Độc Nhất Sủng Thê

Chương 103: Trêu đùa



Mạc Hy sau khi được nghỉ ngơi đủ thì tinh thần cũng thoải mái, phấn chấn hơn nhiều. Tiểu Trạch nhìn thấy Mạc Hy vừa thức dậy thì ngoan ngoãn chạy đến.

“Mami mẹ ngủ cả ngày rồi đó, mau tới ăn cùng con đi!”

Mạc Hy ôm lấy tiểu bảo bối vào lòng. Thật cảm động, đúng là chỉ có tiểu bảo bối chu đáo! Ai nói chỉ có con gái mới biết chăm sóc chứ, Tiểu Trạch không phải cũng rất tốt đó sao.

Cô ngồi xuống ăn cơm, vừa gắp được vài đũa thì điện thoại rung lên. Màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lục Hàn. Chẳng biết anh gọi đến làm gì, Mạc Hy cũng không thèm bắt máy. Nghe thấy tiếng chuông cứ reo mãi, Tiểu Trạch ghé mắt qua nhìn.

“Mami, là chú Lục.”

Mạc Hy nhấc điện thoại lên, không chút luyến tiếc bấm tắt cả điện thoại.

“Mami của con không nghe máy của người xấu.”

“Nhưng lỡ chú Lục tìm mẹ có chuyện quan trọng thì sao?”

Tính toán của Tiểu Trạch đều đã xong, Mạc Hy không nghe máy thì vở kịch này sao có thể diễn tiếp đây?

Mạc Hy xoa đầu Tiểu Trạch, cô nghiêm túc mà nói với thằng bé: “Tiểu Trạch con bây giờ còn rất nhỏ, không phân biệt ai tốt ai xấu. Nhớ lấy, có rất nhiều người vẻ ngoài đạo mạo tử tế nhưng thực chất lại mặt người dạ thú.”

Cô ôm lấy Tiểu Trạch, bữa cơm còn chưa kết thúc thì tiếng chuông cửa vọng đến. Thật kì lạ, là ai đến chứ nhỉ?

Mạc Hy ra mở cửa, cô đã trông thấy Ngô Tư mặt mày lấm lem đứng chờ sẵn. Cái tên Lục Hàn này có mệt không vậy? Gọi điện không được thì phái người đến tận cửa, chiêu trò này có phải là cũ quá rồi không? Mặt dày đến thế là cùng!

“Gì thế? Lục Tổng bảo anh đến đấy à?”

Nhìn Mạc Hy tức giận như vậy e là giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì rồi. Ngô Tư lúc chỉ thầm khóc trong lòng, tại sao lúc nào cũng là người đứng ra chịu đòn vậy? Một bên là Lục Hàn đại ác ma, một bên là Mạc Hy tính khí thất thường. Hai người này thật sự là không thể đắc tội bên nào cả.

Ngô Tư cố giải thích cho Mạc Hy hiểu: “Đúng vậy, Lục Tổng nói cô không nghe máy nên bảo tôi đến đón. Mạc Hy tiểu thư xin cô nhất định phải đi cùng tôi.”

Mạc Hy khoanh tay, tên Lục Hàn này đang bán gì trong hồ lô thế? Chuyện tối đó còn chưa đủ mất mặt sao còn muốn mời cô đến nhà?

“Lục Hàn lại muốn giở trò gì nữa?”

Ngô Tư đẩy kính, lau mồ hôi trên trán. Anh cố hạ giọng nài nỉ Mạc Hy: “Mạc tiểu thư, là Manh Manh tiểu thư tìm cô, không phải tiên sinh. Manh Manh tiểu thư đòi nhảy lầu rồi.”

“Cái gì?”

Manh Manh đòi nhảy lầu? Mạc Hy tái mặt, thật sự bị bất ngờ doạ đến đứng hình. Mặc kệ có ghét Lục Hàn thế nào, Manh Manh cũng là trẻ nhỏ vô tội. Con bé đang yên đang lành sao lại đòi nhảy lầu cơ chứ. Mạc Hy không quan tâm nhiều nữa, lập tức cùng Trợ lí Ngô lên xe chạy đến nhà Lục Hàn.

