Theo trình tự, sau đêm tân hôn, Vương phi sẽ phải vào cung vấn an Thái hậu, Hoàng hậu.
Cước bộ của Ánh Tuyết chậm rãi đi đến Thọ An Cung trước, đó là nơi ở của Thái hậu.
Bầu trời hôm nay mây nhiều, buổi sáng sớm tiếng chim hót líu lo khắp nơi, khung cảnh làm người ta có chút bình an chốn thâm cung này.
Thọ An Cung.
Sau khi được cung nữ cho vào, Ánh Tuyết đi vào bên trong. Trong điện lúc này có khá nhiều phi tử, cả hoàng hậu, và, Cửu Vương phi Vũ Hân Nghiên. Bọn họ đang trò chuyện rôm rả cùng với Thái hậu.
Ánh Tuyết đi vào bên trong, tiếng trò chuyện cũng dừng lại. Nàng quy củ đi đến giữa điện.
Nàng cúi nhẹ đầu hướng về phía Thái hậu: “Thái hậu Vạn Phúc.”
Sau đó lại hướng sang Hoàng hậu: “Hoàng hậu Vạn An.”
Đa số các phi tử cũng đoán ra người đến là ai.
Hôm nay y phục trên người nàng là màu đỏ nhạt. Chẳng biết từ bao giờ, bản thân nàng lại yêu thích màu đỏ đến thế.
Nhìn Thất Vương phi xinh đẹp diễm lệ, Thái hậu có chút khó chịu, nhưng chúng phi tần thì mang theo chút ngưỡng mộ.
Cửu Vương phi đang ngồi bên cạnh Thái hậu tuy là một mỹ nhân, nhưng nếu so với Thất Vương phi thì bị lép vế hơn nhiều.
Nét mặt Cửu Vương phi luôn tươi cười, thậm chí nhìn về phía Ánh Tuyết nàng cũng nở nụ cười hiền từ, nhưng nét cười kia lại không lan đến đáy mắt. Nàng ta hận Ánh Tuyết đến tận xương tủy, thời gian đầu nàng ta không hận, chỉ ghen tỵ với Ánh Tuyết. Nhưng từ ngày Ánh Tuyết được ban hôn cho Thất Vương gia, nỗi hận thù từ từ nhen nhóm trong lòng.
Vũ Hân Nghiên từng nhìn thấy dung nhan thật sự của Ánh Tuyết từ ngày nàng mới vào Cửu Vương phủ. Dung mạo xinh đẹp của Ánh Tuyết, Vũ Hân Nghiên không thể nào quên được.
Lúc bắt đầu, Hân Nghiên từ ghen tỵ, rồi thương cảm nàng, nhưng sau đó trong lòng tràn ngập thù hận.
Cũng đúng, một nữ nhân được ông trời ban cho một gương mặt khuynh thành như thế. Ông trời lấy đi trí nhớ nàng ta, nhưng lại đem nàng ta trở thành thiếp của Cửu Vương gia. Sau đó ông giam giữ tự do của nàng ta ba năm, lại trả cho nàng danh phận chính thất của Thất Vương gia.
Đối với một người từng là thiếp thất của phu quân mình, thân phận hèn kém, một ngày bỗng bay lên thành phượng hoàng, trở thành Thất Vương phi, gả cho Thất Vương gia, một người từ trước đến nay chưa từng có thê thiếp nào, hắn ta từ chối thẳng thừng mỗi khi Hoàng Đế ban hôn cho hắn, nhưng với nữ tử trước mắt này lại đồng ý, còn bênh vực cho nàng. Hân Nghiên sao lại không hận?
Còn nàng, ở nhà là thiên kim tiểu thư cao quý được nuông chiều như viên ngọc quý, sau khi gả cho Cửu Vương gia phải chịu sự lạnh nhạt từ hắn, cả hai thậm chí không viên phòng một năm. Nàng vì có thể có thai, tình nguyện đóng giả làm Ánh Tuyết, bỏ mê hương vào phòng phu quân nàng, quyến rũ hắn, chịu sỉ nhục từ hắn, nhưng kết quả chẳng mang thai, phải hợp hoan cùng một nam tử khác thì hoài thai được một đứa con trai.
Vũ Hân Nghiên hận Ánh Tuyết, vì sao số nàng ta tốt như thế, chẳng phải người đời nói hồng nhan bạc phận sao?
Thái hậu cảm nhận được Vũ Hân Nghiên bên cạnh có chút kỳ lạ, bà vỗ nhẹ tay của nàng trấn an.
“Tuyết Linh, con ngồi đi!”
Ánh Tuyết nhanh chóng được cung nữ đưa đến ngồi bên cạnh Cửu Vương phi.
Nàng cười nhạt, sao nàng không nhận ra một chút hận ý từ đôi mắt của Vũ Hân Nghiên. Dù nàng hiện tại không còn liên quan gì đến Cửu Vương gia, nhưng nàng ta vẫn hận nàng.
Hoàng hậu nói: “Tuyết Linh à, đêm qua con mệt mỏi lắm sao. Sáng nay lại đến trễ thế?”
Câu nói của Hoàng hậu tuy giống như quan tâm, nhưng lại khiến người khác nghe thành một ý vị khác.
