Ban đầu Mạc Hy có dự định sẽ không hỏi về những câu nhạy cảm như vậy, ấy mà Niệm Tu Trúc lại là người đưa ra yêu cầu đó, thật khiến cô hào hứng quá đi mất, quyển sổ vừa gấp lại chưa được lâu thì đã mở ra: "Ay yo, tôi còn tưởng Niệm tiểu thư sẽ quan ngại nếu tôi hỏi về những vấn đề đó, vậy mà cô lại chủ động đề xuất với tôi, vậy tôi cũng vào thẳng vấn đề luôn, là Niệm tiểu thư có chia sẻ gì về chuyện tình cảm của mình không?"
Đây chính là điểm mấu chốt của buổi phỏng vấn ngày hôm nay, rất đúng theo như những gì mà Niệm Tu Trúc mong đợi, cô ta tỏ ra sắc bén nói: "Về chuyện tình cảm, theo như tôi nghĩ nếu cả hai người yêu nhau thì nên có gia thế ngang tầm nhau, như vậy đôi bên sẽ không bị người ta phê bình về nhau rằng người này giàu có tại sao lại yêu một người thấp kém."
Ánh mắt của Niệm Tu Trúc ngày một đanh lại, khóe miệng nhếch lên tiếp tục nói thêm: "Cô biết đó nếu một trong hai người yêu nhau mà có một người quá yếu kém về gia thế thì anh ấy hoặc cô ấy sẽ bị bỏ rơi bất kỳ lúc nào, cô cảm thấy đồng tình chứ?"
Tứ Bách Lạc đứng bên ngoài rất hào hứng cổ vũ thầm cho Mạc Hy. Hắn mong chờ cô 'tấn công' lên để đánh bại Tu Trúc. Lúc đó hắn mới có cơ hội đến bên Tu Trúc.
Rất tiếc hắn mong muốn là một chuyện, còn Mạc Hy nghĩ gì mới là chuyện khác, suy ngẫm vài ba giây cuối cùng Mạc Hy đưa ra ý kiến của mình là: "Tôi cũng đồng tình với ý kiến này của Niệm tiểu thư."
Bao nhiêu mong đợi của Tứ Bách Lạc xem như đổ sông đổ biển. Trái tim của hắn như có ngàn mũi dao xuyên qua, đau khổ đến tê liệt.
Niệm Tu Trúc cũng không thua gì Tứ Bách Lạc, nghe rõ mòn mọt câu trả lời của Mạc Hy mà kinh động, rõ ràng người cô ta nói là cô mà!!!
Xong xuôi mọi thứ Mạc Hy mỉm cười chào tạm biệt Niệm Tu Trúc rồi rời đi. Niệm Tu Trúc nhìn theo mang đầy dáng vẻ bất mãn.
*Cạch…
Vừa hay Tứ Bách Lạc đẩy cửa đi vào, hắn bày ra dáng vẻ như không nghe không thấy gì mở miệng hỏi: "Tu Trúc em nhận thấy buổi phỏng vấn này như thế nào?"
Niệm Tu Trúc suy nghĩ về Mạc Hy, chặc lưỡi một cái: "Tôi cảm thấy chẳng có gì tốt lành, người phụ nữ đó rất giỏi giả bộ, tôi đã nói đến cỡ đó mà vẫn tỏ ra hờ hợt như kẻ điếc…quả nhiên là người mà A Hàn để mắt tới, không dễ đối phó như tôi nghĩ."
Thì ra cô ấy đã e dè trước Mạc Hy rồi nhỉ! Điều này khiến Tứ Bách Lạc khoái chí, bật cười nhè nhẹ.
"Aizz, tức thật mà tất cả đều tại anh." Đột ngột Niệm Tu Trúc hét ầm lên, cả mặt đều đỏ hình như giận chồng thêm giận rồi thì phải.
Tứ Bách Lạc thấy vậy cũng rén: "Anh làm sao biết được mọi chuyện lại thành ra như vậy, em đó đừng nên tức giận nữa...à đúng rồi em mới vừa về nước nên là anh định vài ngày nữa sẽ tổ chức cho em một buổi tiệc chào đón, em thấy sao về chủ ý này của anh?"
Đắn đo vài giây, hình như Niệm Tu Trúc đã vạch ra được một kế sách gì đó, cho nên hài lòng đồng ý thẳng thừng: "Cũng được...nhưng mà không cần đợi vài ngay đâu cứ triển khai vào ngày mai đi."
