Từng lời, từng câu từng chữ như bổ vào tai, trợ lý sợ sệt khóc lóc, bày ra vẻ mặt cầu cứu: "Chị Tuệ em phải làm gì đây, em, em không muốn ăn cơm tù đâu, hu hu hu."
Mạc Tuệ không chịu thua, khẽ khàng nói: "Cô bình tĩnh đi."_ Rồi tự mình phản kích: "Đồng Anh Anh cô nói ngậm máu phun người, nói suông thì ai mà không nói được, có giỏi thì lấy bằng chứng ra đi, nếu như không có thì lập tức câm miệng."
Cái mà Mạc Tuệ không lường trước được là Đồng Anh Anh đã quay video lại, cách làm vẫn như lần trước: "Tôi có bằng chứng."
Cái gì? Cô ta đã quay phim lại sao?
Đồng Anh Anh giơ cao điện thoại lên để mọi người đều thấy, hình ảnh trợ lý của Mạc Tuệ hiện rõ rành rành, không thể chối cãi được nữa.
Thấy hình không khả quan là mấy, tất cả chứng cứ đều rõ ràng, Mạc Tuệ biết chắc sẽ không trốn chạy được, cho nên nghĩ ra mưu kế đổi toàn bộ lỗi lầm lên người của Lâm Giai. Quơ tay tát mạnh vào gò má của Lâm Giai, vẻ mặt hiện lên sự giận dữ: "Không ngờ cô lại làm ra chuyện như vậy, cô khiến tôi quá thất vọng."
Nhận thấy sự quay lưng đầy vô tình của Mạc Tuệ, Lâm Giai có chút kinh ngạc: "Mạc Tuệ, cô dám…"
Mặc kệ biểu hiện của Lâm Giai như thế nào, Mạc Tuệ bày ra bộ mặt khắc khổ: "Thành thật xin lỗi mọi người, là do tôi không biết nhìn người nên hôm nay mới xảy ra cớ sự như vậy, mặc dù Lâm Giai đã vấy bẩn sau lưng tôi nhưng thân là một người chủ tôi cũng nên có một phần trách nhiệm trong chuyện này."
Lời của Mạc Tuệ thốt ra lại khiến bàng quan thiên hạ xì xào, đa phần đều là những lời nói không tin, cho thấy được Mạc Tuệ là người không mấy tốt lành trong mắt họ.
Đạo diễn Trần không kiềm được, đưa tay chỉ thẳng vào gương mặt của Lâm Giai: "Mau nói đi là ai đã sai cô làm chuyện này? Cô có biết nó ảnh hưởng đến tôi như thế nào không hả? Nếu thật sự hôm nay Mạc Hy xảy ra mệnh hệ gì thì cô có nghĩ đến hậu quả hay không?"
Lâm Giai uất nghẹn: "Tôi…"
Không sớm cũng muộn Lâm Giai cũng sẽ nói ra sự thật, đến chừng đó mọi chuyện bị bại lộ người đáng bị phê phán chính là Mạc Tuệ. Vì sớm đoán trước điều đó, cô ta nhanh nhảu nói: "Đạo diễn Trần ông bình tĩnh đi, ông làm như vậy cô ta sẽ không nói đâu, cứ để tôi."_Nhìn qua Lâm Giai: "Nói đi là kẻ nào đã sai khiến cô làm ra chuyện độc ác đó?"
Đi kèm câu hỏi vốn có đã có câu trả lời, Mạc Tuệ trợn mắt đáng sợ, cảnh cáo: "Tôi khuyên cô nên nhận toàn bộ lỗi lầm đi, gia đình của cô tôi sẽ chu cấp tiền hàng tháng không thiếu xu nào, còn nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời thì cô biết con người của tôi rồi đó, gia đình sẽ sống không yên ổn đâu."
Lời đe dọa của Mạc Tuệ khiến cho Lâm Giai bấn loạn, cô ta không dám nghĩ đến có một ngày Mạc Tuệ lại quay lưng cắn mình một cái rõ đau. Lại nghĩ đến an nguy của gia đình, cô ta nói thì sẽ làm được, họ vô tội.
Nhận thấy sự sợ sệt trong mắt của Lâm Giai, Mạc Tuệ ngày càng sấn sổ: "Còn không mau nói."
Cả cơ thể của Lâm Giai run rẩy, đứng còn không vững, lên tiếng: "Không một ai sai khiến tôi làm việc này cả, có trách thì trách Mạc Hy, tôi sớm đã thấy chán ghét cô ta rồi, cho nên muốn cô ta chết đi càng sớm càng tốt."
"Lâm Giai cũng đã thừa nhận rồi xem như mọi chuyện đã rõ ràng, tôi thành thật xin lỗi một lần nữa, còn về phía của Lâm Giai luật pháp sẽ thay tôi xử lý cô ta, mọi người an tâm."
Ấy mà lời nói của Mạc Tuệ vẫn khiến mọi người đa nghi, không dành cho cô ta một chút tin tưởng nào cả. Riêng Mạc Hy, cô biết Mạc Tuệ đã uy hiếp gì đó với Lâm Giai để ả ta nhận hết mọi lỗi lầm, cơ mà cô không có bằng chứng thì cũng không thể làm gì. Đành chấp nhận sự thật là Lâm Giai.
Lúc này, Lục Hàn mới lên tiếng nói với Mạc Hy: "Cô hà cớ gì phải làm những việc bên ngoài để thương tích đầy mình như vậy? Cô nên nhớ những việc cô làm không liên quan đến công việc chính thì không tính vào tai nạn lao động đâu, nên sẽ không có tiền trợ cấp."
Ý của anh là cô cần tiền do bên bảo hiểm tai nạn chi trả sao? Quả thực cô cần tiền để nuôi sống bản thân và con trai, nhưng mà cũng không dùng cách hành hạ bản thân để có tiền
Mạc Hy bày tỏ sự phẫn uất: "Tôi không phải tự nhiên mà làm."
Trình Sầm Ân lúc này đi đến, mặc dù đang cười nhưng cảm thấy không vui: "Là tôi đã kêu cô ấy làm."_Hắn còn chăm chước thêm vài câu: "Thật sự mà nói Mạc Hy rất có năng lực diễn xuất, nếu như cô ấy đi theo con đường nghệ thuật có khi lại rất thành công đó."
Lục Hàn hừ lạnh, quay mặt đi chỗ khác, tỏ rõ ặ bất mãn: "Cô ấy còn có công việc riêng của mình không thể dấn thân vào đó phức tạp và rủi ro."
Trình Sầm Âm nghiêng đầu một chút, ánh mắt hiện lên ý trêu chọc: "Ha ha, tôi biết rồi, đùa một chút thôi, còn cậu đó lâu rồi không gặp nhau cũng vẫn như xưa ấy nhỉ, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh như băng, nên thay đổi chút đi cho cuộc đời thêm tươi mới."
"Hai người quen biết nhau sao?" Mạc Hy tò mò không thẹn thùng mà lên tiếng hỏi rõ.
Trình Sầm Ân khoác vai Lục Hàn đầy thân thiết, đáp lời của cô: "Yes, cô nói đúng rồi, quen biết nhau chắc tầm mấy chục năm rồi đó."
---còn---