Vừa hay lúc này ở bên ngoài dọc theo hành lang có vài người qua lại, thân ảnh lớn cùng thân ảnh nhỏ đứng nép bên bức tường có chút lạnh lẽo. Manh Manh nhỏ hơn anh rất nhiều cho nên chỉ đứng tới đầu gối của anh mà thôi. Cô bé đưa tay túm lấy ống quần của ba mình, sau đó là hàng loạt nét mặt cử chỉ tỏ ra đáng thương hại, cái miệng chúm chím xinh xinh cất lời tổn thương: "Không công bằng, không công bằng mà, tại sao ba lại đối xử với con một cách hờ hợt như vậy?"
Chưa dừng lại ở đó, bộ dạng của Manh Manh cứ như một cô gái trưởng thành đang trách cứ người yêu của mình không tặng quà vào dịp Valentine, hai cái chân ngắn ngủn đi qua đi lại, tay chắp sau lưng như bà cụ non, tiếp tục cảm thán nỗi uất nghẹn của mình: "Nhớ đến khi nãy ba và anh tiểu Trạch nói chuyện cũng không thèm đếm xỉa đến con, mặc nhiên để con đứng ở bên ngoài. Lần này lại đến lượt mẹ và anh tiểu Trạch, ba cũng đưa con ra ngoài nằng nặc không muốn con nghe họ nói chuyện, rốt cuộc thì con còn là cô con gái bé bỏng mà ba yêu chiều nhất hay không?"
Lục Hàn nhìn xuống Manh Manh rồi khẽ khàng cười một cái, anh sớm đoán ra được con bé sẽ nói lên cảm giác của mình. Có điều anh không ngờ con bé lại diễn xuất một cách hài hòa như vậy. Chắc anh nên cho người trao tặng cho bé con giải Oscar.
Dù biết Manh Manh chỉ đang giả vờ buồn bã nhưng thân làm ba cũng không thể nhìn con bé cứ như vậy, anh thuận tay kéo nhẹ quần rồi ngồi xổm xuống, tiện thể quệt đi nước mắt trên hai cái gò má phúng phính, nói: "Con chính là con gái mà ba yêu thương nhất, không một ai có thể so sánh được."
Nghe đến đây Manh Manh gần như đã đạt được mục đích của mình, tròn xoe đôi mắt giảo hoạt nói: "Có thật không ba? Vậy vừa rồi ba và anh tiểu Trạch đã nói những vì với nhau vậy ạ?"
Câu hỏi vừa dứt thì lập tức Lục Hàn không hề thương tiếc búng nhẹ tay một cái lên trán của Manh Manh. Hại cô bé vừa đau vừa bất ngờ: "Úi...úi ba, sao ba búng trán con?"
Nhìn Manh Manh đang dỗi hờn lại đang xoa trán của mình, Lục Hàn muốn cười nhưng cố nhịn lại mà lên tiếng trách cứ: "Con hư lắm biết không? Mới tí tuổi đầu đã thích hóng hớt chuyện của người lớn rồi."
Người lớn?
Manh Manh Manh trề môi nhún vai còn cười khẩy: "Ba à ba có nhầm lẫn gì không? rõ ràng con và anh tiểu Trạch bằng tuổi nhau đấy, ba nói anh ấy là người lớn còn con thì ba nói còn nhỏ, không đúng sự thật chút nào cả."
"Tiểu Trạch và con tuy bằng tuổi nhưng so về khí chất thì thằng bé chững chạc hơn con rất nhiều." Lục Hàn dùng lời lẽ sắc bén của mình để biện minh cho câu nói 'người lớn'.
Manh Manh cũng không hề thua kém ba của mình, một mặt cãi lại đến cùng: "Con không cần biết sự thật vẫn là sự thật, cho dù ba có nói như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay thế được điều đó."
"Thế ba hỏi con, nếu như con nói con cũng là người lớn vậy tại sao ba cấm con ăn thịt mà con không nghe, người lớn người ta rất hiểu chuyện." Biết rõ nếu anh không có biện pháp để phản bác thì cô bé nhất định sẽ cãi chày cãi cối cho bằng được. Quả nhiên tính cách này không khác gì Mạc Hy cả.
