Long Diên Hương được người của thất vương gia phối với một vài loại hương liệu nên trở thành một mùi hương đặc trưng của riêng hắn. Là mùi Long Diên Hương và mùi hoa cỏ tinh khiết nhẹ nhàng.
Hách La Duẫn Chiêu vẫn là mặc bộ y phục đỏ chót như y phục của tân lang. Dường như nam tử mặc y phục đỏ mỗi ngày tại đế đô chỉ có mình hắn. Đó cũng là sự đặc biệt chỉ riêng hắn có. Hách La Duẫn Chiêu không để ý đến những gì người khác nghĩ, hay nói ra nói vào, chỉ cần hắn thích là hắn làm.
Vòng tay Thất vương gia đỡ lấy thân thể mềm mại của nữ tử. Ánh mắt nhìn người trong lòng trìu mến pha lẫn chút lo lắng. Dưới ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống, trên y phục của nữ tử loang lổ những vết máu như những đóa hoa đang nở.
Ánh mắt ôn nhu của Hách La Duẫn Chiêu rời khỏi trên người Ánh Tuyết, hắn nhìn về hướng của thái tử Hách La Duẫn Hiên. Trong nháy mắt thất vương gia như biến thành một người khác, sát khí trên người bộc phát không thể che giấu. Trong nháy mắt Duẫn Chiêu như trở thành ác ma.
“Đại ca, việc gì phải tự tay đuổi tận giết tuyệt một nữ tử chân yếu tay mềm như thế?”
Hách La Duẫn Hiên cười tà, cảm nhận được sát khí trên người Hách La Duẫn Chiêu vậy mà chẳng có chút sợ hãi, ngược lại còn kích thích cơn khát máu trong hắn.
Hách La Duẫn Hiên nói: “Thất đệ, ta thật sự không nghĩ đến một nữ tử mà lại khiến ngươi cùng cửu đệ tốn công tốn sức bảo vệ nàng. Đoán chừng cửu đệ cũng có tình cảm với nàng ta đi.”
Hách La Duẫn Chiêu nhàn nhạt đáp: “Huynh vẫn nên lo làm sao giữ cho chắc cái ghế thái tử đi. Trong lịch sử có mấy vị thái tử có thể lên được ngôi vị kia? Chắc huynh biết nhỉ?”
Trong lịch sử của Viên Sơn, thái tử không thiếu, nhưng để thái tử trở thành vua thì ít vô cùng. Vì những tranh đấu giữa các hoàng tử vô cùng khốc liệt, mà những thái tử kia thì điểm khởi đầu vô cùng tốt, vậy nên bọn họ hoặc xem thường các huynh đệ, hoặc vì quá kiêu ngạo làm việc không cẩn thận sạch sẽ mà bị phế truất.
Gương mặt của Hách La Duẫn Hiên bỗng trở nên méo mó, nét mặt hắn trở nên vô cùng tà ác, hắn thách thức đáp trả: “Vậy ta chờ ngày các ngươi đá ta được khỏi quyền lực kia.”
Nói xong, Hách La Duẫn Hiên dùng khinh công rời đi ngay lập tức.
Hách La Duẫn Chiêu trầm mặc nhìn Ánh Tuyết, đồng thời sau đó cũng vội vàng đem Ánh Tuyết trở về phủ thất vương gia.
Đoạn nói chuyện của hai người Ánh Tuyết nghe không sót một chữ nào, đúng như nàng đoán, hai tên Vương gia này phái người theo dõi nàng. Hại nàng bị Thái tử tà ác kia tìm đến mà không có phòng bị gì.
Phòng riêng của Thất Vương gia.
Ánh Tuyết nằm trên giường, bên cạnh là một nữ đại phu chăm sóc.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp có làn da trắng trẻo mềm mại, nhưng sau lưng lại có một vết chém thô bạo kéo dài từ vai trái đến tận eo bên phải. Nữ đại phu thầm thở dài. Ai lại nhẫn tâm đối xử thô bạo với một mỹ nữ như thế này chứ.
Sau khi băng bó cho nữ nhân trên giường xong, nữ đại phu rời đi.
Bên ngoài, Tử Vân đã chờ sẵn, hắn nói: “Thất Vương gia truyền lời, hy vọng người sẽ giữ kín miệng chuyện đêm nay.”
Nữ đại phu gật đầu đáp ứng, nàng biết chuyện của hoàng tộc không nên bàn tán, nếu không sẽ mang họa sát thân. Nàng đi lên xe ngựa ra ngoài bằng cổng phụ trở về nhà.
Ánh Tuyết nằm trằn trọc trên giường. Nàng biết chính bản thân vừa rồi xém lúc nữa không còn chơi bời ở nhân thế được nữa. Từ lúc được Hách La Duẫn Chiêu cứu, nàng một bộ dạng giả vờ ngất đi dù rất đau nơi vết thương.
