Mấy hôm sau, Mạc Hy vẫn luôn tránh mặt Lục Hàn. Câu nói hôm qua của anh khiến cô thật không cách nào phản bác. Nhưng cũng vì câu nói đó, trong lòng Mạc Hy vẫn luôn suy nghĩ, liệu có phải đúng là cô đối với anh đã không còn ghét bỏ như xưa không.
Trong trái tim Mạc Hy bỗng vang lên câu hỏi, cô đã thích Lục Hàn rồi!
Mạc Hy không dám đối mặt với suy nghĩ thật sự của mình, cách mà cô chọn lại là né tránh.
Lục Hàn đến công ty với bộ mặt đáng sợ. Anh tức giận là vì cô không dám đối mặt với tình cảm của mình. Phải đến bao giờ, Mạc Hy mới chịu buông bỏ hết rào cản mà bước đến với anh đây?
Bước vào văn phòng với dáng điệu âm trầm, Lục Hàn lại nhìn thấy Đàm Khúc Khuê ngồi đợi sẵn. Đàm Khúc Khuê bình thường vẫn là dáng vẻ cười nói vui vẻ, vậy mà hôm nay lại trầm ngâm nghiêm túc lạ thường.
Điều này chỉ có thể chứng minh, đã có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra. Lục Hàn ngồi trên ghế sô pha đối diện, đẩy về phía Đàm Khúc Khuê một cốc nước. Đàm Khúc Khuê ngập ngừng, lộ rõ một vẻ lo lắng.
“Hàn, chị dâu có biết một người tên là Ngự Thiên Lâm không?”
Lục Hàn nhíu mày, Ngự Thiên Lâm thì có quan hệ gì với Mạc Hy?
“Cậu có ý gì?”
Đàm Khúc Khuê xoa mi tâm, xem ra chuyện này Lục Hàn cũng không biết. Mấy ngày này chuyện Ngự Thiên Lâm hỏi lần trước trong bữa tiệc vẫn luôn khiến Đàm Khúc Khuê suy nghĩ. Anh ta đã vận dụng hết tài nguyên và mối quan hệ để tìm kiếm manh mối có liên quan giữa hai người.
Và sau tất cả, Đàm Khúc Khuê chỉ tìm ra được một mối liên kết rất nhỏ. Nhưng mối liên kết này lại dẫn đến một ý nghĩ táo bạo.
Đàm Khúc Khuê không thể chần chờ nữa mà phải nói cho Lục Hàn biết về sự thật này.
“Hàn, có lẽ giữa chị dâu và Ngự Gia có mối quan hệ sâu sắc hơn cậu và tôi tưởng tượng nhiều.”
Cùng lúc đó, ở phía Ngự Thiên Lâm cuối cùng cũng lần ra được tung tích của cô gái đeo chiếc vòng tay. Vận dụng hết cả mạng lưới trong ngoài Ninh Tam, Ngự Gia đã thật sự tìm được.
Vào lúc mà Lục Hàn cùng Đàm Khúc Khuê còn đang trong vòng lần quẩn thì Ngự Thiên Lâm đã đến trước nhà Lục Hàn rồi.
Anh bấm chuông, vẻ mặt mong đợi của một người đã mòn mỏi tìm kiếm hơn mười năm nay. Lúc Mạc Hy bước ra, Ngự Thiên Lâm vui đến mức có thể nổ tung rồi. Cô bé nhỏ xíu năm nào giờ đã là một đại cô nương xinh đẹp ngần này.
Mạc Hy mở cửa, cô lịch sự mở lời chào hỏi: “Xin chào, anh tìm ai vậy?”
Ngự Thiên Lâm cười ôn hoà, anh kéo tay áo để lộ chiếc vòng tay cho Mạc Hy nhìn thấy.
“Tiểu Hy, em không nhớ anh sao? Anh đã luôn tìm em.”
Mạc Hy nhìn thấy chiếc vòng, cô lập tức biết ngay người trước mặt là ai. Cho dù thời gian có dài bao lâu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ quên đi người này.
Mừng rỡ đến không kiềm được cảm xúc, Mạc Hy nắm lấy tay Ngự Thiên Lâm rơm rớm nước mắt.
“Tiểu Lâm, thực sự là anh sao? Em không nhìn nhầm chứ? Thật sự là anh…”
Ngự Thiên Lâm cười ôn nhu, cô bé nhỏ cho dù có lớn vẫn thích khóc nhè như vậy. Nhiều năm như vậy, cuộc sống bộn bề chia cách bọn họ, giờ đây cuối cùng cũng gặp lại được nhau.
Ngự Thiên Lâm xoa đầu Mạc Hy, đặt vào trong tay cô tấm danh thiếp có số điện thoại của mình.