Đôi mắt to tròn láo liên có chút chột dạ, vậy là chuyện cô bé đòi ăn thịt ở trường mẫu giáo đã bị ba xem camera và nhìn thấy, không còn đường chối cãi được nữa. Manh Manh đăm chiêu qua chuyện khác: "À…chắc mẹ và anh tiểu Trạch nói chuyện xong rồi đó ba, mình cùng vào trong đi."
Lục Hàn bật cười khoái chí, con bé lảng tránh giỏi thật!
*Reng….reng…reng…
Điện thoại trong túi quần đột nhiên đổ chuông lên inh tai, Lục Hàn vội vàng đứng dậy sau đó móc điện thoại ra. Lập tức hai cặp chân mày nhíu chặt lại. Trong đầu hiện lên ý nghĩ, là Niệm Tu Trúc điện đến.
Vẫn đặt Manh Manh lên hàng đầu, anh dặn dò Manh Manh: "Con đứng đây chờ ba một lát, hoặc là vào trong tìm mẹ cũng được, tuyệt đối không được đi lung tung có biết không?"
"Vâng ạ!" Manh Manh gật gù ngoan ngoan.
Sau đó anh cầm lấy điện thoại đi ra chỗ khác tiện nói chuyện hơn. Anh nhìn điện thoại một lần nữa rồi mới bắt máy: "Có chuyện gì?"
Có thể thấy ngữ điệu khi anh nói chuyện với Niệm Tu Trúc vẫn lạnh nhạt như vậy. Không hề dịu dàng như khi anh nói chuyện với Mạc Hy. Đúng cho câu, người được yêu và người không được yêu nó khác nhau lắm!
Nhận thấy Lục Hàn đã nghe máy Niệm Tu Trúc như bắt được vàng nói nhanh vào chuyện: "A Hàn, em có chuyện này vô cùng quan trọng cần nói với anh, chuyện đó có liên quan đến Mạc Hy."
Hừm! Lại là chuyện liên quan đến Mạc Hy ư? Có vẻ như đối với Niệm Tu Trúc mà nói cái gai trong mắt không thể nào gỡ bỏ chính là Mạc Hy.
Không chần chờ tạm gác suy nghĩ qua một bên lên tiếng đáp lời: "Cô nói đi."
Niệm Tu Trúc quýnh quáng hết sẩy lên, kể cả lời nói cũng có phần run run: "Anh có biết không A Hàn, em đã điều tra kĩ càng giúp anh rồi, thật ra Mạc Hy vốn dĩ có một đứa con trai, nhầm để che giấu sự thật đó cô ta đã cho tráo trở xóa đi toàn bộ thông tin của mình ở bệnh viện lúc mang thai."
Niệm Tu Trúc kích động nói tiếp: "Người đàn bà đó từ trước đã có tâm địa hiểm ác, anh nhất định không được bị cô ta lừa gạt rồi dắt mũi."
Thông tin ở bệnh viện bị xóa toàn bộ ư? Chả trách Mạc Hy không nhận ra Manh Manh chính là con gái của ruột của mình, trong chuyện này nhất định có điều mờ ám anh nhất định phải điều tra rõ ràng.
Lục Hàn cất lời thản nhiên không chút lo ngại: "Ừm suy cho cùng thông tin mà cô nói cũng khá có giá trị đó, chân thành cảm ơn cô đã để tâm đến đời tư trước kia của phu nhân tôi, nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây."
"Khoan đã!"
Niệm Tu Trúc trở nên kinh hãi trước lời lẽ của Lục Hàn, lên tiếng nói nhanh: "Em thật không dám tin là anh lại có thể bình tĩnh như vậy khi biết chuyện 'xấu hổ' của cô ta. Lại nói có phải anh đã yêu cô ta đến mù quáng rồi hay không? Cho nên mới dễ dàng chấp nhận đời tư không mấy sạch sẽ kia của cô ta?"
