Độc Nhất Sủng Thê

Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân



"Mau thả cô ấy ra."

Lời nói ra lệnh đầy uy quyền của Mao Thần Kiệt vang lên. Xen lẫn vào đó là cặp mắt đằng đằng sát khí của Mao Thần Kiệt. Hơn ai hết hắn cảm thấy lo sợ khi bắt gặp cảnh tượng Mạc Hy sắp trở thành 'món ăn' của những tên vô liêm sỉ này.

Tên đó nhìn thấy hắn đi chỉ một mình, nên bật cười chế nhạo: "Hừ, định làm anh hùng cứu mỹ nhân  sao? Tiếc thật, một mình cậu thì không thể nào thực hiện được đâu."

Mao Thần Kiệt lạnh giọng: "Tôi chỉ cho các người ba giây, nếu ba giây trôi qua vẫn quyết định không thả người thì đừng trách tôi."

"Ha ha ha."Tên đó bước ra khỏi xe, nở một nụ cười khinh nhờn.

Nhân cơ hội hắn ta không để ý đến mình, Mạc Hy nhanh nhẹn chạy đến chỗ của hắn, không thể kiềm chế được cảm xúc nhẹ nhõm trong lòng mà gọi tên: "Thần Kiệt…"

Âm thanh da diết và đầy sợ hãi của Mạc Hy thốt ra,đi kèm theo đó là vài giọt nước mắt đầy đủ tư vị, vui mừng có, sợ sệt có…

Mặc khác sau khi nhìn thấy Mạc Hy như vậy Mao Thần Kiệt đâm ra xót xa, ôm chặt lấy cô, tạo cho Mạc Hy một cảm giác thật bình yên: "Đừng khóc anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em mà."

"Tiện nhân còn dám bỏ chạy à."

Tên sắc lang kia nổi cơn thịnh nộ, âm thanh nghe thật chói tai.

Mạc Hy lau vội nước mắt, xoay người nhìn lại lớn tiếng cảnh cáo: "Còn không mau biến đi, anh ấy đã gọi cho cảnh sát đến rồi, khôn hồn thì nên chạy đi trước khi họ đến."

Hiển nhiên bọn chúng không hề sợ, còn mấy kiểm soát hơn lần đầu, giơ tay hình quả đấm về phía trước rõ ràng là muốn đánh Mạc Hy, cơ mà Mao Thần Kiệt lại không để bọn chúng đắt ý, hắn đẩy cô về phía sau, chỉ là không kịp trở tay mà ăn trọn quả đấm kia, đến nỗi cặp mắt kính cũng rơi xuống đất.



Mạc Hy kinh hãi: "Anh Thần Kiệt, anh vẫn ổn chứ?"

Mặc dù gương mặt của Mao Thần Kiệt đã có có dấu hiệu sưng và bầm lên, tuy nhiên hắn vẫn rất quật cường nói: "Anh không sao cả,em yên tâm đi anh sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ em, nhất định không để bất kỳ kẻ nào dám đụng đến em dù chỉ là một sợi tóc."

Vẫn hành động đó, hắn ta gào thét dữ dội: "Hừ! Mày tưởng mày nói như vậy thì làm bọn tao sợ ư? Nói cho mày nghe tao đã làm xã hội đen bao nhiêu năm nay rồi chẳng lẽ lại sợ một tên oắt con như mày."

Vậy mà Mao Thần Kiệt vẫn đứng đó ăn thêm một cú đấm từ hắn, Mạc Hy bấn loạn: "Thần Kiệt anh mau tránh xa hắn ta đi."

Có thể thấy Mao Thần Kiệt vô cùng yếu thế trước bọn chúng, nhìn thấy hắn đã nằm trên đất Mạc Hy vô cùng đau lòng, nước mắt theo vậy mà giàn giụa chảy ra: "Anh ngốc nghếch thật đó sao lại không tránh đi hả?"

Rất nhanh Mao Thần Kiệt chống tay rồi đứng dậy, khẽ khàng nói với cô: "Đừng sợ, hãy xem anh này."

Mạc Hy biết rõ Mao Thần Kiệt không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng hắn lại không màng sống chết bảo vệ cô.

Mấy tên đó cảm thấy thích thú với thái độ kiên chí của Mao Thần Kiệt.

Một trong số đó nói: "Có vẻ như thằng oắt con này không biết trời cao đất dày là gì mà, anh em mau lên đi đánh chết nó cho tao."

Nghe theo chỉ thị, mấy tên còn lại định nhào đến tay không mà đánh Mao Thần Kiệt, hắn biết bản thân không thể làm gì, đành ôm chằm lấy Mạc Hy mà che chắn cho cô. Những cú đấm thật mạnh vào lưng  của hắn, đến độ Mạc Hy cũng cảm nhận rõ lực đánh: "Anh Thần Kiệt đừng vì em mà chịu đau đớn nữa."

"Đừng lo, anh vẫn ổn."

"Hừ! Xem ra mày vẫn còn sức chịu đựng đó, được thôi, lần này tao tiễn bọn mày xuống suối vàng." Câu nói vừa dứt hắn ta lấy ở dưới đất lên một khúc cây vô cùng lớn, hướng về hai người bọn họ,thật may mắn đi cảnh sát đã đến, tiếng còi xe vang lên rành rọt.



"Tất cả đứng yên."

Mấy tên kia tâm tình chuyển biến, sợ hãi giơ hai tay lên, có chút nghi ngờ: "Quái lạ cảnh sát sao có thể đến nhanh như vậy được chứ?"

"Bắt hết mấy người đó lại cho tôi."

Lần lượt từng tên một đều bị còng tay mà bắt lên xe.

Mao Thần Kiệt thở phào nhẹ nhõm nói với cô: "Hy Hy tất cả đều ổn rồi."

Ánh mắt của cô khi nhìn Mao Thần Kiệt lại rất xúc động pha lẫn sự ái mộ: "Thành thật cảm ơn anh, anh Thần Kiệt."

"Mạc Hy, cô có thể đừng gây thêm bất kì phiền toái nào được không?"

Lại một giọng nói vang lên, nhưng có vẻ lại rất uy quyền, đến nỗi Mạc Hy nghe xong mà cứng đờ người, phải mất vài giây cô mới trở lại trạng thái ban đầu: "Lục Hàn tại sao anh lại ở đây?"

Vẫn khí thế nghiêm lĩnh đó, Lục Hàn đáp với ngữ khí sắc bén: "Tất nhiên là đến chứng kiến xem đôi trai tài gái sắc có bị chèn ép đến chết bởi đám vô lại kia chưa!"

"Cặp đôi trai tài gái sắc sao?"

Nghe xong Mạc Hy và Mao Thần Kiệt không hẹn mà kinh động.

--còn--

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv