Sau khi nồi canh hoàn thành, Tiểu Trạch múc ra một bát lớn mang ra bàn ăn. Manh Manh hiểu chuyện múc canh ra bát của Mạc Hy, lễ phép đưa nó cho cô.
“Chị Mạc Hy uống nhiều vào, canh anh Tiểu Trạch nấu thực sự rất ngon!”
Mà Tiểu Trạch cũng không quên nhiệm vụ của mình, cùng lúc múc một bát ra cho Lục Hàn.
“Chú Lục, con mời chú uống canh. Cảm ơn chú hôm đó đã cứu con khỏi nguy hiểm.”
Hai đứa trẻ đột nhiên ngoan ngoãn hiếu kính như vậy, Lục Hàn và Mạc Hy cũng không từ chối. Huống hồ Tiểu Trạch nấu ăn rất ngon, Mạc Hy đương nhiên sẽ không chê bai con trai mình. Hai người nếm thử canh thì liền tấm tắc khen ngon, cũng không biết đây đều là kế sách của bọn nhỏ.
Mạc Hy để ý thấy Manh Manh vẫn chưa uống canh liền gọi con bé: “Canh ngon lắm, Manh Manh cũng ăn nhiều vào nhé.”
Manh Manh đúng là quỷ nhỏ háu ăn, nghe nói canh ngon liền muốn được nếm thử xem mùi vị thế nào. Con bé thậm chí quên mất bát canh lớn này là do chính nó tự tay mang rượu tới bỏ vào để chuốc say Mạc Hy và Lục Hàn. Mùi canh thơm xộc vào cánh mũi, Manh Manh liền quên hết mọi thứ, hai mắt sáng rực.
“Vậy em cũng ăn thử!”
Tiểu Trạch bên cạnh nghe nói liền biết con bé này không kháng cự nổi rồi. Nhưng tuyệt đối không thể để Manh Manh uống canh được, nếu không công sức dựng kế hoạch coi như đổ sông đổ bể.
Tiểu Trạch thầm tiến lại gần Manh Manh, véo con bé một cái đau điếng, muốn nhắc cho Manh Manh nhớ việc quan trọng trên hết. Manh Manh bị véo đến xanh cả mặt, cũng may đã nhớ được kế hoạch quan trọng hơn việc ăn uống.
Mạc Hy thấy Manh Manh tái xanh cả mặt, không rõ chuyện gì đang xảy ra thì vội vã hỏi:
“Manh Manh sao thế?”
Không để cho Manh Manh nói gì thêm, Tiểu Trạch nhanh chóng chen vào cố che đậy:
“Không sao ạ, Manh Manh chỉ bị bỏng một tí thôi. Manh Manh còn chưa ăn no mà đúng không, ăn no rồi uống canh sau.”
Manh Manh vẫn còn chưa hiểu vấn đề nhưng liền đó đã nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của Tiểu Trạch. Con bé nhanh chóng nhận ra được, liền phối hợp với lời của Tiểu Trạch vừa nói đáp lại với Mạc Hy: “Đúng Đúng, Manh Manh còn chưa no. Đợi Manh Manh ăn no rồi sẽ uống canh sau ạ!”
Nói xong Manh Manh liền cắm cúi ăn như hổ đói.
“Manh Manh à, tối đừng ăn nhiều quá!”
Đã diễn đương nhiên phải diễn cho tốt, Tiểu Trạch vẫn không quên chen thêm vài câu nhắc nhở: “Mẹ cứ kệ Manh Manh, em ấy đang phát triển, ăn nhiều chút cũng tốt. Mẹ với chú Lục phải uống hết canh của con nhé!”
Lục Hàn cùng Mạc Hy gật gầu đáp: “Đương nhiên vậy rồi!”
Hai người đều không biết bản thân đã rơi vào cái bẩy của hai đứa trẻ này. Manh Manh liếc nhìn Tiểu Trạch, hai đứa vui vẻ đập tay trước sự thành công mĩ mãn của mình.
