Bế con gái lên tay, Lục Hàn xoa lấy đầu cô bé an ủi: "Được rồi, rãnh rỗi ba sẽ cho con tìm bọn họ, đừng khóc nữa, nhìn xấu chết đi được."
Manh Manh uất ức nói: "Ba ba không thích họ ở lại đây sao?"
Lục Hàn lắc đầu.
"Không phải, chúng ta không có lý do nào để bắt ép hai mẹ con cô ấy ở đây cả."
Manh Manh hít mũi uất ức, đột nhiên nảy ra ý tưởng trong đầu.
"Ba ba, hay là người theo đuổi chị Mạc Hy đi. Ba ba xem chị ấy rất tốt nha, vừa xinh đẹp, tính khí lại mạnh mẽ và cực kì tốt bụng. Anh Tiểu Trạch cũng rất thích con và ba nữa, anh ấy sẽ không phản đối chuyện này đâu."
Theo đuổi?
Thấy Lục Hàn hơi ngẩn người nhìn cô bé, Manh Manh nhân có hội dụ dỗ anh.
"Con nghe từ anh Trạch rằng chị Mạc Hy được rất nhiều người theo đuổi lắm nha. Chúng ta nên tranh thủ cơ hội, nếu không chị ấy sẽ nhanh chóng bị cướp mất. Đến đấy ba không còn cơ hội đâu!
Lục Hàn cứ im lặng không nói điều gì làm Manh Manh rất khẩn trương, nắm lấy vạt áo anh kéo kéo, tội nghiệp lên tiếng: "Ba ba, coi như Manh Manh cầu xin ba ba đó, vì cảm nhận, vì tương lai, vì sự trưởng thành của con, ba ba hãy theo đuổi chị Mạc Hy đi, aa... ui da!"
Lục Hàn cốc vào đầu con gái một cái răn dạy: "Trẻ con đừng nên nghĩ nhiều đến chuyện người lớn."
Nói rồi anh thả cô bé xuống, Lục Hàn thong thả vào nhà. Để lại một cục tức to đùng cho Manh Manh. Cô giẫm chân tức giận hét lớn: "Ba ba là đồ đáng ghét. Ba cứ mãi làm ông chú cô đơn như thế mà chịu nổi chứ con không thể sống trong cảnh không có mẹ được nữa rồi!"
Lục Hàn khựng lại mấy giây. Anh có thể nghe rõ ngữ khí uất ức và chua xót của con gái. Bản thân biết con bé khao khát tình mẹ đến nhường nào. Thở dài rồi tiếp tục đi.
Hôm sau là một chủ nhật đẹp trời, tiếng chim ríu rít hót, tia nắng nhẹ khẽ xuyên qua kẽ lá. Chẳng hiểu Manh Manh muốn giở trò gì mà sáng nay thức rất sớm. Bình thường gọi con bé dậy đi học là cả một vấn đề, có một tật xấu là rất thích ngủ nướng, hôm nay không học lại dậy sớm như thế Lục Hàn cũng hiểu ra đôi phần là có chuyện bất thường.
Cùng anh ăn sáng xong, Manh Manh nũng nịu hôn lên mặt ba đòi đến công ty. Anh cũng không cấm cản gì, đưa con bé đi cùng.
Vì bận công việc, anh để Manh Manh ngồi chơi điện thoại trên ghế, bản thân miệt mài làm việc, đến giữa trưa thì Manh Manh chán chường không chịu nổi nữa, cô bé phụng phịu nhảy xuống ghế đến chỗ ba, trèo lên người Lục Hàn cọ cọ ngực anh mà làm nũng.
"Ba ba, ba ba cho Manh Manh đi tìm chị Mạc Hy chơi đi, con chán lắm."
Vẫn nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, Lục Hàn xoa lấy lưng con gái khẽ lắc đầu.
"Không được, Mạc Hy đang làm việc, con đừng làm phiền cô ấy. Đợi đến giờ giải lao thì tìm cô ấy mới được."
Điện thoại trong túi áo bỗng dưng reo lên. Lục Hàn nghe máy.