Tại nhà của Lục Hàn lúc này đã rối thành một đoàn. Manh Manh leo lên lan can tầng hai, ngồi chênh vênh ở đó đã gần một tiếng đồng hồ, ai khuyên cũng không được. Con bé cứ hét toáng lên: “Con muốn gặp chị Mạc Hy, các người còn qua đây con sẽ nhảy đấy!”

Hầu nữ trong nhà cũng bị Manh Manh doạ cho xanh cả mặt, xúm tụm lại khuyên bảo con bé.

“Tiểu thư nguy hiểm lắm! Cô xuống đi có gì chúng ta từ từ nói!”

“Tiểu thư có phải cô không thích đồ tôi nấu không, tôi sẽ nấu đồ ăn mới cô xuống đi mà!”

Tất cả người trong nhà đều tập trung lên hành lang tầng hai hết cả, Lục Hàn khuyên không được thì lo lắng đến mất kiên nhẫn. Con bé này bình thường ngang bướng đã đành, hôm nay lại lớn gan rồi, đến cả nhảy lầu cũng dám làm.

Lục Hàn giậm chân, thực sự bị Manh Manh chọc cho tức điên lên.

“Manh Manh, con xuống ngay cho ba!”

Manh Manh nhìn thấy Lục Hàn tức giận thì rất sợ. Con bé do dự, liệu có nên từ bỏ lần này không? Lục Hàn giận lên thật sự rất đáng sợ! Thế nhưng con bé lại nhớ tới lời Tiểu Trạch nói hôm qua, nhất định phải kiên trì, không được sợ hãi, kiên trì là thắng lợi. Mặc kệ, chuyện dù sao cũng đã như vậy rồi không thể quay đầu nữa. Manh Manh quyết định liều luôn lần này, con bé hét lên:

“Con không đấy! Chừng nào chị Mạc Hy còn chưa đến thì con nhất quyết không xuống.”

Lúc này, Mạc Hy bồng Tiểu Trạch vội vã chạy vào.

“Manh Manh, chị đây Manh Manh!”

Manh Manh nhìn thấy Mạc Hy, coi như thành công một nửa rồi. Con bé vui mừng: “Chị Mạc Hy, cuối cùng chị cũng đến!”

Mạc Hy nhìn thấy Manh Manh ngồi trên lan can, sơ sảy một chút thôi là sẽ rơi xuống rồi. Trong lòng rất sợ hãi lo lắng nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh để khuyên con bé:

“Manh Manh có gì từ từ nói! Em mau xuống đây đi!”

Manh Manh đảo mắt nhìn qua Tiểu Trạch, ánh mắt như thầm hỏi đã có thể kết thúc được chưa. Hoá ra tất cả đều là sự sắp đặt đã bàn tính trước của Tiểu Trạch. Thằng bé biết nếu không dùng chiêu độc thì sẽ không thể nào hoá giải được hiểu lầm to lớn này.

Tiểu Trạch khẽ lắc đầu, ám hiệu cho Manh Manh tiếp tục diễn. Manh Manh lập tưc hiểu ý, con bé cố tình dịch chuyển trên lan can làm cho mọi người thấy rằng bản thân chỉ còn cách nguy hiểm một bước. Có vậy mới có thể bàn điều kiện được.

“Chị Mạc Hy, em có chuyện muốn nói với chị. Nhưng chị đừng qua đây, chị có thể bảo những người khác đi đi được không?”

An toàn của Manh Manh bây giờ đối với Mạc Hy là điều quan trọng nhất, không còn gì quan trọng hơn nữa. Mạc Hy gật đầu đồng ý với Manh Manh: “Được được, cái gì cũng được! Em đừng động đậy nữa được không, nguy hiểm lắm!”

Cô quay sang quát Lục Hàn: “Nhanh lên, anh mau bảo mọi người đi hết đi chứ!”

Nhưng Lục Hàn thì không có khoan nhượng như Mạc Hy, anh đã mất kiên nhẫn với con bé này lắm rồi. Lần trước gây hoạ còn chưa tính xong lần này lại bày trò gì không biết, khiến bao nhiêu người phải lo lắng. Lục Hàn trừng mắt nhìn Manh Manh:



“Manh Manh, con đừng có được nước lấn tới. Con đòi gặp Mạc Hy ta đã bảo người đưa cô ấy đến, bây giờ con lại muốn tất cả mọi người rời đi. Rốt cuộc là con muốn làm gì hả?”

110

Mạc Hy không thể nào nhìn nổi cái sự vô lý này của Lục Hàn nữa rồi. Con người vô tình máu lạnh, vào thời khắc con gái ngàn cân treo sợi tóc này nếu đã không khuyên được một câu thì cũng thôi đi, đằng này còn chưng ra bản mặt cương thi kia doạ ai chứ? Cô tức giận dẫm mạnh lên chân của Lục Hàn.

“Lục Hàn anh im miệng cho tôi! Anh còn doạ con bé à?”

Nhưng Mạc Hy ra tay cũng vô tình thật, Lục Hàn bị dẫm đau đến toát cả mồ hôi hột. Anh chỉ đành nhượng bộ ra lệnh cho mọi người lui ra bên ngoài. Lục Hàn đến gần Manh Manh, toả ra uy áp khiếp người, sững sững cao lớn không có chút nào gọi là khuyên nhủ hay an ủi.

“Vừa lòng con rồi chứ? Nói đi, rốt cuộc là muốn nói gì?”

Cái con người này sao vẫn chứng nào tật nấy chứ! Mạc Hy khuyên Manh Manh đã đủ mệt rồi Lục Hàn còn cứ thích thêm dầu vào lửa. Cô quát lớn vào mặt anh: “Đã là lúc nào rồi chứ! Tôi đã bảo là anh phải nhường một bước mà, không biết nói ngọt một chút sao?”

Lục Hàn bị Mạc Hy quát đến đơ người, không dám nói thêm tiếng nào chỉ đành nép qua một bên. Mạc Hy vừa mới tức giận với Lục Hàn đó quay ra nói với Manh Manh lại là dáng vẻ vô cùng hiền hoà ôn nhu. Đến Lục Hàn còn bất ngờ với tốc độ lật mặt này của cô.

“Manh Manh à đừng sợ, em muốn nói gì cứ nói đi nhé!”

Có sự bảo hộ của Mạc Hy, tin chắc Lục Hàn cũng không dám nói gì nữa. Manh Manh yên tâm mà tiếp tục vở diễn này của mình. Con bé sụt sùi nước mắt, tỏ vẻ đáng thương nhìn Mạc Hy, nghẹn ngào nói:

“Chị Mạc Hy, em phạm một sai lầm rất lớn. Em sợ chị có lẽ sẽ không tha thứ cho em.”

“Không đâu, phạm lỗi là chuyện không thể tránh khỏi. Em biết sửa sai là tốt rồi. Chị không trách em, dù em làm bất cứ chuyện gì chị cũng không trách em!”

Manh Manh chính là muốn ép để Mạc Hy nói ra lời này. Con bé chỉ chờ có bấy nhiêu thôi. Mạc Hy đối với Manh Manh tuyệt đối sẽ không có chuyện nói hai lời, nếu cô đã bảo đảm như vậy thì xem ra chuyện này cũng không còn là vấn đề nan giải nữa. Manh Manh cũng nhân cơ hội này, nói ra những lời bản thân muốn nói:

“Chị Mạc Hy, chị thật tốt. Huhu, thật ra hôm qua rượu thuốc mà chị uống là em bỏ vào. Hoàn toàn không phải là Daddy làm đâu!”

Lời nói ra như sét đánh ngang tai khiến Mạc Hy không kịp phản ứng. Còn Lục Hàn thì chỉ biết ôm đầu thở dài. Con bé nháo một ngày hoá ra chính là vì chuyện này. Quả nhiên nó chưa từng có ý định từ bỏ. Nhưng tự tung tự tác thế này thật sự không lường trước được.

Tiểu Trạch ở một bên nhìn tiến triển của sự việc thì vui vẻ giơ ngón cái với Manh Manh.

Nhưng chuyện này, Mạc Hy thật sự không thể tin nổi. Làm sao có thể tin được một cô bé như Manh Manh có thể nghĩ ra loại chuyện hạ thuốc này? Quá khó tin!

“Manh Manh, có phải là Lục Hàn bảo em gánh tội thay không?”

Manh Manh thấy Mạc Hy vẫn còn chưa tin, liền oà khóc nức nở.