"Tất cả đều nghe theo em, bây giờ anh đi chuẩn bị đây." Tứ Bách Lạc tổ chức tiệc cho Niệm Tu Trúc tuy nhiên người hào hứng nhất lại là hắn.
Tiện nhân khốn kiếp để tôi xem cô sẽ giả vờ được bao lâu!!!
Phút sau Mạc Hy đã về đến nhà, cả cơ thể cô gần như mệt nhoài ra đó cảm giác cứ như có một tảng đá lớn đè nặng lên đôi vai kia. Mặt khác cô lại nghĩ đến biểu hiện của Niệm Tu Trúc ngày hôm nay, từng câu từng chữ mà cô ta thốt ra đều sắc bén vô cùng. Hẳn là vậy nên mới có thể trở thành một người nổi tiếng.
"Em đã đi đâu? Lúc nãy tôi phát hiện em không hề có ở công ty."
Đang chìm vào suy nghĩ thì giọng nói của Lục Hàn vang lên, hại cô giật mình: "Anh về khi nào vậy?"_Sau đó mệt rũ rượi ngồi bịch xuống ghế, trả lời câu hỏi vừa rồi: "Tôi đi phỏng vấn."
Hóa ta là đi phỏng vấn, làm mình cứ tưởng…
Thấy anh im lặng cô được dịp nói tiếp: "Tôi không rảnh rỗi giống như ai kia, nửa đêm khuya khoắt lại đi uống rượu đến nỗi nhập viện...à mà khoan anh xuất viện sao?"
"Bây giờ em mới nhận ra thì có quá trễ không? Tôi thấy mình khỏe hẳn rồi nên xuất viện mà thôi." Lục Hàn bày tỏ.
Mạc Hy bàng hoàng đứng dậy, đưa tay mình sờ lên trán của Lục Hàn: "Anh đó, anh có suy nghĩ khác người thật, mới nhập viện hôm qua hôm nay đã xuất viện, anh tưởng anh là siêu nhân chắc."
Lục Hàn tròn xoe đôi mắt nhìn cô: "Hy Hy có phải là em đang quan tâm tôi đúng không?"
Nhận thấy có gì đó sai sai Mạc Hy nhanh rụt tay về biện hộ ngay: "Không phải như anh nghĩ đâu, cái tôi sợ chính là Manh Manh sẽ lo cho anh."
Hiển nhiên Lục Hàn không cho đó là sự thật, một người cao ngạo và mưu trí như anh lại đi tin lời giải thích buồn cười đó sao: "Em còn cứng miệng!!!"
Mạc Hy nhíu mày, hừ lạnh một cái: "Tôi thấy anh si tình quá rồi đó...à tôi chợt nhớ ra một chuyện, tôi nghĩ tôi và anh nên thêm một quy định nữa chính là tuyệt đối không được cãi vã trước mặt mặt hai đứa nhỏ."
"Lý do?" Lục Hàn thản nhiên ngồi nghe cô nói.
Mạc Hy liền giải thích: "Thật ra anh cũng biết tiểu Trạch nó thông minh cỡ nào rồi, thậm chí nó còn có thể nhìn xuyên thấu được nội tâm của người khác. Vì vậy tôi không muốn thằng bé phải suy tư về những vấn đề này, nó còn nhỏ tôi mong nó có thể như bao đứa trẻ khác được hồn nhiên và vui vẻ một chút."
"Tôi hiểu rồi, cứ làm theo ý của em là được, nhưng mà sao em chỉ để tâm đến hai đứa nhỏ vậy, còn người chồng như tôi em lại vứt ở một xó." Vừa nói Lục Hàn vừa thở dài đầy bất mãn, vẻ mặt hết sức rũ rượi.
Điều đó đã khiến Mạc Hy kinh động, hai bên gò má đỏ ửng lên, câu nói của anh tựa như một mũi dao xuyên thẳng vào trái tim của cô: "Anh lớn như vậy rồi còn cần tôi quan tâm sao? Vả lại chúng cũng là con của anh cho nên anh không cần đem ra so sánh, dù gì nó cũng gọi tôi là mẹ, tôi phải có một phần trách nhiệm của mình, còn anh thì sao? Có thể gọi tôi như thế không?"
Lục Hàn nhếch môi, ánh mắt gian manh hiện rõ: "Nếu như tôi nói có thể thì em chấp nhận không?"
Có thể!!!
Mạc Hy lơ đãng tưởng tượng là tình huống mà Lục Hàn gọi cô một tiếng mẹ, eo ôi vừa nghĩ đã làm cô nổi da gà rồi!!!
"Anh định gọi thật sao? Quả nhiên là lưu manh thối mà, cái biệt danh này tôi đặt cho anh không sai vào đâu được."