"Ngô Tư, có chuyện gì?"
Loa điện thoại vang lên tiếng nói: "Lục tổng, người của chúng ta đã tìm ra manh mối cuộn ghi hình ở khách sạn hôm đó, anh có muốn xem qua không?"
Lục Hàn chau mày, không chút hứng thú nói: "Không cần, tiêu hủy đi."
Anh không muốn bất cứ hậu hoạ gì xảy nữa, một Mạc Tuệ đã quá đủ rồi.
Ngô Tư thấy có chút không thoả đáng, lên tiếng nói lên suy nghĩ của mình: "Lục Tổng, nếu đêm đó không phải Mạc Tuệ mà là người phụ nữ khác nhưng chúng ta chưa biết danh tính của cô ta, không điều ra rõ ắt sau này sẽ gặp hoạ. Anh nên xem qua rồi hãy xóa cũng không muộn."
Lục Hàn thẳng thừng chối từ, nếu là người phụ nữ nào nữa thật sự có con với anh, anh cũng sẽ không màng tới nữa, chỉ cần một mình Manh Manh làm con đã thấy đủ.
Manh Manh nghe đến đoạn video gì đấy thì thắc mắc hỏi Lục Hàn: "Ba ba, video gì vậy ạ?"
Lục Hàn vỗ đầu con gái né tránh bảo: "Không có gì cả, con đừng để tâm."
Chuyện này không phù hợp với lứa tuổi của con gái anh chút nào, nên anh không muốn con bé hiểu sâu về chuyện này.
Xoa đầu Manh Manh một cái, anh bảo cô bé phải ngoan ngoãn ở lại phòng, không được đi lung tung, còn bản thân thì chuẩn bị đi ra khỏi đây.
Bên đây, Ngô Tư suy tư đẩy gọng kính rồi thở dài, bảo với nhân viên khách sạn: "Hãy xóa video đó đi, đừng để lại bất cứ bản sao nào cả."
Nhân viên cung kính cúi đầu: "Vâng tiên sinh, tôi sẽ ngay lập tức xoá đi."
Manh Manh ở trong phòng làm việc của Lục Hàn đi qua đi lại, trái tim trong lòng ngực không ngừng nhảy nhót.
Lúc nảy nghe loáng thoáng lời Ngô Tư phát ra từ loa điện thoại, cô bé hiểu vài phần đoạn video kia có liên quan đến người phụ nữ xấu xa Mạc Tuệ, rất tò mò về đoạn video đó. Nhưng bọn họ sắp tiêu hủy rồi! Càng nghĩ cô bé càng rối rén trong lòng.
Đột nhiên trong đầu hiện ra một ý nghĩ dán suốt, mắt sáng ngồi nhảy cẩn lên. Phải rồi, anh Tiểu Trạch của cô là một hacker chuyên nghiệp, chắc anh ấy có cách giúp cô xem được đoạn video kia.
Không nghĩ ngợi gì thêm, Manh Manh liền lấy điện thoại của mình nhấn vào số điện thoại của Tiểu Trạch gọi đi.
Vừa bưng tô súp mà lúc sáng Mạc Hy nấu cho cậu bé, cầm muỗng lên muốn nếu lấy hương vị thơm ngon thì chuông điện thoại reo lên. Tiểu Trạch có chút buồn bực móc điện thoại ra, thấy số máy của Manh Manh liền bắt máy.
"Manh Manh, có chuyện gì thế?"
Tiếng hét chói tai gấp gáp hét lên làm Tiểu Trạch kinh hoàng mém chút đánh rơi điện thoại xuống đất, đẩy nó ra xa khỏi tai mình.
"Anh Trạch, anh phải giúp em chuyện này, chuyện này rất khẩn thiết, xin anh phải giúp em!"
Tiểu Trạch thở dài chán chường, cô bé này tính tình vẫn gấp gáp như ngày nào.
"Được được, anh biết rồi, có gì từ từ nói đi nào."
Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, cất lời: "Video liên trong khách sạn liên quan đến Mạc Tuệ sắp bị tiêu hủy rồi, anh hãy khôi phục lại nó giúp em với."