“Tiểu Hy, ngày đó anh từng hứa sẽ bảo vệ em. Lúc đó anh lại còn quá nhỏ, lại không có gì trong tay. Nhưng bây giờ khác rồi, anh đã có đủ năng lực để bảo vệ em. Cho dù em đã ổn định cuộc sống bên cạnh Lục Hàn nhưng suy cho cùng anh ta là một cái cây đại thụ trong giới, sẽ có rất nhiều người nhắm vào anh ta. Em ở bên cạnh cũng không tránh khỏi có lúc vạ lây. Giữ lại số điện thoại của anh, lúc nào em gặp chuyện không thể nói với ai, hãy đến tìm anh. Anh nhất định dùng mọi cách giúp em.”
Mạc Hy cầm tấm danh thiếp trong tay, cho dù thế giới đối với cô đã từng tàn nhẫn thế nào nhưng giờ đây sẽ để Mạc Hy biết được, trên thế giới vẫn còn có người luôn đứng về phía cô. Cô bây giờ không còn đơn độc chiến đấu nữa, bên cạnh cô có những người bạn, có hai đứa con mà cô yêu, có người bạn tốt thuở ấu thơ và còn có Lục Hàn, người vì cô mà che chở.
Chỉ bấy nhiêu đó, là đã đủ rồi.
Cả hai lâu ngày gặp lại, chuyện nói mãi không hết. Đến lúc nhận ra đã là đến trưa, Mạc Hy vội tạm biệt Ngự Thiên Lâm để quay trở về chăm hai đứa trẻ ăn cơm.
Mạc Hy vừa về đến nhà, Manh Manh từ bên trong đã chạy ào ra ôm chầm lấy, nũng nịu bên cô.
“Mommy, mẹ đi đâu thế? Sao không dẫn Manh Manh theo.”
Mạc Hy bế Manh Manh lên, hôn lên má con bé.
“Mẹ ra ngoài gặp bạn cũ, Manh Manh đã ăn cơm chưa.”
Tiểu Trạch từ bên trong đi ra, nói: “Bọn con muốn đợi mẹ về cùng ăn.”
Mạc Hy vừa bế lấy Manh Manh vừa dắt tay Tiểu Trạch đi vào nhà. Ba mẹ con nói cười rôm rả thì đột nhiệ phía sau vang lên một âm giọng trầm khàn.
“Manh Manh… đây…”
Mạc Hy quay đầu và ngay lập tức nhận được sự kinh hãi. Trước mắt là ba mẹ Lục Hàn. Ông bà Lục đến trước cổng, vốn định hôm nay đến thăm Manh Manh. Nào ngờ lúc đến lại nghe con bé gọi Mạc Hy là mommy.
Vẻ mặt của bà Lục không che nổi sự thất kinh và ngạc nhiên, bà run run chỉ tay về phía Mạc Hy và hỏi:
“Đây… con không phải là bạn gái của Khải Uy sao? Sao Manh Manh lại gọi con là mẹ?”
Bất ngờ đến dồn dập, vốn dĩ chuyện kết hôn của Mạc Hy và Lục Hàn là vòng bí mật, đến giờ vẫn chưa cho bên phía ba mẹ Lục Hàn biết. Bọn họ vốn định đợi mọi thứ ổn định rồi sẽ từ từ nói với ba mẹ hai bên. Bởi lẽ trước nay Mạc Hy đến Lục Gia với thân phận bạn gái của Mộ Khải Uy. Và lúc đó, giữa Lục Hàn và cô không hề có chút gì liên quan đến nhau cả.
Bây giờ xuất hiện lại với một thân phận mới, lại còn là thân phận vợ của Lục Hàn. Đối với ông bà Lục, đây thật sự là một chuyện quá đỗi bất ngờ đến không thể chấp nhận được.
Mạc Hy không biết nên giải thích thế nào với ba mẹ của Lục Hàn. Có lẽ bây giờ họ sẽ nghĩ cô chính là loại con gái không đứng đắn, không từ thủ đoạn để bước vào Lục Gia.
Manh Manh và Tiểu Trạch cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề. Manh Manh trèo xuống từ tay của Mạc Hy, chạy đến nắm lấy tay của bà Lục.
“Bà, bà đừng nóng! Bà đừng làm mommy của cháu sợ.”
Mạc Hy đứng lặng tại chỗ, cái cô lo sợ cuối cùng cũng đến. Cô vẫn không biết nên đối mặt với thực tại như thế nào.
Bà Lục nắm lấy tay Manh Manh, dỗ dành con bé. Ông Lục tiến đến trước mặt Mạc Hy, nghiêm nghị hỏi cô: “Chúng tôi cần nghe một lời giải thích.”
Mạc Hy lúc này, vẫn không biết phải nói gì tiếp. Cô nên giấu đi sự thật hay nói hết tất cả mọi chuyện ra. Cho dù chọn cách nào, có lẽ cũng đều không dễ dàng.
“Con… con…”
Vào lúc cô không biết nên nói gì nhất, lại có một âm giọng vững chắc mà quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Hai người cần một lời giải thích, con sẽ nói cho hai người biết.”
Lục Hàn từ ngoài cửa bước vào, tiến đến ôm lấy vai Mạc Hy. Thời khắc đó,vào lúc Mạc Hy lo lắng sợ sệt nhất Lục Hàn lại xuất hiện, anh mang đến sự ấm áp như thể đã ôm lấy cái thế giới nhỏ bé của cô. Khiến cô cảm nhận được cái gì gọi là tin tưởng, cái gì là muốn dựa dẫm.