Lục Hàn chau này, lạnh lùng nói rõ: "Có ba điều tôi muốn cô nghe thật kĩ, thứ nhất vợ của tôi có như thế nào đi chăng nữa tôi vẫn không quan tâm đến. Tôi yêu tính cách trẻ con ngạo nghễ của cô ấy chứ không phải yêu đời tư trước kia. Chuyện thứ hai tôi cấm cô tuyệt đối nên giữ mồm giữ miệng một chút đi, đều là phụ nữ với nhau cô không cần dùng lời lẽ khó nghe để nói vợ của tôi của như vậy. Điều quan trọng thứ ba mà cô nên biết chính là đứa con mà cô đã nhắc của Hy Hy cũng chính là con của tôi, hiển nhiên tôi là ba ruột của thằng bé."
Đôi đồng tử của Niệm Tu Trúc trợn trừng cả lên, sự bất ngờ pha lẫn biểu cảm của cơn thịnh nộ: "Anh nói cái gì? Chỉ vì không muốn em theo đuổi anh cho nên anh mới tự nhận là ba của đứa con hoang của cô ta đúng không? A Hàn à! Anh tỉnh táo lại một chút đi, từ khi nào mà một người thông minh tài trí như anh lại khốn khổ chấp nhận đứa con của kẻ khác vậy. Chưa kể lỡ như có một ngày ba của nó xuất hiện thì sao? Tương lai của anh sẽ như thế nào nếu người đời biết chuyện đó, họ sẽ vùi dập anh, chế nhạo anh đó, anh có biết không hả?"
Lục Hàn lắc đầu ngao ngán: "Tôi không phải là người thích đùa giỡn, Manh Manh cũng chính là con của tôi và Hy Hy, chắc là cô cũng nên biết luôn chuyện này, thật ra cô ấy chính là cô gái vào năm năm trước."
Giây phút này đây Niệm Tu Trúc gần như bàng hoàng trước những gì mình đang nghe. Bộ dạng thất kinh mà hét toáng vào điện thoại: "Không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được, nếu cô ta thật sự là mẹ ruột của Manh Manh vậy tại sao lại không hề hay biết chuyện đó. Điều đáng nói nhất chính là năm đó chỉ có một đứa bé được đưa đến nhà của anh, còn đứa kia thì ở cùng cô ta. Suy cho cùng mọi việc đều do cô ta đã lập mưu từ trước."
Lục Hàn vừa nói chuyện vừa bước chân trở lại phòng bệnh, đứng bên ngoài nép lưng bên cánh cửa len lén đưa mắt nhìn vào Mạc Hy đang săn sóc những đứa con của mình, nhỏ tiếng nói: "Kỳ thực chuyện đó có uẩn khúc tôi nhất định sẽ tra rõ."
Mặt khác Niệm Tu Trúc vẫn cố chấp khuyên răn Lục Hàn: "Anh cũng biết đây là chuyện lớn của cả một đời người. Nó mang tầm ảnh hưởng đến danh dự của anh, em chỉ muốn khuyên anh nên điều tra thật kĩ càng, trong chuyện này người đáng ngờ vực nhất vẫn là Mạc Hy, em không ngại giúp anh điều…"
Không để Niệm Tu Trúc nói hết câu thì Lục Hàn đã nhanh nhẩu chen miệng vào: "Không cần đầu, Lục Hàn tôi nói nhất định sẽ thực hiện được. Vả lại đây là chuyện riêng của tôi, cũng là chuyện riêng của Lục gia vốn dĩ không liên quan đến Niệm tiểu thư, tôi nghĩ cô nên bớt lo chuyện bao đồng đi."
Lần này không đợi Niệm Tu Trúc nói gì thêm nữa thì Lục Hàn cúp máy thẳng thừng. Hành động dứt khoát, cương nghị và còn lạnh lùng của Lục Hàn khiến Niệm Tu Trúc đau lòng. Toàn thân trở nên trĩu nặng tựa như có vật gì đó đè lên đôi vai của mình. Đến cả tâm trí dũng trở nên hỗn loạn…
Anh ấy nói mình lo chuyện bao đồng! Tại sao A Hàn có thể dùng lời lẽ khó nghe như vậy dành cho mình? Mình yêu anh ấy, vì anh ấy có thể làm tất cả mà không màng đến danh dự, không màng đến bất kỳ điều gì chỉ cần A Hàn có thể yêu mình, vậy mà…
Lúc này Mạc Hy và tiểu Trạch cũng đã nói chuyện xong xuôi, vì mệt quá nên tiểu Trạch rất nhanh đã đi ngủ. Mạc Hy dịu dàng lấy cái chăn kéo lên đắp lên người cậu bé để không bị lạnh. Ánh mắt của cô dán chặt vào tấm lưng nhỏ bé, ẩn hiện lên đôi đồng tử là sự kinh ngạc, cô không ngờ con trai lại giấu mình và mọi người chuyện lớn này lâu đến vậy.
Rồi cô đừng bật dậy trầm tư suy nghĩ một số chuyện, thật sự tiểu Trạch và Manh Manh là anh em sinh đôi vậy có nghĩa Lục Hàn chính là ba của tiểu Trạch, có vẻ như người đàn ông năm đó nảy sinh quan hệ với mình chính là Lục Hàn rồi!
"Em có vẻ rảnh rang nhỉ? Vậy thì nói chuyện với tôi một lát đi."
Đang chìm vào dòng suy nghĩ miên mang thì một cái vỗ vai của Lục Hàn hại cô giật bắn mình. Hơi thở gấp gáp miệng nhỏ thốt lên lời trách cứ: "Anh không thể nhẹ nhàng chút được sao? Làm tôi hết hồn luôn."
"..."
Mặc khác khi cô nghĩ đến chuyện Lục Hàn là người đàn ông năm đó lại trở nên căng thẳng, e ngại đến đỏ mặt: "Cơ mà hình như tôi và anh không có chuyện gì để nói hết á!"
Ngay giây phút này đây cô chỉ muốn tìm lý do để né tránh Lục Hàn mà thôi.
Lục Hàn tiến lên một bước đối diện Mạc Hy, thô bạo túm lấy cánh tay của cô mà ép sát vào tường: "Em không có chuyện gì để nói với tôi thật sao?"
"Đúng vậy." Mạc Hy trợn mắt: "Tôi nghĩ anh nên buông tay tôi ra đi nếu không để con nhìn thấy lại có suy nghĩ mơ hồ, tôi không muốn con mất thiện cảm với ba của nó."
"Hình như làm vợ của Lục Hàn này khiến em không vui?" Lục Hàn cáu lên.
Mạc Hy nhăn nhó mặt mày bộc bạch niềm u ất, khó chịu: "Anh tự suy nghĩ xem, tự nhiên bị thất thân, rồi tự nhiên bị hiểu lầm rồi đuổi khỏi nhà một cách xấu hổ. Đặt trường hợp nếu anh là tôi thì anh cảm thấy vui vẻ nổi không?"
Suy cho cùng Mạc Hy nói cũng đúng, lòng anh thấy đồng cảm với cô nên nhẹ nhàng buông tay của cô ra. Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện của mấy năm về trước, cô dù gì cũng là con gái mà phải chịu đựng khổ cực để nuôi con một mình ở nơi nước lạ xứ người. Chưa kể hẳn là lúc mang thai tiểu Trạch và Manh Manh sẽ xuất hiện rất nhiều áp lực và khắc khoải.
Anh thấy xót thương cho cô!
Gương mặt của anh thay đổi trở nên dịu dàng, ưu nhã: "Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của tôi."
Đột nhiên Lục Hàn thay đổi sắc mặt hại cô không kịp thích ứng, nhưng mà thần thái dịu dàng đó rất ít khi anh dùng để nói chuyện với cô. Có điều mỗi lần anh như vậy thì cô có chút không quen.
----còn---