“Chị Mạc Hy, thực sự là do em làm. Daddy không có lỗi gì hết, daddy còn sợ chị không tin em nên mới không cho em nói.”

Mạc Hy tâm trí rối bời, cũng không biết có nên tin hay không.

“Chuyện này… là thật sao?”

Lúc này, cần nhất là một bằng chứng xác nhận. Mà bằng chứng thép duy nhất không ai khác chính là Tiểu Trạch. Tiểu Trạch đã chờ đúng thời điểm này, ở phía sau lên tiếng:

“Là thật đấy ạ, con có thể làm chứng những lời Manh Manh nói là thật!”

Cả Mạc Hy lẫn Lục Hàn đều bất ngờ, quay ra nhìn Tiểu Trạch. Người ngoài cuộc không nói, đến cả người đã diễn vở kịch này là Manh Manh cũng không ngờ tới. Không phải là nói vở kịch chỉ có một vai là Manh Manh thôi à, sao Tiểu Trạch còn đích thân vào vai luôn rồi thế?

Hai đứa trẻ này, thật sự làm người ta phải quay cuồng!

Tiểu Trạch không biết nước mắt từ đâu, cũng nức nở nhận lỗi:

“Mami, canh là con nấu, rượu thuốc là con bỏ vào. Những gì Manh Manh nói đều là sự thật! Mami, xin lỗi, con chủ là thấy bầu không khí hôm đó rất tuyệt rất giống một gia đình thực sự nên mới…”

Đến lúc cao trào thì đương nhiên cần nhiều nước mắt, Tiểu Trạch hai mắt giàn giụa, oà lên rất thương tâm:

“Mami, mẹ đừng ghét con có được không? Đừng thấy con là một cậu bé hư!”

Manh Manh bị diễn xuất của Tiểu Trạch làm cho bất ngờ đứng hình luôn rồi! Thật không công bằng a! Sao còn khóc thật hơn cả Manh Manh thế, không phải nói vai chính vở kịch này là Manh Manh à? Vừa lệ sàn đã cướp luôn sự chú ý rồi, diễn còn nhập tâm như vậy.

Mạc Hy xoa đầu, lượng thông tin này quá lớn rồi không dễ tiếp nhận.

“Vậy… thật sự là hai đứa? Chuyện lớn thế này đều là hai đứa bắt tay nhau làm sao?”

Manh Manh cùng Tiểu Trạch gật đầu, khóc nức nở và đồng thanh đáp: “Vâng, mami/ chị Mạc Hy, xin lỗi!”

Mạc Hy sầm mặt, phút giây này thật không biết nên nói gì làm gì. Có câu im lặng mới là cảnh giới đáng sợ nhất. Mạc Hy cứ im lặng không nói như vậy, không biết là giận dữ tới mức nào. Lẽ nào là giận tới không nói nên lời luôn sao?

Tiểu Trạch thấy có vẻ tình hình không ổn liền kéo tay Mạc Hy: “Mami, mẹ giận thì mắng con vài câu đi! Mẹ đừng im lặng như vậy.”

Manh Manh ở bên cũng ra sức nài nỉ: “Chị Mạc Hy chị giận thì cứ mắng em đi!”

Nhưng thế quái nào mà Mạc Hy im lặng lâu như vậy, cũng không biết cả buổi trời suy nghĩ thứ gì mà cô lại mặt mày rạng rỡ như bắt được vàng, còn vỗ tay như đã hiểu ra: “Thế hai đứa đúng là nhân tài rồi! Giỏi quá!”

Đến Lục Hàn còn không biết là não cô chứa gì. Lúc này lẽ ra nên tức giận mà giáo huấn hai đứa nó chứ đâu phải là tán thưởng kia chứ. Hai đứa nhỏ phạm lỗi, có mà lại đi ủng hộ tích cực như cô không?

Anh vỗ bộp lên đầu cô, ngao ngán mà nói: “Mạc Hy em điên à? Nói cái gì thế hả?”



“À, ờ nhỉ. Tiểu Trạch à..”

Mạc Hy cuối cùng cũng nhận ra hành động kì lạ của bản thân lúc này. Cô ngồi khuỵu xuống, vươn tay định chạm đến Tiểu Trạch. Nhưng còn chưa chạm đến thì Tiểu Trạch đã lùi lại, sát gần đến lan can chỗ Manh Manh.