Nàng cảm nhận được dường như Hách La Duẫn Chiêu đặc biệt quan tâm đến nàng. Hắn trong lúc bế nàng thì xé đi áo choàng trên người đắp cho nàng, còn vô cùng cẩn thận sợ động vào vết thương làm nàng đau. Nếu Ánh Tuyết lúc đấy mà tỉnh dậy, có lẽ cô sẽ nhìn thấy ánh mắt tràn ngập day dứt của thất vương gia.
Nhưng Ánh Tuyết dường như lại không để tâm nhiều đến hành động của Hách La Duẫn Cung lắm, chỉ cho rằng đó là do sự ân cần của nam nhi đế đô đối với nữ nhân thôi.
Nghĩ đến bản thân nàng đối với kiếm pháp cũng không tệ lắm, nhưng đối diện với cao thủ như Hách La Duẫn Hiên lại như một trời một vực, lại không cách nào phản kháng. Ánh Tuyết không khỏi phiền lòng. Vậy sau này bản thân nếu rơi vào sắp đặt của người khác thì làm sao để trốn thoát?
Hách La Duẫn Chiêu đẩy nhẹ cửa phòng bước vào trong, hương thơm dịu nhẹ đặc trưng trên người khiến cho Ánh Tuyết không khỏi an tâm vì biết người đến là ai.
Nhìn vào gương mặt xinh xắn dường như đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, trong lòng Hách La Duẫn Chiêu rối ren thành một đoàn. Nếu như hôm nay thám tử không nhận ra điều bất thường kịp báo cáo cho hắn, nàng ấy e là chẳng còn trên thế gian này nữa.
Lúc hắn nhìn thấy nàng bị Duẫn Hiên bóp cổ, đôi chân nàng dường như sắp mất đi sinh khí. Hắn như điên mà phóng tới đoạt lấy nàng khỏi tên khốn kia. Thậm chí không khỏi muốn một trận giết chết tên thái tử trước mặt mà mặc kệ hậu quả. Cũng may mà lúc ấy nàng ấy còn thở.
Hách La Duẫn Chiêu tiến tới đầu giường, vén tóc mai trên trán của Ánh Tuyết sang một bên, tay kia lấy khăn tay sạch lau lấy mồ hôi trên trán của nàng, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía chiếc cổ trắng ngần có một vết đỏ tím bắt ngang. Lần này, hắn muốn lật đổ vị hoàng huynh đang ngồi trên ngôi vị thái tử kia.
Cảm nhận từng nhịp thở ổn trọng của nữ tử trước mặt, Duẫn Chiêu không khỏi nhếch môi cười. Nhịn không được muốn hôn nữ tử trước mặt khiến hắn nhung nhớ khôn nguôi.
Gương mặt Duẫn Chiêu càng lúc càng đến gần Ánh Tuyết. Ánh Tuyết không khỏi nhận thấy hơi thở của Duẫn Chiêu càng lúc càng gần bản thân.
Hách La Duẫn Chiêu thật muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng lại không nỡ, không hiểu tại sao hắn lại nghĩ đến cửu đệ.
Ánh Tuyết cũng nín thở, cảnh tượng này, sao lại giống ngày Duẫn Cung hôn nàng thế?
Nhưng không như Ánh Tuyết nghĩ, nụ hôn kia chỉ dừng lại trên trán nàng, một cái hôn phớt thật nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Tưởng chừng không để lại cho người ta dấu ấn gì nhưng lại là một dư vị khó tả.
Hách La Duẫn Chiêu bước khỏi phòng. Gương mặt tựa như mùa xuân đang tới gần.
Tử Đằng nhìn thấy vương gia như thế, hắn biết thất vương gia là sa vào lưới tình, không khỏi nói một câu: “Vương gia, ngài thấy làm như thế đáng không?”
“Đáng.”
“Dù sẽ khiến ngài và Cửu Vương gia trở mặt?”
“Đó là lựa chọn của nàng. Ta sẽ không hối hận dù người nàng chọn là ai.”
“Vương gia, người thật sự nghĩ rằng Tuyết cô nương sẽ biết người có tình cảm với cô nương khi người không biểu hiện chút tín hiệu gì sao?”
Lúc này Hách La Duẫn Chiêu có chút trầm mặc.
Hắn cùng cửu đệ như huynh đệ ruột thịt, chăm sóc lẫn nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành. Chuyện gì hắn cũng là nhường cho cửu đệ. Nhưng hắn thật sự cam lòng sao? Nàng ấy vẫn chưa lựa chọn, dù trên danh nghĩa là người của thất đệ thì đã sao? Chân chính nàng ấy vẫn chưa phải. Hắn vẫn là còn cơ hội để theo đuổi nữ nhân hắn thích đi.