Lục Hàn vừa tắt đèn pin đi là Mạc Hy đã thay đổi thái độ ngay. Cô nhào đến ôm chặt lấy anh như thể sợ anh bỏ đi mất.
“Á! Lục Hàn anh đừng đi!”
Lục Hàn cũng không muốn đùa cô thêm nữa. Anh kéo chiếc ghế đến bên cạnh giường, bật đèn pin trong tay lên.
“Được rồi, tôi ngồi ngay đây không đi đâu hết. Em yên tâm ngủ đi. Đợi em ngủ rồi tôi mới đi, có được không!”
Mạc Hy cuộn trong chăn, đưa hai mắt nhìn Lục Hàn. Nhưng cũng không thể để anh ngồi đó cả tối được. Cô rất sợ tối, cũng không biết là khi nào mới ngủ được. Mà Lục Hàn làm việc cả ngày, cũng không thể bắt anh ngồi đó trông cô được.
Mạc Hy đấu tranh tư tưởng cả một buối cuối cùng mới khẽ cất tiếng:
“Cái đó… hay là anh cũng lên ngủ cùng tôi đi.”
“Ồ, em mời tôi à?”
Mạc Hy đỏ mặt, cô vội vàng giải thích: “Không có không có. Tôi chỉ nghĩ nếu anh ngồi đó đợi tôi ngủ thì sẽ rất vất vả. Nên là…”
Lục Hàn phì cười, cô gái này đúng là dễ xấu hổ. Anh không trêu cô nữa, đứng dậy và lên giường nằm. Mạc Hy cầm chặt tấm chăn trong tay, cô nhìn Lục Hàn với ánh mắt nghi ngờ rồi dặn dò thật kĩ.
“Anh… anh không được động tay động chân với tôi đâu đấy!”
“Yên tâm, tôi không phải loại người đó!”
Cái cô nhóc này, cũng đã gọi người ta lên ngủ cùng rồi còn sợ đông sợ tây. Mặc dù nói là không được động tay động chân, nhưng ôm thì có lẽ không sao nhỉ.
Lục Hàn ôm Mạc Hy vào lòng, cũng là để an ủi nỗi sợ của cô. Mà Mạc Hy cũng không đẩy anh ra, im lặng chính là đồng ý.
“Mạc Hy, sao em lại sợ tối vậy? Trước đây đã từng có chuyện gì sao?”
Sở dĩ Lục Hàn thắc mắc, là bởi vì anh thấy cô dường như đã rất mạnh mẽ rồi. Có vẻ như cuộc sống bắt ép, cộng với việc một mình nuôi con mà Mạc Hy dù cho đối diện với thứ gì cũng không sợ hãi, luôn quật cường như vậy.
Thế nhưng người phụ nữ trời không sợ đất không sợ lại sợ tối như vậy, có lẽ đã trải qua một chuyện gì rất đáng sợ đến nỗi bị ám ảnh. Lục Hàn không biết nhiều về quá khứ của Mạc Hy, càng không biết cô đã trải qua những gì để mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Mạc Hy vòng tay ôm lấy anh, cô ấp úng khó nói. Nhìn thấy cô khó nói, Lục Hàn cũng không ép cô. Anh ôn nhu xoa đầu cô.
“Không muốn nói thì em đừng nói. Mau ngủ đi, có tôi ở đây rồi!”
Mạc Hy vùi mặt vào lòng Lục Hàn, cô siết lấy áo anh trong tay.
“Thực ra cũng không phải không thể nói. Chỉ là hồi nhỏ từng bị người ta nhốt trong tủ quần áo tối thui. Bọn họ ở bên ngoài thay phiên nhau kể chuyện ma cho tôi nghe suốt mấy tiếng liền. Sau chuyện này tôi liền rất sợ tối, ở trong bóng tối một mình sẽ khiến tôi nhớ về những chuyện đó.”
Lục Hàn nhíu mày, quả nhiên sự việc đơn giản nhưng lại để lại nổi ám ảnh quá lớn trong lòng Mạc Hy. Cô gái mong manh như vậy, cũng không biết lúc đó một mình ở trong chiếc tủ đó là cảm giác thế nào, suy nghĩ thế nào.