"Em lạ thật đó, tôi thấy em suy diễn quá rồi." Lục Hàn cười chế nhạo cô.
Lập tức Mạ hy thở hắt ra một cái, vẻ mặt an tâm: "Tôi còn tưởng anh định làm thật…"
Mất vài giây Mạc Hy sấn sổ lên: "Không đúng, ban đầu là anh cố ý khiến tôi hiểu sai ý, có đúng như vậy không?"
"Ha ha ha." Lục Hàn bật cười đầy khích chí, ép cô xuống ghế, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ tóc của cô, buông câu châm chọc: "Là do em suy nghĩ quá nhiều rồi đâm ra trách tôi, oan ức cho tôi quá! Em nên đền bù tổn thất về tinh thần cho tôi."
"Đền bù? Có mà mơ." Mạc Hy lạnh nhạt nói lại.
Vậy mà ai kia lại hiên ngang hôn lên môi của cô. Mạc Hy điếng hồn: "Á...Lục Hàn thối tha, ai cho anh hôn tôi hả?"
Mạc Hy cầm cái gối lên định đánh anh thì…
*Reng reng…
"Xem như anh may mắn, mau đi nghe điện thoại đi."
Thấy điện thoại đổ chuông Mạc Hy thu gối về rồi nói, mà Lục Hàn lại dám hôn cô giữa ban ngày ban mặt như vậy làm cô xấu hổ quá đi.
Lục Hàn ngồi bệt xuống ghế, tiện tay với lấy cái điện thoại trên bàn bắt máy: "Nói đi."
Miệng thì hỏi mà trong đầu lại nghĩ về cô, kỳ thực khi cô xấu hổ vẫn là biểu cảm đáng yêu nhất mà anh muốn thấy.
Tứ Bách Lạc có chút trêu đùa lên tiếng: "A Hàn à tôi nghe mọi người đồn rằng cậu có một biệt tài là thấu hiểu tâm tư của người khác, mình lại không tin điều đó vậy cậu đoán thử xem mình định nói gì."
Lục Hàn rất bình thản: "Có phải muốn mời mình đến buổi tiệc chào đón Niệm Tu Trúc về nước?"
"Phụt!!!" Đang uống rượu suýt thì bị sặc chết khi nghe anh nó. Vẻ mặt đen như đáy nồi: "Không phải đó chứ việc như này mà cậu cũng đoán ra được nữa hả?"
"Ha ha ha, cũng đơn giản thôi, mình thấy dạo này cậu có chút bận rộn chỉ có thể là đang bên cạnh Niệm Tu Trúc, lại nói một người thích màu mè như cậu ắt hẳn sẽ làm gì đó để người cậu thích vui vẻ."
"Haizz, cậu nói đúng lắm! Chỉ có điều mình thấy rất lạ, cậu có thể thấu hiểu rõ tâm tư của mình mà sao đối diện với Hy Hy cậu lại như một tên ngốc vậy?" Tứ Bách Lạc thuận miệng cảm thán.
Tất yếu đã khiến Lục Hàn nổi giận: "Mình thấy cậu hình như đang chán nản với cuộc sống này đúng không?"
Tứ Bách Lạc sợ hãi trở mặt nhanh như gió, bày ra hiệu cảm hết sức đáng yêu: "Bỏ qua chuyện đó đi, thật ra ngày mai mình tổ chức một buổi lễ chào mừng Tu Trúc về nước, cậu nhất định phải đến tham dự đó...à nhớ đưa cả Hy Hy đi cùng."
Nhắc đến Mạc Hy lúc này anh mới đưa mắt nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh, đầu thì úp vào gối hình như đang thẹn thùng. Anh thoáng cười nhẹ nói tiếp: "Lý do gì mình phải đưa cô ấy đi cùng?"
"Aizz...cậu cũng biết đó mình đang có một kế sách nên rất cần Hy Hy đi cùng cậu hãy giúp mình đi mà." Tứ Bách Lạc giờ giọng cầu xin.
"Nói mình nghe về kế sách của cậu đi."
"Là như thế này mình muốn cậu dẫn Hy Hy theo cùng và hai người hãy diễn cảnh ân ái thân mật của một cặp vợ chồng trẻ mới cưới, sau khi Tu Tu Trúc nhìn thấy sẽ không còn hy vọng gì vào cậu nữa và từ bỏ cậu, đến khi đó mình nhân lúc cô ấy tuyệt vọng nhất xuất hiện an ủi cô ấy, và rồi cô ấy sẽ yêu mình."
-----còn---