Tiểu Trạch nhếch môi cười, tưởng là chuyện gì, cao ngạo nói với Manh Manh: "Tưởng gì, chuyện này thì dễ rồi, nghề của anh, cứ để anh giải quyết. Nhưng mà, video đó ở khách sạn nào thế?"
Manh Manh gãy đầu mím môi, nhỏ giọng: "Em... em cũng không biết nữa!"
Tiểu Trạch vừa múc súp vào miệng chiêm ngưỡng hương vị vừa nghe Manh Manh nói, ngụm súp thơm ngon liền bay phèo ra ngoài.
Với lấy khăn giấy lên bàn lau miệng, Tiểu Trạch bất lực nói: "Em biết trong thành phố có biết bao khách sạn không? Em không biết thì làm sao anh hack đây?"
Manh Manh trầm ngâm gãy đầu, lục lại ký ức, nhớ đến tên khách sạn quen thuộc nhất, muốn chơi trò may rủi.
"Hình... hình như là khách sạn CP thì phải, đúng vậy, chính là khách sạn đó."
Lục trước cô có từng nghe qua từ miệng Ngô Tư, chắc là khách sạn đó rồi."
Tiểu Trạch gật đầu, trong thành phố có đến mấy cái khách sạn có tên như thế nhưng đối với cậu thông tin như vậy cũng đã đủ. Bảo Manh Manh cứ đợi xem, cậu sẽ hack cái video kia về cho cô bé.
Ngồi trên màn hình vi tính, đôi mắt tinh anh của Tiểu Trạch sâu hun hút, tập trung cao độ. Chỉ một vài động tác đã hack điện chiếc video vừa bị xóa vĩnh viễn kia và khôi phục lại nó. Khi khôi phục một trăm phần trăm video, Tiểu Trạch điều khiển con chuột nhấp vào đoạn video đó.
Hình ảnh trong máy vi tính vọng vào mắt cậu. Sắc mặt Tiểu Trạch trở nên rất ngạc nhiên và kinh khủng.
Đầu tiên cậu thấy Mạc Tuệ đang đỡ mẹ mình trong tình trạng bất tỉnh nhân sự vào trong một căn phòng. Mà trong căn phòng kia còn có lão già to béo xấu xí vô cùng. Khuôn mặt Mạc Tuệ lộ ra vẻ tàn ác vô cùng xấu xa. Trái tim Tiểu Trạch lúc này đập lên bình bịch, liệu sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Giây sau, một bất ngờ xảy ra, Mạc Hy tưởng rằng bất tỉnh đột nhiên mở mắt, vật Mạc Tuệ té nhào xuống đất rồi chạy nhanh khoá cửa phòng kia.
Lúc này Tiểu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ cậu lúc đó may là không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng... vừa bước ra khỏi cửa, một người đàn ông đã thuận tay vác Mạc Hy đi trong cơn vùng vẫy kịch liệt của cô, mà người đàn ông này không thể nào Tiểu Trạch không quen hơn, chính là... Lục Hàn.
Mọi chuyện sao đó kết thúc bằng cảnh đóng cửa mạnh bạo.
Tiểu Trạch đổ mồ hôi hột, bần thân gọi cho Manh Manh gặng hỏi gấp: "Manh Manh, đêm hôm đó, cái hôm tối ngày mười hai tháng tư và sáng mười ba tháng tư ba em ở đâu?"
Manh Manh không cần suy nghĩ nhiều lên lên giọng trách móc.
"Em nhớ rõ lắm, trước đêm đó, ba ba hứa tối sẽ về sớm với em, kết quả là nguyên đêm hôm đó và tận sáng trời vẫn không về, làm em giận lắm. Nhưng mà anh hỏi chuyện này làm gì?"
Manh Manh hơi nghi ngờ, sao bỗng dưng Tiểu Trạch hỏi cô chuyện này, có liên quan đến vấn đề gì sao?