Mới trở thành Vương phi đã tùy tiện như thế, sau này nàng ta không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thái hậu hơi nhíu mi nhìn Ánh Tuyết.
Nàng cười nhu thuận đáp: “Con dâu không phải quá mệt mỏi nên dậy trễ, chẳng qua là con dâu làm thứ này để tặng kịp cho Thái hậu.”
Tịnh Kỳ sau lưng Ánh Tuyết đưa đến một cái hộp.
Thái giám bên cạnh Thái hậu mang lên, bên trong là mười quyển kinh phật chép tay.
Thái hậu cũng mở vài trang ra nhìn xem, cũng gật đầu.
“Thư pháp của Tuyết Linh đúng là bất phàm, viết mười quyển kinh phật cũng tốn không ít công sức. Ai gia cũng có vật muốn đưa cho con.”
Cung nữ bên trong đem ra một khay đựng nhẫn vàng, bên trên đính một viên ngọc trong suốt tinh thuần, không một chút tạp chất.
“Đây là nhẫn hôm trước Thái tử dâng lên cho ai gia, ngọc này có từ ngoại quốc, vô cùng quý hiếm. Ai gia lại cảm thấy nó phù hợp với con.”
Nghe nhắc đến đồ vật của Thái tử, trong lòng Ánh Tuyết có chút khó chịu nhưng vẫn nặn ra gương mặt tươi cười tự nhiên, để cho Tịnh Kỳ đi lên nhận.
Hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt của Thái tử, nhìn thấy đồ tốt như thế mà Thái tử lại tặng cho Thái hậu, mà Thái hậu còn không chần chừ đem tặng cho nữ nhân của Thất Vương gia, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài nét mặt.
Dù trong yến tiệc Ánh Tuyết có làm bà ta hài lòng thế nào, nhưng Ánh Tuyết giờ đã là chính thê của đối thủ con trai bà, sự yêu thích của bà với Ánh Tuyết cũng không còn nhiều.
Tuy là trang sức quý hiếm, tinh xảo. Thái hậu lại tự mình nói ra người đưa cho bà trang sức này là ai, còn đưa cho Thất Vương phi.
Mọi người đều cảm thấy Thái hậu có vẻ như không thích Thất Vương phi cho lắm.
Còn chuyện lí do Trương Tuyết Linh đến thỉnh an trễ cũng không còn ai bàn tới nữa.
Ánh Tuyết ngồi lại nói chuyện cùng những nữ nhân trong hậu cung đến gần trưa rồi trở về.
Sau khi trở lại xe ngựa, gương mặt luôn tươi cười xụ xuống.
Trong lòng thầm mắng: “Đám nữ nhân trong hậu cung đúng là rảnh rỗi không có gì làm, nói chuyện cũng lâu như thế, hại mình cười méo cả miệng, không muốn cười cũng phải cười.”
Xe ngựa đang đi trở về Thất Vương phủ thì giữa đường có người chặn lại.
Người bên ngoài nói: “Thái tử phi muốn gặp mặt Thất Vương phi, mong Thất Vương phi đến Đông cung một chuyến.”
Ánh Tuyết cười nhạt, nếu là chiêu trò của Thái tử, không khéo bản thân lại rơi vào miệng hổ.
Nàng nhàn nhạt nói: “Bổn cung hơi đau đầu, nói Thái tử Phi khi nào bổn cung khỏe sẽ đến vấn an.”
Người bên ngoài lúc này cũng chịu rời đi, xe ngựa lại đi tiếp.
Về đến Thất Vương phủ, Ánh Tuyết có chút không biết nên đối mặt với Hách La Duẫn Chiêu như thế nào. Tuy lỗi không phải ở nàng, nhưng thật tâm thì nàng vẫn rất khó chịu.
Đêm tân hôn, nàng nửa say nửa tỉnh. Nàng không muốn viên phòng cùng hắn, không muốn vấy bẩn nam tử thuần khiết đó, và, nàng vẫn còn ám ảnh chuyện ngày trước. Nhưng cái kim trong bọc cũng sẽ lòi ra, chi bằng để hắn biết sự thật càng sớm càng đỡ đau khổ. Nàng ích kỉ, nàng muốn biết liệu hắn có vì nàng như vậy mà từ bỏ nàng.
Ánh Tuyết run rẩy bước xuống, nàng sợ phải đối mặt với sự thịnh nộ của hắn, sợ hắn sẽ không chấp nhận nàng. Chưa bao giờ nàng sợ mất hắn như lúc này.
Một nô tài trong phủ vừa thấy nàng, vội chạy lại nói thầm vào tai nàng.
“Vương Phi, Vương gia bất tỉnh rồi, đang ở trong phòng.”
Trái tim nàng như bị đè nặng, vội vàng chạy đến phòng tân hôn đêm qua của hắn và nàng.
Trong phủ vẫn treo lụa đỏ, là do hắn không muốn gỡ xuống.
Vội vàng mở cửa ra, Ánh Tuyết đi qua vài tấm bình phong, sau đó nhìn thấy nam tử trên giường, gương mặt vô cùng nhợt nhạt. Bên cạnh chỉ có một đại phu cùng Tử Vân, Tử Đằng.