“Mẹ đừng qua đây! Con đã phạm sai lầm lớn như vậy, mami chắc chắn sẽ không tha lỗi cho con. Mami, cảm ơn mẹ đã nuôi lớn con nhiều năm như vậy, kiếp sau Tiểu Trạch nhất định lại đến làm con của mami.”

Mạc Hy nhanh chóng nhận ra hành động không đúng của Tiểu Trạch. Biết rõ thằng bé muốn làm gì, cô liền tái mặt, lớn tiếng gọi hy vọng ngăn cản được nó: “Tiểu Trạch, con đừng làm bừa!”

Tiểu Trạch lùi lại, leo lên lan can mà Manh Manh đang ngồi. Hành động bất ngờ đến Manh Manh cũng tròn mắt ngạc nhiên.

“Anh Tiểu Trạch anh làm thật đấy à?”

Manh Manh hốt hoảng nhảy xuống khỏi lan can, trở về vùng hành lang an toàn. Con bé vội ôm lấy chân Tiểu Trạch cố ngăn cản không cho thằng bé leo lên tiếp.

“Anh Tiểu Trạch anh mau dừng lại đi, anh muốn làm gì.”

Tiểu Trạch nức nở quay đầu nhìn lại Manh Manh.

“Manh Manh em buông tay ra cho anh. Là anh phạm sai lầm, đã liên luỵ em!”

Mạc Hy nhân cơ hội Manh Manh thu hút sự chú ý của Tiểu Trạch mà nhào đến, ôm lấy thằng bé lùi ra sau. Một khắc nhanh như chớp đã kéo về lại được Tiểu Trạch. Manh Manh bị doạ sợ phát khóc, ôm chầm lấy Lục Hàn. Mạc Hy ở bên này cũng ôm chặt Tiểu Trạch vào lòng, cô không dám tưởng tượng ban nãy nếu sơ sảy một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Trạch con nói gì vậy chứ! Mami không trách con, mami biết con nhất thời vì muốn tốt cho mami mà làm liều. Mami không trách con, không trách con.”

Nguy hiểm coi như đã qua, vở kịch này cũng diễn thành rồi. Tiểu Trạch nhìn sang Manh Manh, nháy mắt với con bé. Hiểu lầm lớn này cuối cùng cũng được hoá giải. Tuy quá trình có chút nguy hiểm và gian nan nhưng cuối cùng cũng thành công khiến Mạc Hy bỏ qua chuyện này rồi.

Hai đứa trẻ làm loạn cả ngày, Manh Manh lại bám người như vậy căn bản không để cô về. Mạc Hy chỉ đànhowr lại nhà Lục Hàn thêm một đêm.

Cô đứng trên ban công nhìn ra ngoài. Hôm nay đúng là một ngày bận rộn, phải xử lí nhiều rất nhiều chuyện. Mạc Hy chống cằm suy nghĩ, thật ra hai đứa bé này liều lĩnh như vậy cũng chỉ là vì muốn cho cô và Lục Hàn ở bên nhau. Trong lòng thực có chút dao động.

Không chỉ Manh Manh muốn có mẹ, mà Tiểu Trạch khó tính cũng chấp nhận Lục Hàn rồi. Mạc Hy cho rằng có phải bản thân đối với chuyện kết hôn này nên suy nghĩ lại hay không.

Dòng suy nghĩ bị đứt ngang khi tiếng nói âm trầm của Lục Hàn vang lên bên tai. Anh khoác cho cô chiếc chăn ấm, rất quan tâm và ôn nhu.

“Trời đêm gió lạnh, cẩn thận bị cảm.”

Mạc Hy cười, hiểu lầm được gỡ bỏ cô cũng không còn ghét Lục Hàn như hôm trước nữa.

“Cảm ơn anh, hai đứa ngủ say rồi à?”

“Náo loạn cả ngày, chắc mệt lắm rồi. À phải rồi, về việc kết hôn của chúng ta em không cần quan tâm đến Manh Manh nghĩ gì. Cứ làm theo những gì em muốn.”