Tiểu Trạch cắn môi. Dựa theo hình ảnh trong đoạn video kia và lời khai của Manh Manh, cậu đã xác định chắc nịch, đêm hôm đó, mẹ cậu và ba Manh Manh đã... ngủ cùng nhau!
Tiểu Trạch không biết nói sao với Manh Manh chuyện này, cả hai còn đang ở độ tuổi rất nhỏ...
"Manh Manh, đêm đó... mẹ anh cũng không về nhà!"
Mạc Hy cũng không về nhà?
Lời nói ẩn ý rõ ràng, Manh Manh phấn kích thốt lên.
"Gì chứ? Anh... anh nói thật sao, vậy ba của em và chị Mạc Hy từ sớm đã qua lại từ trước mà chúng ta không biết?"
"Oa, duyên trời định rồi! Tốt quá đi, em sẽ đi báo tin cho ba ba biết mới được."
Ánh mắt của Tiểu Trạch bỗng nhíu chặt nhìn vào màn hình vi tính một lần nữa, hình ảnh rõ ràng khi tua vào sáng hôm sau, mẹ cậu chạy khỏi phòng và ngay sau đó Mạc Tuệ đi vào. Kể hết toàn bộ với Manh Manh.
Cô bé ngồi xuống ghế, tâm tư phập phồng.
"Vậy có nghĩa là đêm hôm đó mẹ và ba của chúng ta ở cùng nhau. Mạc Tuệ giở trò xấu xa nên nhận nhầm cô ta thay vì mẹ anh."
Tiểu Trạch gật gù: "Đúng vậy!"
Nghĩ đến cậu đã thấy tức, mẹ cậu đã bị thiệt vậy mà còn không yêu thân với Mạc Tuệ.
Manh Manh cảm thấy có lỗi thở dài.
"Anh Trạch, em thay ba ba em xin lỗi nha, em cam đoan với anh em sẽ khiến cho ba ba chịu trách nhiệm về những chuyện đã làm."
"Con Mạc Tuệ kia nữa, cô ta chơi xấu mẹ anh, nhất định phải trả gái thích đáng."
Manh Manh nghiêm túc gật đầu: "Em sẽ..."
Đột nhiên trong cái đầu nhỏ của Manh Manh lóe ra một suy nghĩ, như với được niềm tin vững chắc, hai mắt sáng ngời liền nói với Tiểu Trạch.
"Em có cách này có thể bắt ba ba chịu trách nhiệm với chị, vừa vạch trần bộ mặt bẩn thỉu của người đàn bà Mạc Tuệ kia."
Tiểu Trạch bình thường khá khinh những ý kiến của cô bé này, nhưng hiện tại cậu nhận thấy Manh Manh đang rất nghiêm túc, niềm tin tưởng đặt vào cô.
"Em nói đi, anh nghe đây!"
Sau đó chẳng biết hai bọn nhóc nói gì, sau cùng cả hai đều nhếch môi cười đắc thắng.
Trong phòng họp lúc này, một vị giám đốc đang thuyết trình về dự án sắp tới của công ty, với khuôn mặt vô cùng tự tin, dõng dạc chỉ lên màn hình.
"Đây là một số chi tiết mà phòng của chúng tôi đã chuẩn bị, mong mọi người sẽ quan sát và đưa ra ý kiến."
Hình ảnh trên màn hình liền chuyển đổi, không phải là hình ảnh dự án gì cả mà là chính hình ảnh của đoạn video vừa rồi Tiểu Trạch hack về. Cảnh Lục Hàn bế bổng Mach Hy lên đưa vào phòng trong vô cùng ái muội.
Mọi người trong phòng hai mắt điều trợn tròn, cái gì thế này?
Chính Lục Hàn chứng kiến cũng bất ngờ không kém. Hình ảnh của anh và Mạc Hy ở trong khách sạn CP hôm đó?
Giám đốc run rẩy điều khiển máy vi tính tắt đi nhưng chẳng nhằm nhò gì.
"Tại sao không tắt được chứ?"
Trong phòng lúc này mày rộn lên tiếng bàn tán xôn xao.
