ quá rõ ràng rồi. Bàn tay Cố Thiên Thanh ướt đẫm mồ hôi, bề mặt thì vẫn cố tỏ ra bình thản như thường.
Tây Môn Ngôn gượng cười:
- Bát hoàng huynh lại trêu tiểu đệ rồi.
Tiểu đệ làm sao dám so sánh với hoàng huynh? Hoàng huynh vốn là một trong bốn Tứ đại công tử của kinh thành này, danh tiếng người khắp thiên hạ đều biết đến...
- Thập nhị đệ không cần quá khiêm nhượng như vậy. Từ năm ngoái sau khi phát hiện đệ sở hữu kim linh căn hiếm gặp thì tên tuổi sức hút của đệ đã ngày một thêm cao rồi... Thập nhị đệ cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi.
Bát hoàng tử cười nhẹ.
Cố Mạn Phi nghe lời Tây Môn Ngôn tự biện minh mà trong lòng nở nụ cười lạnh lùng.
Vị hôn phu rẻ tiền này của nàng vốn là con của một quý phi vốn không được lòng hoàng thượng... Còn Tây Môn Ngôn năm lên 3 cũng bị phát hiện ra sở hữu nhược thủy linh căn, chủ định là cả đời cũng không thể đạt được thành tích tu luyện tốt... Thế nên cuộc sống của hai mẹ con hắn trong hoàng cung cũng không hề vui vẻ gì.
Sau này Tuyên đế muốn chọn Cố Mạn Phi con gái duy nhất của Vũ Uy hầu làm con dâu của mình nhưng vẫn chưa thống nhất là lập cho vị hoàng tử nào. Năm 3 tuổi Cố Mạn Phi bị dự đoán là một phế nhân, các quý phi nương nương có con phù hợp với tuổi của Mạn Phi thì đều không muốn con mình phải lấy phế nhân làm vợ... Tuyên đế không muốn mình thành kẻ nuốt lời nên rất tức giận... Mẹ của Tây Môn Ngôn vốn rất hiểu lòng người, muốn phân ưu cùng nhà vua nên đã chấp nhận cho con trai nhận lời đính hôn cùng Cố Mạn Phi.
Vì giúp được vua phân ưu, Tuyên Đế nhận thấy mình nợ hai mẹ con Tây Môn Ngôn nhiều thứ nên từ đấy đối xử tốt hơn với mẹ con họ...
Thật ra mẹ con Tây Môn Ngôn khi ấy cũng đã có lựa chọn cho bản thân...Dù sao khi đó Tây Môn Ngôn cũng chỉ tốt hơn phế nhân có chút ít thôi nên sau này nếu có kết hôn thì cũng không chọn được mối nào ra hồn.
Còn Cố Mạn Phi mặc dù dung mạo xấu xí lại là phế nhân nhưng dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của phủ tướng quân. Bọn chúng tính dựa hơi vào Tướng quân phủ để hưởng mát cũng là lựa chọn không tồi. Hơn nữa nam nhân tì thiếp thành đàn cũng hết sức bình thường... Sau này kết hôn cùng Cố Mạn Phi xong thì Tây Môn Ngôn vẫn có thể lấy thêm vợ lớn vợ nhỏ khác.
Mẫu thân của Tây Môn Ngôn đâu có ngờ rằng trên người hắn vẫn còn một loại ẩn linh căn, đến tận năm hắn 15 tuổi mới bộc lộ ra... Ẩn linh căn này còn thuộc loại trung thượng phẩm Kim linh căn rất hiếm gặp.
Cũng từ đây Tây Môn Ngôn không những rửa sạch được nỗi nhục phế nhân mà còn được phong gọi thiên tài, có thứ có hạng trong số các hoàng tử.
Gà cỏ Tây Môn Ngôn lắc mình thành Phượng hoàng, trở thành đức lang quân như ý của bao tiểu thư khuê các trong kinh thành, trong đó có Cố Thiên Thanh cũng...
Và mẫu thân của hắn cũng bắt đầu thấy không hài lòng về Cố Mạn Phi, bày ra nhiều kế để con trai có thể đường hoàng từ hôn.
Nhưng tiếc thay, vị lão hoàng đế là người rất coi trọng lời hứa, kim khẩu ngọc ngôn không cho phép hai mẹ con chúng luốt lời hủy hôn... Bởi vậy bọn chúng mới nghĩ ra cái chủ ý tồi này để hãm hại Cố Mạn Phi.
Trước đây khi Tây Môn Ngôn không được Hoàng thượng thì đối xử với Cố Mạn Phi cũng khá tốt, một năm đến tướng phủ thăm nom nàng vài ba lần, còn đưa nàng đi chơi đây đó. Cũng bởi vậy mới khiến Cố chủ mang lòng yêu quý say mê hắn, coi hắn là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời nàng... Đâu có ngờ một ngày sẽ bị hắn ám hại... cũng bởi quá tin tưởng mà mất đi mạng sống....
Cố Mạn Phi đứng dựa vào cột, ánh mặt trời chiếu rọi trên người Tây Môn Thiết... vị Bát hoàng tử có vẻ ngoài phong lưu ấm áp nhưng thực chất là kẻ cao ngạo,mắt để trên trán này năm lần bảy lượt giúp đỡ nàng... Là vì lẽ gì đây?
Lòng trượng nghĩa ư?
Chắc chắn không phải, như tương truyền thì vị bát hoàng tử này tính cách khá tà ác, lạnh lùng, nhìn như luôn nhẹ nhàng ấm áp với mọi cô gái nhưng thực chất lạnh lùng vô cảm tới tột độ... Hắn thích cuộc sống phóng túng trốn hồng trần nhưng lại không muốn bị tình trói buộc...
Tóm lại là chính nghĩa và hắn chả hề liên quan gì tới nhau cả...