Sau bữa ăn, Manh Manh vẫn không quên nhiệm vụ phải thúc đẩy nhanh chóng. Con bé nhìn thấy Lục Hàn ngồi trong phòng khách còn Mạc Hy đã lên phòng nghỉ ngơi thì liền nhân cơ hội. Manh Manh rót một cốc nước cho Lục Hàn. Con bé hiếm khi ngoan ngoãn được như vậy Lục Hàn cũng thấy lạ, nhưng cũng rất vui vẻ.
Con gái cuối cùng cũng biết hiếu kính rồi!
Lục Hàn xoa đầu Manh Manh, khen ngợi con bé vài câu.
“Manh Manh hôm nay ngoan thật.”
“Manh Manh đáng yêu có lúc nào mà không ngoan cơ chứ!”
Con bé nhìn thấy Lục Hàn đang vui vẻ như vậy liền đi thẳng vào vấn đề.
“Daddy, daddy có thấy nhà chúng ta hôm nay có thêm chị Mạc Hy và anh Tiểu Trạch thì rất tuyệt vời không? Có cảm giác như một gia đình thực sự.”
Lục Hàn biết Manh Manh rất thích Mạc Hy, hai người lần nào gặp nhau cũng không khác gì hai mẹ con thực sự. Nếu Mạc Hy có thể đồng ý kết hôn thì có lẽ ngày tháng sau này cũng không tệ.
“Ừ, rất tốt!”
Manh Manh kéo tay Lục Hàn đi lên lầu cũng không kịp cho anh uống ngụm nước.
“Vậy Daddy mau chóng tỏ tình với chị Mạc Hy đi, cố gắng sẽ thành công mà!”
Lục Hàn không rõ con bé này hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy. Nước còn chưa được uống, con bé này rốt cuộc gấp gáp cái gì chứ.
“Daddy mau đi, chuyện quan trọng cần phải làm gấp!”
Manh Manh cố gắng đẩy Lục Hàn lên lầu, anh cũng không thể không nghe con bé. Huống hồ chuyện kết hôn anh cũng định bàn lại với Mạc Hy. Chọn ngày chi bằng gặp ngày, chuyện để lâu cũng không hay, nhân cơ hội này bàn lại có lẽ sẽ có thể thay đổi chút gì đó.
“Được được, giờ ba đi!”
Lục Hạn nghe theo lời Manh Manh đi lên lầu. Mạc Hy lúc này đang nằm trên giường, rất thoả mãn về bữa ăn ngày hôm nay. Vốn dĩ còn định phải ra về, ai mà ngờ cuối cùng không những không về còn ở lại qua đêm luôn! Đương nhiên là không phải vì Lục Hàn, chỉ là vì đồ ăn thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Hy ngồi dậy cất giọng hỏi:
“Tiểu Trạch? Con chưa ngủ sao?”
Mạc Hy tưởng rằng là do Tiểu Trạch lạ chỗ chưa ngủ được nên qua tìm cô nên rạng rỡ ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra Mạc Hy liền nhìn thấy Lục Hàn cao lớn đứng ở ngoài. Nụ cười trên môi lập tức dập tắt, gương mặt rạng rỡ nhanh chóng biến sắc.
Cái tên Lục Hàn nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy lên đây làm gì không biết!
Cô nhanh chóng đóng cửa lại nhưng lại bị anh dùng sức chặn lại. Sức lực Mạc Hy căn bản không chặn được Lục Hàn. Đọ sức thế này dĩ nhiên cô không thắng nổi.
Anh cứ thế mà đi vào bên trong. Mạc Hy vừa mệt vừa tức, cô mặt nhăn mày nhó:
“Anh làm gì thế? Có chuyện gì à?”
“Đương nhiên là có!”
Lục Hàn thản nhiên ngồi xuống ghế, còn chưng ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng khiến Mạc Hy càng thêm tức giận.
“Lục tổng, có chuyện gì không thể để sáng mai sao, đây cũng là nửa đêm rồi anh vào phòng tôi không thấy kì lạ sao?”
Lục Hàn vắt chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Kì lạ thật đấy! Đây là nhà tôi mà, tôi muốn đi đâu cô quản được?”