Quá khứ này có lẽ là một thứ đau khổ mà Mạc Hy không muốn nhớ đến. Trải qua rồi nhưng lại để lại trong lòng một vết thương lớn không cách nào xoá nhoà.
Lục Hàn hôn lên trán Mạc Hy, anh dịu dàng nói với cô: “Tất cả đều ổn rồi, đều qua cả rồi. Em bây giờ có tôi, sẽ không phải một mình nữa.”
Có lúc, chỉ cần một câu an ủi đơn giản rằng “tất cả đều đã qua rồi” cũng có thể khiến trái tim cảm nhận được vô vàn sự ấm áp. Mạc Hy cảm nhận được sự chở che, cô cũng không còn run sợ nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Hàn lặng yên chìm vào dòng suy nghĩ. Anh xoa nhẹ lên má cô, một đại tiểu thư Mạc Gia mà lại trải qua những kí ức đau khổ như này sao? Rốt cuộc lúc đó là câu chuyện như thế nào? Tại sao cô phải gánh chịu nhiều thứ lẽ ra không nên có như vậy?
Sáng hôm sau, từ lúc tỉnh dậy đến lúc ra khỏi nhà Mạc Hy luôn né không muốn chạm mắt với anh. Ngồi chung một xe mà cô quay người đi hướng khác.
Thực ra Mạc Hy là đang ngượng chín cả mặt. Cô đang thầm chửi rủa bản thân, vậy mà lại cùng anh ngủ cả đêm. Còn mạnh miệng bảo rằng là không cần, vậy mà lại tự mình vả mình đau như thế!
Lục Hàn nhìn dáng vẻ này của cô, quả thật là không thể nói gì hơn được nữa. Mạc Hy cố trấn an mình phải bình tĩnh.
Đúng! Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Không cần phải ngại.
Nhưng nói thì nói thế thôi chứ cô vẫn cảm thấy ngượng đến không dám nhìn thẳng mặt Lục Hàn. Không biết nhìn đi đâu chỉ đành quay mặt nhìn ra bên ngoài. Cô bỗng nhận ra chuyện quan trọng liền thản thốt kêu lên:
“Dừng xe dừng xe!”
Lục Hàn không rõ chuyện gì cũng thắng gấp, anh quay sang hỏi cô:
“Sao vậy?”
“Sao trăng gì? Mở cửa đi, tôi tự đến công ty.”
Lục Hàn nhíu mày, cô gái này là muốn ăn xong rồi vứt bỏ sao.
“Thế nào, không muốn người khác biết chúng ta đi cùng nhau à? Em muốn lợi dụng tôi xong rồi liền vứt bỏ á?”
Mạc Hy nổi đoá với Lục Hàn, cái tên này sao đạo lý đơn giản như vậy lại không hiểu chứ.
“Nói nhảm, tôi đương nhiên không muốn người khác nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng ta. Huống hồ đám nhân viên nữ kia nhìn thấy tôi bước xuống từ xe anh thì tôi đến mạng cũng không còn. Mau lên đi, tôi phải xuống xe. Chủ biên nói đến muộn 3 lần sẽ bị sa thải đấy!”
Lục Hàn nhăn mặt. Sa thải? Anh còn chưa lên tiếng ai dám sa thải?
“Em bị ngốc à? Em là vợ tôi, công ty này còn ai có quyền hạn sa thải em sao?”
Mạc Hy nghe một chữ vợ liền xấu hổ.
“Ai là vợ anh, nói linh tinh! Anh không mở thì tôi…”
Còn chưa dứt câu thì trùng hợp thay, dây an toàn bị bung ra khiến Mạc Hy không vững mã ngã rầm sang phía anh. Cái gọi là tự đào hố chôn mình, cô vậy mà lại ngã lên chân anh.
Ngượng ngùng chồng chất ngượng ngùng, Mạc Hy ngẩng đầu nhìn anh.
“Ha ha… vô tình không cố ý, vô tình không cố ý!”
Lục Hàn ôm lấy eo cô, giữ chặt lại. Anh trầm giọng, nụ cười đầy hàm ý:
“Chủ động như vậy à?”