Sự xuất hiện của anh, khiến Mạc Hy nhận ra một điều. Thế giới có anh, là thế giới an toàn nhất, là thế giới mà cô nguyện cả đời ở lại.
Ở trong phòng khách, Lục Hàn đem tất cả mọi chuyện tường tận kể lại hết. Từ chuyện hai người lần đầu gặp nhau, cho đến khi cô cùng Tiểu Trạch bỏ ra nước ngoài, rồi đến lúc hai người gặp lại nhau lần nữa và đi đến hôn nhân như thế nào. Kể cả chuyện cô là bạn gái của Mộ Khải Uy là giả cũng đều kể hết.
Tất cả mọi chuyện Lục Hàn đều không chút giấu giếm mà kể lại toàn bộ.
Ông Lục nghe thấy chỉ trầm ngâm không nói gì, còn bà Lục lại rơm rớm nước mắt.
“Ba, mẹ, chuyện của bọn con chính là như thế. Đi đến hiện tại, bọn con cũng xem như không dễ dàng gì. Cho dù hôm nay hai người có không chấp nhận Mạc Hy, con cũng nhất quyết không buông tay Mạc Hy.”
Lục Hàn siết chặt tay Mạc Hy, lời của anh nói ra khiến Mạc Hy không kiềm được xúc động. Cô cúi mặt, đưa tay che đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
Bà Lục không thể kiềm được xúc động nữa, nhào đến ôm chầm lấy Mạc Hy vào lòng.
“Con à! Con thực sự khổ quá! Rốt cuộc bao nhiêu năm nay con đã chịu đựng những gì vậy chứ!”
Ông bà Lục không phải người không thấu tình đạt lý.
Những chuyện mà Lục Hàn kể, những thứ mà Mạc Hy trải qua là không thể tưởng tượng được. Một người con gái, bỗng dưng lại bị người khác hãm hại rồi bỏ rơi. Một mình ở nước ngoài nuôi lớn con trai của mình, vất vả như thế nào bọn họ đều hiểu được.
Ông Lục ở bên cạnh, chỉ lắc đầu thở dài.
“Con à, vất vả bao nhiêu năm. Đều là chúng ta không tốt, không sớm biết đến. Nếu không con cũng đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy rồi.”
Ở trong vòng tay ấm áp của bà Lục, có được sự đồng tình của ông Lục, có sự bảo vệ chở che của Lục Hàn. Bấy nhiêu đó, thật sự đã đủ rồi. Những uất ức mà cô vẫn chịu, thật sự rất xứng đáng.
Trái tim của cô cuối cùng cũng được bảo vệ rồi. Cuối cùng cũng có thể quay về bên cạnh những người yêu thương cô rồi.
Tất cả, đều xứng đáng! Đều xứng đáng!
Ngày hôm đó, là ngày vui vẻ nhất trong đời Mạc Hy. Có được sự chấp thuận của ba mẹ Lục Hàn, thân phận vợ chồng này của cô và anh cũng không nhất thiết phải giấu giếm nữa.
Bà Lục nắm lấy tay Mạc Hy, dịu dàng xoa nắn.
“Mạc Hy, con đã chịu khổ nhiều năm như vậy. Là chúng ta có lỗi với con.”
Mạc Hy cười, lắc đầu đáp: “Không, là con ban đầu đã lừa dối người. Con có lỗi. Người không cần cảm thấy có lỗi với con, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi. Đây cũng không phải chuyện chúng ta muốn là có thể ngăn cản.”
Manh Manh và Tiểu Trạch ngồi bên cạnh ông Lục,rất hiểu chuyện. Ông Lục xoa đầu hai đứa cháu, ôn nhu bảo: “Chuyện năm xưa, chúng ta không cách nào bù đắp cho con. Nhưng hiện tại nếu đã biết thì không thể để qua loa như thế được. Lục Hàn, con nhất định phải cho Mạc Hy một hôn lễ hoàn chỉnh. Không thể để con bé tiếp tục uỷ khuất như vậy.”
Cuối cùng cũng nói đúng trọng tâm mà Lục Hàn luôn mong ngóng. Mạc Hy thì xua tay bảo rằng không nhất định phải như thế nhưng Lục Hàn ở bên cạnh lại gật đầu lớn tiếng đồng ý.
“Con đang thu xếp, vốn còn định thuyết phục ba mẹ đồng ý mới tổ chức hôn lễ. Nếu hai người đã không phản đối thì tháng sau chúng con sẽ tổ chức hôn lễ luôn.”
Cái gì chứ? Tháng sau à? Gấp như vậy?
Mạc Hy kéo tay Lục Hàn, thì thầm: “Cái gì vậy, anh sao thế? Cái gì mà tháng sau, anh còn chưa nói qua với tôi mà.”
“Em là chê lâu quá sao? Được rồi, nếu em muốn, tôi cũng có thể làm luôn trong tháng này.”
Bá đạo! Chính là bá đạo!
-----