Mạc Hy vừa tức vừa đuối lí. Biệt thự này đúng là của anh rồi cô còn nói thêm được gì nữa. Lục Hàn anh đúng là khiến người khác phải ghét bỏ.
“Là Manh Manh bảo tôi đến tìm cô, con bé thực sự hy vọng cô có thể trở thành mẹ của nó. Cô cũng cảm nhận được rồi, chiều nay chúng ta cũng rất hoà hợp, rất vui vẻ. Như vậy chứng tỏ chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Lục Hàn nắm lấy tay Mạc Hy, là dáng vẻ thực sự nghiêm túc thực sự coi trọng chuyện lần này chứ không phải là đùa giỡn với cô.
“Thứ chúng ta thiếu là cơ hội, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại.”
Những lời Lục Hàn nói cũng có phần đúng. Thực ra Mạc Hy đối với Lục Hàn cũng không phải là cực kì bài xích, chỉ là cô không nhìn nổi cái vẻ tự đắc đó của anh. Thế nhưng Mạc Hy cũng không thể không công nhận người đàn ông Lục Hàn này có rất nhiều điểm tốt.
Cô từ ngày hôm đó vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Kết hôn, chung sống cùng anh cũng không phải chuyện không thể. Trong lòng Mạc Hy vốn dĩ không ghét bỏ chuyện này, chỉ là cô vẫn chưa thể tiếp nhận được những thứ xảy ra quá đột ngột này.
Không thể tưởng tượng cuộc sống chỉ hai mẹ con nếu có thêm một người đàn ông thì sẽ thế nào. Mạc Hy trải qua chuyện mấy năm về trước, tính cách đã trở nên rất độc lập. Cô tin mình có thể tự lo cho Tiểu Trạch, cũng có thể lo cho cuộc sống của bản thân. Nhất thời lại xuất hiện một người muốn bước vào cuộc sống của cô, quả thực khó mà chấp nhận ngay được.
“Tôi… được thôi, tôi có thể xem xét…”
Trong thân thể dâng lên một luồng khí nóng, Mạc Hy cảm nhận được cơn đau đầu ập đến. Cô ngã ra giường, khung cảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ. Tình trạng này, e là “liều thuốc” kia của bọn trẻ đã có tác dụng.
Lục Hàn tưởng rằng cô không khoẻ liền rất quan tâm: “Cô sao vậy? Mặt đỏ quá, sốt sao?”
Thân thể Mạc Hy như muốn nhũn ra, đến sức lực cũng bị rút cạn. Cô hất tay Lục Hàn ra khỏi người mình.
“Lục Hàn… anh bỉ ổi! Anh đã cho gì vào thức ăn của tôi hả?”
Mạc Hy cả người nóng ran cả lên, cảm giác này là gì cô đương nhiên hiểu rõ. Nhưng Lục Hàn bị đổ oan, đầu óc cũng mơ hồ. Anh nào có làm gì đâu chứ!
“Cô nói gì thế?”
Sự nóng bức chạy dọc khắc thân thể, đến hô hấp cũng cảm nhận khí nóng như thiêu đốt. Mạc Hy vẫn cho rằng bản thân như vậy chắc chắn do Lục Hàn giở trò.
“”Anh còn giả ngu? Lục Hàn tôi vốn nghĩ anh còn chút tử tế, không ngờ lại bỉ ổi như vậy!”
Lục Hàn bây giờ cũng không quan tâm đến việc cô nghĩ gì, anh cũng không gấp giải thích. Bởi lẽ nhìn Mạc Hy mặt mày đều đỏ lên như tôm luộc, hô hấp vội vàng đứt quãng, cũng không rõ là làm sao. Anh vươn tay chạm đến tay cô, xúc cảm nhanh chóng cảm nhận được sự nóng bức từ Mạc Hy.
Trạng thái của cô giống như bị ai bỏ thuốc, nhưng rõ ràng là Lục Hàn không làm điều đó. Anh thậm chí còn không biết tại sao cô lại ra nông nổi này. Mặc kệ Mạc Hy oán trách, chuyện cấp bách nhất là làm cô bình tĩnh trở lại. Lục Hàn không do dự bế bổng Mạc Hy lên. Cô siết lấy áo anh, lườm nguýt: “A! Đồ biến thái, anh bỏ tôi xuống!”