Trải qua chuyện lần này, Lục Hàn cũng không muốn phải ép buộc Mạc Hy quá nhiều. Suy cho cùng cũng là chuyện cả đời không thể qua loa. Mạc Hy nếu đã do dự vậy thì không ép cô, để cô từ từ suy nghĩ. Nếu chỉ vì một mình Manh Manh mà ra quyết định thì đúng là thiệt cho Mạc Hy.

“Những lỡ con bé lại…”

Sự việc sáng nay đã khiến Mạc Hy có chút lo lắng. Manh Manh này không gì không làm, đến cả nhảy lầu cũng dám làm thật rồi. Sợ rằng con bé biết cô không đồng ý kết hôn lại chẳng biết sẽ làm ra chuyện kinh động trời đất gì nữa.

Lục Hàn thở dài, anh đáp:

“Việc đó em không cần phải lo đâu. Con bé Manh Manh đó chỉ dám doạ thôi, chẳng dám nhảy thật đâu. Chó nó mười lá gan nó cũng không dám. Nó ngoài ăn ra thì chả dám làm gì hết.”

Tính cách của Manh Manh Lục Hàn hiểu rất rõ. Tuy con bé diễn như thật nhưng chẳng qua cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu hôm nay anh thực sự không gọi Mạc Hy đến thì con bé cũng phải bó tay chịu trói chứ chả dám nhảy.

“Ồ, vậy sao? Nhưng còn rượu thuốc đó… sao con bé lại làm được vậy?”

Mạc Hy chống cằm, tròn mắt suy nghĩ. Lục Hàn nghe hỏi liền sầm mặt. Anh bây giờ rất dị ứng với hai rừ rượu thuốc. Thực sự là bị Manh Manh làm cho khủng hoảng tâm lí luôn rồi!

“Rượu thuốc trong nhà bị tôi đập vỡ cả rồi.”

Để phòng ngừa về sau Manh Manh lại giở mánh cũ nên Lục Hàn quyết định triệt tiêu mối nguy hiểm này từ sớm.

Mạc Hy nhướn mày, nghĩ ngợi một hồi lâu.

“Manh Manh mới có 5 tuổi mà đã thông minh thế này. Anh dạy bảo con bé cho tốt vào, đừng để con bé bị lầm đường lạc lối.”

Lục Hàn chỉ có thể cười khổ trong lòng. Tại sao lại có sự phân biệt đối xử thế này chứ? Chẳng phải lúc đầu tưởng anh bỏ thuốc thì mắng nhiếc ghê gớm, còn đem trói lên giường nữa. Vậy mà giờ chuyện lòi ra là do Manh Manh làm thì không những không tức giận còn khen con bé thông minh. Mạc Hy này có phải là quá thiên vị hay không! Lục Hàn mơ hồ nhìn thấy được địa vị của mình trong nhà ở tương lai rồi! Mạc Hy cũng thật tiểu chuẩn kép.

Lúc này, Mạc Hy lại nhớ về chuyện xảy ra tối mấy hôm trước. Thực ra buổi sáng hôm tỉnh dậy, Mạc Hy cũng không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra. Cô vẫn nghĩ là Lục Hàn giở trò lưu manh với mình. Nhưng bây giờ nhớ lại, mới nhớ ra lúc đó cô vì tác dụng của rượu mà còn chủ động với Lục Hàn như vậy. Nếu thế không thể trách là anh chiếm lợi của cô được, vì chính cô mới là người tấn công trước.

Mạc Hy lén liếc nhìn sang Lục Hàn. Nhớ rõ mọi chuyện rồi lại càng khiến cô thêm ngượng ngùng, thực sự là không dám đối mặt với Lục Hàn. Chỉ cần nhìn anh là hình ảnh ngày hôm đó lại hiện lên một cách rõ ràng.

Lục Hàn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô và biểu cảm lúng túng đó thì thừa biết cô đang nghĩ về chuyện gì. Anh không nhịn được mà giở giọng trêu đùa:

“Em muốn nói gì? Lại nhớ về chuyện hôm đó à?”

Mạc Hy vội xua tay: “Không, không có gì hết! Ơ… à, về chuyện kết hôn tôi sẽ cân nhắc lại.”

Quá ngượng ngùng nên Mạc Hy sau đó liền bỏ chạy vào trong. Lục Hàn nhìn theo cô, trong mắt đầy ý cười. Cô gái này lúc nào cũng vậy, gặp chuyện liền bỏ chạy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv