Hách La Duẫn Cung biết nàng có một chút tình cảm với hắn, nếu không thì tại sao ngày đó nàng lại đau lòng như thế. Nếu nàng đã không nhận ra, chi bằng ta sẽ cùng Chi Hoa thể hiện tình cảm trước mặt nàng, để nàng nhận ra điều đó sớm hơn.
Nhìn thấy Hách La Duẫn Cung và Phùng Chi Hoa hôn nhau, Ánh Tuyết nghĩ đến cái ngày mà Duẫn Cung hôn nàng trong căn phòng kia. Nàng cười chua xót, cúi mặt xuống, chẳng hiểu sao dòng lệ kia lại rơi.
Duẫn Chiêu nhíu mày, nhìn hai người đang dần được dân chúng vây quanh. Lại nhìn sang Ánh Tuyết. Cổ họng hắn nghẹn lại. Hắn chẳng biết nói gì vào giờ phút này. Xem ra là do Duẫn Cung cố ý.
Hách La Duẫn Chiêu ôm bổng Ánh Tuyết lên, dùng khinh công rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể. Hắn cảm nhận được thân thể đang nép vào lòng hắn không ngừng run rẩy, nước mắt nàng làm ướt một mảng trên y phục hắn. Càng lúc nàng càng nấc lên nhiều hơn.
Nhìn bộ dạng của nàng, hắn đưa nàng đến một tửu lâu, bao hẳn một phòng thượng hạng. Vì lúc này tửu lâu xa xa nơi tổ chức lễ hội nên cũng chẳng nhiều khách nhân.
Đặt nàng ngồi lên ghế. Hắn đi ra bên ngoài gọi món.
Ánh Tuyết gục mặt xuống bàn, không ngừng nức nở. Cái cảm xúc chết tiệt gì thế này. Tại sao ta lại buồn như vậy?
Khi Hách La Duẫn Chiêu tiến vào trong, ngồi cạnh nàng, hắn nói: “Nàng đã phải lòng Duẫn Cung.”
“Phải lòng… là yêu sao?”
Hách La Duẫn Chiêu lắc đầu nói: “Ta cũng không biết yêu một người là như thế nào. Liệu tình cảm nàng dành cho Duẫn Cung có đủ nhiều đến mức gọi là yêu không? Cái này thì chỉ có nàng biết. Vì có thể nó chỉ dừng ở mức thích.”
Ánh Tuyết vội lau nước mắt, tiếng nấc nghẹn cũng thưa dần: “Ta không biết thế nào là yêu. Nhưng nếu lấy lại ký ức, không biết ta có từng biết cảm giác đó là gì không.”
Tiểu nhị cũng bưng thức ăn đến. Những món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt, được trang trí tinh xảo được đem đến.
Hách La Duẫn Chiêu gắp thức ăn vào bát Ánh Tuyết, hắn nói: “Ăn nhiều vào, có lẽ ta biết ngọn núi trong mơ nàng nói là ở đâu. Khi nào có thời gian, ta sẽ đi cùng nàng tìm nó.”
Ánh Tuyết sụt sùi, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười về phía Duẫn Chiêu, nói: “Đa tạ. Người thật tốt với ta quá!”
“Miệng nàng méo xệch, nhìn chẳng rõ nàng đang cười hay là đang làm trò nữa.”
“Xú vương gia, dám trêu chọc bổn cô nương.”
---
Thất Vương gia về phủ cũng là gần nửa đêm. Hắn đỡ nàng vào phòng ngủ của hắn. Còn hắn thì lấy vài bình rượu ra ngoài ngồi đối tửu cùng ánh trăng. Bên cạnh là cây kẹo đường có gương mặt hồn nhiên của Ánh Tuyết.
Hắn yêu nàng rồi?
Nữ nhân trong mơ hắn thường gặp chắc chắn là nàng. Vì từ khi gặp nàng, hắn không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa.
Hắn yêu nàng, dù hắn chỉ nhìn thấy bóng nàng mờ ảo trong mơ xuyên suốt một tháng.
Tại sao chuyện tình tam giác này lại xảy ra với huynh đệ bọn hắn?
Hắn có nên tìm cách giành lấy nàng hay không?
Mà có lẽ là không, chỉ cần nàng hạnh phúc với lựa chọn của nàng là được.
Nếu nàng cảm thấy không hạnh phúc, hắn sẽ luôn dang rộng vòng tay này ra vì nàng.
Thất vương phủ này, chỉ cần có một nữ chủ là đủ. Hắn chẳng cần một nữ nhân nào khác nữa.
Hách La Duẫn Chiêu nguyện chờ đợi nàng, dù cho có là cả một đời đi chăng nữa.
---
Phùng Chi Hoa có nghi ngờ Ánh Tuyết trong phủ hiện tại thì cũng không bằng không chứng. Nếu mà nàng đào sâu thêm, chỉ sợ Cửu Vương gia sẽ không niệm tình mà ra tay với nàng vì ả ta. Chi bằng thời gian này, lợi dụng ả ta không có trong phủ mà tìm cách trở thành người được Cửu Vương gia xem trọng.
Từ ngày ả rời đi, cuối cùng thì Vương gia cũng phân phát mây mưa cho ba người các nàng, chỉ có Cửu Vương phi cứ nói bản thân không khỏe, không muốn vương gia ở lại viện của nàng ta.
Vũ Vân Hi từ ngày được vương gia triệu đến tẩm phòng thì kênh kiệu hẳn lên, lúc nào cũng đối chọi cùng vị tỷ tỷ là Vương phi kia.
Ngô Như Ý thì vẫn thế, luôn luôn thu liễm bản thân.
Nữ nhân trong vương phủ, không đáng sợ nhất chính là Vũ Vân Hi, nàng xinh đẹp thì đã sao, vương phủ này trong tương lai chính là không thiếu nữ nhân xinh đẹp. Nắm bắt được trái tim của vương mới chính là chân lí.
---
Thái tử Hách La Duẫn Hiên tàn ác, lại giỏi che dấu. Một kẻ như thế, hoàng đế khó mà bằng lòng truyền ngôi vị cho hắn.
Nhị Vương gia Hách La Duẫn Bân xuất thân thấp kém, mẫu thân chỉ là nô tì. Căn bản là vô duyên với hoàng vị.
Tứ Vương gia Hách La Duẫn Thành nhu nhược, chỉ biết thuận theo thái tử.
Lục Vương gia Hách La Duẫn Triết tâm kế đủ sâu, cũng là một nhân tuyển đáng gờm.
Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu dù xuất sắc nhưng lại chẳng muốn thành gia lập thất, xem ra là vì ả Ánh Tuyết kia. Một vương gia như thế, cho dù hoàng đế yêu thương hắn nhất thì cũng khó giành được hoàng vị.
Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung thì tâm kế không thua bất kì vương gia nào. Hắn giỏi che dấu nhưng cũng không khiến hoàng đế chán ghét hắn. Ngược lại còn là đứa con được hoàng đế, thái hậu sủng ái. Chỉ cần hắn có một đứa con. Nếu không có biến cố gì. Vương vị liền nắm chắc trong tay hắn.
Đó cũng là lí do gia phụ Phùng Chi Hoa chịu hạ mình để nữ nhi ông yêu thương nhất gả cho cửu vương gia làm Trắc phi.