Mạc Hy vùng vẫy cũng không thoát khỏi vòng tay Lục Hàn. Anh cố trấn an cô: “Mạc Hy cô đừng giãy giụa nữa, tôi đưa cô vào phòng tắm bình tĩnh lại.”
Lời nói ra còn chưa dứt thì Lục Hàn cũng bị một cơn choáng cả đầu. Giống hệt Mạc Hy, Lục Hàn cũng thấy cả người nóng bừng bừng, sức lực nhanh chóng bị rút cạn. Anh lảo đảo cùng Mạc Hy ngã xuống giường lớn.
Mà Mạc Hy đã bị cơn nóng làm cho đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa. Cô chỉ biết cô rất nóng, thực sự rất nóng, chỉ mong muốn được giải toả cơn nóng khó chịu này thật mau!
Mạc Hy lật người, ôm lấy Lục Hàn. Hơi nóng phả ra từ giọng nói khiến Lục Hàn muốn điên lên được. Dưới tác dụng của rượu mạnh cùng với ánh sáng đèn phòng hắt lên gương mặt đỏ ửng thêm phần kiều diễm dụ người.
Lục Hàn cố kiềm chế bản thân mình không làm chuyện có lỗi với cô, lí trí đang phải đối chọi mạnh mẽ dưới đợt công kích mê người của Mạc Hy.
“Mạc Hy, cô biết mình đang làm gì không hả?”
Cứ thế này thì cô sẽ tự mình dâng lên miệng sói thật đấy!
Nhưng Mạc Hy ban nãy uống quá nhiều canh, lại nói tửu lượng của cô không cao lắm. Rượu này đã toàn lực phát huy tác dụng trên người cô, Mạc Hy bây giờ không nghĩ được nhiều như vậy nữa. Cô ghé sát lại gần Lục Hàn: “Anh còn hỏi tôi? Dù sao cũng không phải chưa từng, nếu anh đã muốn tôi như vậy, được tôi cho anh tất!”
“Mạc Hy, cô tỉnh táo lại đi!”
Sợi dây lí trí cuối cùng Lục Hàn cố gắng giữ lấy liền nhanh chóng bị nụ hôn của Mạc Hy kéo đứt. Cô gái vẫn luôn ghét bỏ anh lại chủ động cuốn anh vào nụ hôn ngọt ngào đến vậy, Lục Hàn cũng không muốn từ chối.
Lúc này, hai kẻ “chủ mưu” đang vui vẻ hớn hở suy đoán kết quả.
Manh Manh ban nãy nhìn thấy Lục Hàn đi vào phòng Mạc Hy thì trong lòng đã tin tưởng kế hoạch thành công. Con bé vỗ vai Tiểu Trạch mà tự hào: “Ha ha! Kế hoạch của em thành công rồi! Em vừa thông minh vừa đáng yêu. Anh Tiểu Trạch, có phải em rất giỏi không?”
Nhưng Tiểu Trạch tính tình cẩn trọng, thằng bé vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Dù sao đâu ai bảo đảm hai người ở chung một phòng rồi thì sẽ đồng ý kết hôn.
“Này, có thực sự là kế hoạch sẽ thành công chỉ vì hai người họ ở chung một phòng à?”
“Yên tâm đi, em xem cái này trên tivi nhiều lần lắm rồi!”
Manh Manh đã bảo đảm như vậy Tiểu Trạch cũng thôi không suy nghĩ nữa. Bận tâm nhiều vậy cũng không có tác dụng. Xét về mặt lí luận nào đó thì có vẻ cũng rất hợp lí. Kế hoạch cũng tiến triển đúng như dự tính thì liền xem là thành công đi. Kết quả thì có lẽ là tốt rồi, nhưng hậu quả e rằng sẽ thật sự rất đáng sợ đây!
“Anh nghĩ chúng ta nên chuẩn bị ngày mai bị mắng.”
Manh Manh vỗ ngực tự tin nói với Tiểu Trạch: “Không sao, chỉ cần hai người họ có thể kết hôn thì em bị mắng cũng đáng. Đừng lo lắng, chuyện là do em làm, em nhất định không liên luỵ anh.”
