"Mạc Hy, cô đang chọc tức tôi hả?" Lục Hàn mất bình tĩnh, ép cô sát vào cửa xe.
Theo bản năng, cô lấy tay chắn anh lại: "Anh lại muốn làm gì tôi?"
Tình thế này giống như đang bức ép người bất hợp pháp. Mà không phải một lần, Lục Hàn đã làm như vậy rất nhiều lần. Mỗi lần đều cưỡng ép cô. Cô có nên suy nghĩ về việc thưa anh xâm phạm quyền cơ thể hay không nhỉ?
Cơ mà Lục Hàn quyền lực như thế, cô thưa kiện chắc chắn một điều không ai dám nhận đơn của cô đâu. Nên thôi bỏ đi vậy.
"Tôi…" Lục Hàn che miệng lại, vốn không muốn giải thích thêm. Rồi ngồi ngay ngắn lại. Không khí lần này vừa ngột ngạt, lại yên tĩnh. Ngộ Tư thấy thế, liền bật nhạc lên. Tiếng nhạc du dương theo từng giai điệu.
"Vì tình yêu sớm nở trong tôi, lại khiến bản thân tôi yêu em đến điên dại…"
Đó là một đoạn điệp khúc của bài hát. Nghe vừa ngông cuồng, nhưng cũng vừa dễ nghe.
Mạc Hy thậm chí nghe rất rõ điệp khúc đó, cô đật tình huống nghĩ, nếu vì tình yêu, đối với Lục Hàn mà nói là điều không thể nào. Người đàn ông cao ngạo này, chỉ có thể qua đường, chứ không có việc mãi mãi. Cho nên cô nên sớm không nên qua lại với người đàn ông này quá nhiều. Vừa tốt cho anh, vừa tiện cho cô. Không ai bị ảnh hưởng. Cuộc sống cô sẽ an yên hơn.
"Mau tắt đi." Lục Hàn nghe mà không lọt nỗi chữ nào, thái độ lạnh nhạt lên tiếng. Chỉ sợ nghe thêm một lúc nữa, anh sẽ nổi giận mất.
Không nhận ý tốt từ Ngô Tư, lời nói chứa đầy sự lạnh lẽo của anh chợt vang. Hại Ngô Tư không kịp thích ứng, giật mình: "Vâng, vâng ạ."
"Chuyện là sắp đến nhà của tôi, anh có thể ngồi xa tôi ra một chút được không? Tôi không muốn tiểu Trạch nhìn thấy."
"Cô đừng đi ăn tối với Mao Thần Kiệt có được không?" Lục Hàn thỏ thẻ vào tai cô.
Bị nhạy cảm, Mạc Hy đẩy anh ra:"Tôi có đi hay không là việc của tôi, Lục thiếu quản hơi nhiều rồi thì phải."
"Tôi đã nói rồi, cô bây giờ là bạn gái của Khải Uy, cho nên không được đi gặp người đàn ông khác, nếu để người ta nhìn thấy lại gây thêm phiền phức cho Lục gia, và cả Mạc gia của cô nữa…"
"Hừ! Anh nói nghe hay nhỉ? Tôi đi với ai thì chỉ có Mộ Khải Uy mới có quyền ngăn cản, anh lấy quyền gì mà ngăn cấm tôi?"
"Tôi...tất nhiên là vì tôi là anh của Khải Uy, vì hạnh phúc của nó tôi không thể trơ mắt nhìn người vợ chưa cưới của em mình đi với người khác, như vậy còn ra thể thống gì nữa."
Bộ mặt ranh ma của anh hiện lên: "Lại nói, nếu như cô không nghe theo lời tôi, thì tôi sẽ đòi lại tiền bộ váy này…"
Mạc Hy lười nhác nghe anh nói tận hai phút, sau khi anh nói xong, cô mệt mỏi ngáp dài một cái. Đối với người đàn ông cố chấp này, chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu mà thôi.
"Hu hu hu hu…"
Cái quái gì thế này? Mình vừa nói gì chạm vào lòng tự ái của cô ấy nữa sao?
Bây giờ Lục Hàn vô cùng rối ren: "Này, này, Mạc Hy, cô lại làm sao nữa vậy, tự nhiên lại bật khóc, nếu để người ta thấy còn tưởng tôi đang ức hiếp cô, cơ mà tôi nhớ trước đây cô không hề như vậy."
Tuyệt chiêu là thật, nước mắt cũng là thật, Mạc Hy bình tĩnh, tay ngăn lại dòng nước mắt đang chảy ra: "Hic hic, Lục Hàn chết tiệt, lúc nãy anh nói là tôi không cần thiết phải đền tiền, vậy mà lời nói của anh gió thoảng mây bay mất rồi."
Cô không ngờ tài năng diễn xuất của mình mình tuyệt đỉnh đến vậy! Ha ha ha
Lục Hàn bất lực: "Tôi hiểu rồi, xem như tôi chưa nói gì đi, cô không cần đền."
"Chẳng những vậy, còn cấm đoán sự tự do của tôi, oa oa oa…"
Lần này anh đầu hàng cả hai tay hai chân: "Được rồi, được rồi, không quản vào nữa, tuỳ ý cô muốn làm gì thì làm."
Mạc Hy chu môi: "Gần đến nhà tôi rồi, cho tôi xuống đi."
"Ừm."
Dừng khoảng hai giây: "Khoan đã, khi nào đến tận cửa rồi tính."
"Không muốn, không muốn, cho tôi xuống ngay đi, hu hu hu."
Lại nữa sao?
"Ngô Tư, dừng xe đi."
*Két…
Mạc Hy thở phào nhẹ nhõm, đi xuống xe, vừa hay đã đến nhà rồi. Đỡ phải đi bộ vào
Bộ dạng ăn vạ kia của cô không khác gì Manh Manh cả. Đau đầu thật!
"Lục thiếu, tôi vào nhà đây, tạm biệt anh, hẹn không gặp lại."
"Chờ đã, tôi muốn biết quan hệ giữa cô và Mao Thần Kiệt là gì?"
Mạc Hy trêu chọc: "Là gì còn lâu mới nói anh nghe đó."
"Cô…"
Cảnh tượng, Lục Hàn nắm chặt tay cô, lại vô tình bị tiểu Trạch quay lại. Cậu bé và Manh Manh đang call video với nhau: "Manh Manh, em xem nè, có vẻ như ba của em vẫn còn thích bắt nạt mẹ của anh."
Manh Manh không tự chủ được,thét lớn: "Ba à, mau bỏ tay chị Hy Hy ra, ba có biết dịu dàng không vậy?"
Tiếng hét của Manh Manh vô tình làm kinh động đến hai người. Không hẹn, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Từ khi nào hai đứa nhóc này lại liên lạc với nhau nhỉ, chẳng phải lúc trước còn kịch mặt nhau ư?
----còn----