"Đó làm video từ camera giám sát sao? Người đó là Lục tổng và ai thế?"
"Chẳng lẽ là Mạc Tuệ?"
"Không, Tôi đã từng gặp qua Mạc Tuệ, khuôn mặt này không phải!"
"Lục tổng có vẻ đào hoa thế nhỉ?"
"A, tôi nhớ ra rồi, đó là nhân viên của công ty chúng ta, Mạc Hy."
"Đủ rồi!"
Lục Hàn đập mạnh tay lên bàn, cơn giận ngút ngào ồ ạt nhấn chìm không khí đang nhốn nháo trong phòng hù cho mọi người thót tim.
"Ra ngoài hết cho tôi!"
Mọi người liền thu dọn tài liệu của mình, nhanh chân rời đi như sợ rằng nếu ở lại thêm phút giây nào, bản thân sẽ bị Lục Hàn ăn thịt.
Lúc này trong phòng chẳng có ai ngoài Lục Hàn, ánh mắt thích thú cùng phẫn nộ nhìn lên màn hình phóng lớn.
"Mạc Hy, cô được lắm, người phụ nữ hôm đó là cô. Chẳng trách vì sao cô không cho tôi điều tra, là muốn không dính dáng tới tôi, thà mình chịu thiệt."
Nhưng video này anh đã bảo Ngô Tư xóa nó đi rồi mà? Không thể nào xuất hiện ở đây được. Rốt cuộc là ai phía sau giả thần giả quỷ?
"Sao thế Lục tổng?"
Ngô Tư nhận điện thoại từ Lục Hàn. Nghe nói nói trách móc phát ra: "Cậu làm ăn kiểu gì mà chuyện đoạn video bị lộ rồi? Có biết tôi phải mất mặt với biết bao nhiêu người ờ cuộc họp hay không?"
Ngô Tư ngớ ngẩn thốt lên: "Sao chứ? Vừa nhận lệnh của ngày, tôi đã ngay lập tức bảo nhân viên xoá đi, tận mắt chứng kiến bọn họ làm việc, làm sao có thể bị lộ được?"
Lục Hàn không muốn nghe lời giải thích nào nữa, tựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương mà nói: "Mặc kệ mọi chuyện có ra sao, tóm lại video đã bị lộ. Cũng không có rắc rối gì lớn, ngược lại có chút bổ ích."
Có chút bổ ích?
Ngô Tư không hiểu ẩn ý trong lời Lục Hàn nói. Vừa mới khiển trách anh đã đổi một thái độ khác. Sao boss hôm nay lạ thế nhỉ?
Lục Hàn nhếch môi người, ra lệnh: "Chuyển bị cho tôi một bản hợp đồng hôn nhân ngay lập tức, mười phút sau phải đem đến phòng làm việc của tôi. Chậm một giây thì lương của cậu bị trừ một nửa!"
Chưa kịp đáp lời, loa điện thoại của Ngô Cẩn đã vọng ra tiếng tút tút dài. Cậu ra rầu rĩ mà thở than. Chẳng biết boss của cậu ta suy nghĩ cái gì trong đầu. Theo anh mấy năm nay, duy chỉ lần này là khó dò lòng Lục Hàn.
Bản hợp đồng hôn nhân? Hắn có nghe nhầm không chứ? Là bản hợp đồng hôn nhân!
Boss của cậu ta chẳng sẽ... muốn kết hôn với ai sao? Chẳng lẽ là cô gái trong đoạn video kia. Sao Lục Hàn có thể dễ dàng chấp nhận khi vừa phát hiện chứ? Là do toàn bộ người trong cuộc họp đã chứng kiến tận mắt.
Lần này mọi chuyện thật đi quá xa rồi. Người trợ lý như anh ta cũng thấy mệt mỏi thay.
Quên mất! Nãy giờ suy nghĩ cũng đã mất hai phút đồng hồ. Nhớ lại lời hăm dọa lúc nảy Ngô Tư rùng mình, cậu ta chỉ còn tám phút để làm bản hợp đồng hôn nhân và chạy về công ty trói sống trối chết.