Con bé này vậy mà lại nghĩa khí như vậy.
Tiểu Trạch cốc đầu Manh Manh, kiên định đáp: “Nói nhảm, gì mà liên luỵ với không liên luỵ. Nếu bị mắng thì cả hai cùng chịu.”
Hai đứa nhóc này ấy vậy mà cũng có trách nhiệm lắm chứ!
Manh Manh cảm động vồ ôm lấy Tiểu Trạch: “Huhu, anh Tiểu Trạch thật tốt!”
“Rồi rồi, đi ngủ đi! Ngày mai còn phải nghĩ xem ứng phó thế nào!”
Một đêm dài đăng đẳng cứ vậy mà trôi qua. Người ta thường nói bình yên là báo hiệu cho một trận giông bão lớn sắp kéo tới. Kế hoạch thì thành công rồi, nhưng mà kết quả có lẽ không như mong đợi cho lắm đâu!
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu qua tấm rèm cửa sổ Lục Hàn mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Cơn đau đầu vẫn còn, anh lại không biết mình là đang ở đâu làm gì. Định đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh táo thì liền phát hiện tay bị người ta trói chặt.
Lục Hàn ngạc nhiên mở to mắt. Anh đang bị Mạc Hy trói chặt trên giường không biết định làm gì. Một âm thanh quen thuộc nhưng lại đáng sợ đến lạnh sống lưng vang lên:
“Ồ, cuối cùng cũng tỉnh!”
Mạc Hy ngồi trên ghế bành đối diện, trong tay lăm le một chiếc kéo bén nhọn. Trong đáy mắt sâu thẳm chứa đầy sát khí không rõ là từ đâu đến. Lục Hàn mới sớm tỉnh dậy liền không rõ là chuyện gì, nhưng tình cảnh hiện tại nói cho anh biết, anh đang gặp nguy hiểm rồi!
“Mạc Hy cô muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Mạc Hy tiến lại gần, lông mày nhếch lên, mắt mở to trừng trừng nhìn anh, trên môi nở nụ cười thật man rợ. Cô soi chiếc kéo dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhấp kéo một phát thị uy.
“Hả? Hỏi tôi muốn làm gì? Vậy sao không hỏi anh hôm qua làm trò bỉ ổi vô lại với tôi như thế nào? Tôi á, đương nhiên là xử anh rồi!”
Lục Hàn bây giờ mới nhớ lại những chuyện tối qua. Nhưng mà rõ ràng đâu phải anh bỏ thuốc, chính anh cũng bị người ta hạ thủ thì nói gì đến hãm hại cô. Biểu cảm của Mạc Hy đáng sợ như vậy, ai biết được cô sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
“Mạc Hy, cô dừng lại! Tôi thật sự là cái gì cũng không làm, tôi cũng là người bị hại giống cô!”
Mạc Hy nghiến răng nghiến lợi mà quát anh: “Anh lừa tôi đấy à? Nhà là nhà của anh, còn ai vào đây mà có cái gan hạ thuốc tôi? Anh tưởng tôi là trẻ lên ba để bị anh lừa chắc!”
“Nhưng tôi thật sự không có làm!”
Lục Hàn vẫn khăng khăng bản thân không có. Bởi vì anh thật sự là không có mà! Đến anh còn không hiểu tại sao bản thân lại bị hạ thuốc trong chính ngôi nhà của mình.
Mạc Hy hừ lạnh, thật sự là chán ghét tới không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này thêm một khắc nào nữa. Cô vứt kéo, quay người rời đi, cũng không quên mỉa mai anh vài câu cho đã giận: “Dám làm không dám nhận, anh có còn là đàn ông không thế! Loại bỉ ổi như Lục Hàn anh, tôi chắc chắn sẽ không kết hôn đâu!”
Cánh cửa đóng sầm lại, một mình Lục Hàn ngồi lại trong căn phòng nhỏ. Anh nhanh chóng chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay hãm hại? Anh nhất định phải tìm cho ra kẻ đó!