Đế đô vẫn náo nhiệt như thế, dòng người và xe ngựa lưu thông không ít, chỉ là ẩn ẩn bên trong bắt đầu có những con sóng ngầm nho nhỏ, làm tiền đề để một cơn sóng lớn hiện diện.
Văn Đế tuổi tác cũng không còn trẻ, sức khỏe gần đây có vẻ kém, Thái tử và các vị Vương gia gần đây cũng bắt đầu có một vài động tác.
Người ta nói nữ nhân đang mang thai ở ba tháng đầu dễ sảy thai nhất, vậy nên Hách La Duẫn Chiêu kiên quyết không cho nàng đi ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả đi đứng cũng bảo bên dưới vô cùng để ý, thức ăn đồ uống cho đến lư hương cũng như thế.
Hài nhi đang trong bụng Ánh Tuyết đến vào lúc bản thân không mong muốn, mối liên kết giữa hai mẫu tử cũng dần khiến Ánh Tuyết chấp nhận, nàng mỗi ngày đều nghêu ngao hát nhỏ, đọc sách cũng nói thành tiếng, đôi khi nhìn thấy không có ai cũng bắt đầu xoa xoa bụng nói chuyện với hài tử đang trong bụng nàng.
Túi thơm đặt trên bàn cũng đã thêu xong, Ánh Tuyết cầm lên xem có chút gượng gạo, trên túi thơm màu đỏ viền trắn được thêu hai con thiên nga chụm lại thành hình trái tim, nhưng nàng cũng như Duẫn Chiêu, chỉ thấy giống hai con vịt hơn.
Bên trong túi thơm đã cho thêm vài loại hương liệu, có tác dụng an thần, và mùi hương kết hợp với mùi Long Diên Hương khá hợp.
Ánh Tuyết mím môi, trong đầu không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, có nên mang tặng hắn không, mà nếu tặng hắn thì nên nói gì nhỉ, hay bản thân nên thêu lại cái khác, nhưng đây là cái thứ hai nàng thêu rồi.
Tiết trời lúc này đã hơi se lạnh, gió lạnh thổi qua khiến tóc Ánh Tuyết bay nhẹ trong gió, gò má, chóp mũi và hai tai vì lạnh nên đỏ ửng lên. Nàng đang ngồi dưới một mái hiên bên cạnh vườn thảo dược, tận hưởng hương thơm nhẹ nhàng phiêu lãng trong không khí. Trên người mặc y phục trắng bên trong và áo choàng xanh ngọc bên ngoài. Phía sau nàng là Tịnh Kỳ và Tịnh Thi đang đứng đợi.
Tịnh Thi hóm hỉnh nói: “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ cứ cầm túi thơm này mấy ngày rồi, sao tỷ không đem tặng Vương gia đi!”
Ánh Tuyết chìa mặt ngoài của túi thơm cho hai nàng: “Muội xem, không có nữ nhân nào thêu xấu như tỷ.”
Tịnh Thi nhìn thấy cố gắng nhịn cười, thú thật cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy túi thơm nào thêu tệ như thế, đến đường may cũng vậy.
Nhìn Tịnh Thi nén cười, còn Tịnh Kỳ dù như không biểu hiện gì nhưng trong đôi mắt kia cũng như đang cười nhạo túi thơm này của nàng, Ánh Tuyết cảm thấy mất mặt thu tay lại.
“Vương phi, vài ngày nữa người có đi đến Cửu Vương phủ không?” Tịnh Kỳ như lơ đãng hỏi.
Tháng trước, Trắc phi Phùng thị hạ sinh tứ hoàng tôn, chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ đầy tháng của tiểu hoàng tôn. Ánh Tuyết thầm than, con cái của Cửu Vương gia cũng nhiều thật, thiếp thất bên trong cũng không ít, nghĩ đến hậu viện bên kia hẳn rất là náo nhiệt đi.
Ánh Tuyết im lặng hồi lâu, hai người Tịnh Thi cùng Tịnh Kỳ cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Cửu Vương phủ là nơi Ánh Tuyết từng ở sau khi mất ký ức, tại đó cũng có không ít kỉ niệm đẹp cùng những chuyện không vui, nàng từng có đoạn tình cảm với Cửu Vương gia, từng là thiếp của hắn.
Tịnh Thi véo nhẹ vào eo Tịnh Kỳ, sau đó trừng mắt nhìn Tịnh Kỳ. Còn Tịnh Kỳ sau khi thấy Tịnh Thi trừng mắt nhìn, cũng biết đã lỡ lời, lúc này cũng cúi đầu xuống.
Dù sao tất cả chuyện cũ kia cũng là “đã từng”, hiện tại người mà nàng một lòng một dạ không ai khác là Hách La Duẫn Chiêu, mà nàng từng nợ ân tình của Cửu Vương gia, lúc nhận được thiếp mời mà không đến cũng thật không đúng.
Một khắc sau, Ánh Tuyết đáp: “Tỷ chưa nghĩ tới, đến ngày đó sẽ tính, hiện tại hai muội giúp tỷ chuẩn bị quà cho tứ hoàng tôn đi.”
Nói xong nàng cất túi thơm vào trong túi áo.
Hai người đáp “Vâng”, sau đó đi theo sau Ánh Tuyết giúp nàng xem những dược thảo được trồng trong khu vườn.
Tối hôm đó, Ánh Tuyết mặc y phục trắng thêu chim hạc bằng tơ vàng ngồi trong thư phòng cùng Duẫn Chiêu. Dù hắn không muốn nàng nặng nhọc, nhưng nàng vẫn kiên quyết ở lại giúp hắn một tay, vì việc phê duyệt tấu chương thật ra chỉ mệt óc thôi, chứ nàng cũng chẳng thấy nặng nhọc gì.
Hách La Duẫn Chiêu chăm chú phê duyệt phần lớn tấu chương, còn phần nhỏ khác để cho Ánh Tuyết giúp hắn.
Hơn hai tháng phụ giúp hắn, Ánh Tuyết cũng không còn không hiểu những chuyện chính sự nữa, dưới sự giúp đỡ của hắn và học hỏi từ nàng, cũng biết rõ cách xử trí những tấu chương này như thế nào, chỗ nào không hiểu thì đánh dấu để một bên rồi hỏi Duẫn Chiêu sau.
Lâu lâu một trong hai người lại ngẩng đầu lên nhìn người kia với đôi mắt thâm tình, sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở, không khí trong thư phòng dù yên lặng nhưng cũng thập phần ấm cúng.
Xử trí xong tấu chương, Duẫn Chiêu theo thói quen đi đến ôm Ánh Tuyết đặt lên đùi mình, bàn tay còn lại thì ôm lấy eo nàng.
“Nương tử, dạo này cảm giác nàng nặng hơn nhiều rồi đấy.”
Hắn thích ý xoa xoa bụng nhỏ của nàng, nhu tình nói: “Hài tử, phụ thân cấm con sau này không được tranh mẫu thân với phụ thân.”
Ánh Tuyết cười khúc khích, động tác của hắn làm nàng thấy nhồn nhột, còn lời nói kia thì như đang ghen với hài tử chưa chào đời vậy.
Hách La Duẫn Chiêu nghiêm túc ngồi thẳng dậy, tay hắn đặt dưới cằm nàng, rồi môi hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu.
Trong thư phòng không có ai, hắn dây dưa trên đôi môi anh đào của nàng một lúc lâu, sau đó cảm thấy nữ nhân trong lòng mình như thiếu dưỡng khí, hắn liền di chuyển sang những địa phương nhạy cảm khác.
Chiếc lưỡi dụ hoặc của hắn không ngừng đảo lên trên cơ thể mềm mại của nữ tử, trên người nàng cũng vì thế có thêm không ít vết đỏ hồng. Gương mặt nữ tử cũng ửng đỏ lên, không nhịn được khe khẽ gọi: “Duẫn Chiêu, đừng quấy mà!”
Duẫn Chiêu nhìn Ánh Tuyết mềm oặt nằm trên tay hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh kia lúc này cũng như được phủ một màng sương mị hoặc, trên cơ thể trắng trẻo có không ít vết đỏ hồng như những đóa hoa nhỏ lưu lại, y phục nửa kín nửa hở kia như đang kêu gọi hắn, đôi mắt phượng của hắn nhìn nàng cũng có chút mất kiểm soát, bên dưới kia cũng có cử động.
Ánh Tuyết đang mơ mơ hồ hồ cũng cảm giác được bên dưới, tiểu đệ đệ của Duẫn Chiêu đang ngoi lên, đôi mắt mơ màng cũng như tỉnh giấc.
“Phu quân, thiếp đang mang thai...”
Nàng chưa kịp nói câu tiếp theo thì đôi môi bị bao phủ bởi đôi môi ấm nóng của đối phương, hương vị ngòn ngọt kia day dứt khó phai.
Gió đêm lạnh lẽo thổi từng đợt, Hách La Duẫn Chiêu nhìn Ánh Tuyết dù đã được bao bọc trong áo choàng dày nhưng có vẻ vẫn còn lạnh. Hắn không nghĩ nhiều lập tức cởi áo choàng đen của bản thân đắp lên người nàng.
Ánh Tuyết vốn định từ chối, nhưng nhìn đôi mắt cương nghị của hắn thì cũng nuốt những lời định nói vào.
Hai người đi dọc theo con đường đá về đến phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng đã được thắp sẵn nến, bên trong ánh nến vàng nhạt lờ mờ, Ánh Tuyết cởi hai chiếc áo choàng ra, tay nhỏ phủ lên đôi tay lạnh như băng của hắn, đồng thời cũng nhón chân lên hôn nhẹ vào môi mỏng cũng lạnh không kém.
Hắn đáp lại nàng cũng là một nụ hôn dài triền miên như ở trong thư phòng.
Nụ hôn vừa dứt, Ánh Tuyết thở ra một hơi, lấy túi thơm trong tay áo lúc ban ngày nàng cầm trên tay ra, nhanh chóng nhét vào trong tay hắn, rồi xoay người về hướng giường ngủ.
Hách La Duẫn Chiêu có chút ngơ ngẩn nhìn túi thơm trong tay, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc.
“Lần đầu tiên, thiếp thêu tặng túi thơm cho nam nhân đấy.”
Duẫn Chiêu nhìn bóng lưng nữ tử trước mắt, thấy vành tai của nàng đỏ ửng, trong lòng hắn không khỏi nhộn nhạo.
“Đẹp lắm, phu quân rất thích món quà này.”