*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngược lại Đào Cẩn ở bờ sông thực nhàm chán.
Dưới chân là dòng sông chảy xiết, nàng đứng trên cầu nhìn đã lâu, bây giờ đầu có chút choáng váng, vì vậy cùng với Bạch Nhụy và Ngọc Trà đi xuống dưới cầu, chuẩn bị trở về bên trong màn che.
Phía trước có ba cô nương đi tới, vừa đi vừa chơi đùa ầm ĩ, trong đó có hai người người cười vui vẻ,không ngừng lấy tay vốc nước tạt qua người đối phương.
Có một người đang chạy tới đằng trước, không chú ý đường đi, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà ngã lên người Đào Cẩn.
Đào Cẩn vừa mới xuống cầu, cũng không nghĩ đến nàng ta sẽ đâm sầm vào mình, lảo đảo bước lui về sau hai bước, một chân giẫm vào trong nước. Nửa người trên của nàng ngửa ra sau, suýt nữa rơi xuống sông, cũng may Ngọc Trà nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng.
Chỉ là mũ che của nàng cũng vì vậy mà rơi xuống nước, theo dòng nước cuốn đi luôn rồi.
cô nương đụng phải nàng cuống quýt xoay người, gương mặt trái táo xinh xắn tràn đầy áy náy, “thật xin lỗi… Xin lỗi… Cũng tại ta không có nhìn đường, cô nương không sao chứ?”
nói xong liếc mắt nhìn giày của nàng, áy náy nói: “Hay là cô nương về nhà của ta, ta sẽ bồi thường chocô đôi giày khác nhé?”
Giày ướt nhẹp đúng là khó chịu thật, chỉ là thái độ cô nương này cũng khiến Đào Cẩn có chút thoải mái,không có bất mãn như vừa nãy, “không cần đâu, tự ta trở về đổi là được, ngươi sau này đi đường cẩn thận một chút.”
Vừa mới dứt lời, cô nương đi cùng mở miệng nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là… Quảng Linh Quận chúa sao?”
Dựa theo tiếng nói Đào Cẩn nhìn lại, người nói chuyện chính là Tần Mộ Mộ.
thì ra hôm nay nàng ta cũng tới, khó trách vừa nãy ở màn che, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt.
Đào Cẩn cười một tiếng, giả bộ như không nhận ra nàng ta: “cô nương biết ta sao, không biết cô nương là…?”
Đúng vậy, ngày đó nàng mượn thân phận Tần Hoằng để đi phủ Ngụy vương, lại nữ phẫn nam trang, Đào Cẩn làm sao có thể biết nàng được chứ?
Vậy mà vừa rồi nàng còn gọi nàng ta là Quận chúa, thật là ngu ngốc cực kỳ mà.
Tần Mộ Mộ điều chỉnh sắc mặt, chuyển sang nụ cười ôn hòa, “Ta có biết Quận chúa, chỉ là Quận chúakhông biết ta mà thôi. Ta nghe phụ thân nói gần đây người ở lại trong vương phủ, mới vừa rồi lại thấy người cùng Ngụy vương cùng nhau đến đây, vì vậy mới cả gan phỏng đoán thân phận của Quận chúa, hi vọng người không lấy làm phiền.”
Trái lại là người biết ăn nói, so với lần gặp mặt trước đây thì thông minh hơn.
Bởi vì lần trước Đào Cẩn xuất hiện bất ngờ, nàng ta không kịp đề phòng, mới có thể có biểu hiện liều lĩnh như vậy. Lần này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
cô nương mặt quả táo biết được thân phận Đào Cẩn, miệng nàng quả thực có thể nhét được quả trứng chim: “Ngươi, ngươi chính là Quảng Linh Quận chúa sao?”
Mấy ngày trước vẫn nghe nói có vị Quận chúa đến Tùng Châu, muốn ở đây tĩnh dưỡng từ nửa năm tớimột năm, chỉ nghe người ta nói qua, nhưng trước sau vẫn không có cơ hội thấy người. Hôm nay cuối cùng nàng cũng gặp, nhưng thiếu chút nữa lại khiến người ta ngã xuống soong, nàng càng nghĩ càng ảo não, “Quận chúa đại nhân đại lượng…”
Đào Cẩn bị nàng chọc cười, “Quên đi, ngươi cũng không phải cố ý còn gì.”
nói xong nàng nhấc váy lên, làn váy bị nước thấm ướt một nửa, nặng trịch rất khó chịu, đang nghĩ tới cáo từ hai người họ để nàng trở về thay quần áo, Tần Mộ Mộ nhìn thấy động tác của nàng, mời nói: “Khu vực phụ cận có biệt viện nhà ta, không bằng Quận chúa theo ta qua đó đi? Bên trong có xiêm y và giày của ta, nếu người không ghét bỏ thì trước hết thay tạm đã.”
cô nương mặt quả táo nghe vậy liền phụ họa: “Đúng vậy đó, cứ như vậy Quận chúa rất dễ cảm lạnh, thay quần áo vẫn quan trọng hơn.”
Đào Cẩn không thích mặc đồ người khác, hơn nữa người này nàng vô cùng không thích, vì thế lắc đầu cự tuyệt: “không cần đâu, ta tự trở về là được rồi.”
nói xong lại gọi Bạch Nhụy Ngọc Trà chuẩn bị đi trở về phủ Ngụy vương.
Tần Mộ Mộ thân thiện bước lên phía trước, vẻ mặt sầu khổ: “Quận chúa nếu trở về như vậy, nếu Ngụy vương nhìn thấy nhất định sẽ hỏi. Đến lúc đó Ngụy vương nói với phụ thân của ta thì ta cùng với A La đều không tránh được bị phạt, người nếu giúp đỡ được thì giúp chúng ta lần này đi?”
Đào Cẩn bình tĩnh nhìn nàng ta, nhìn gương mặt này, bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ.
Khó trách biểu hiện của nàng ta khác xa nhiều như vậy, khó trách nàng ta đối với nàng bỗng nhiên thân thiện hẳn…
thì ra ở giữa còn có ngăn cách bởi Ngụy vương cữu cữu đây mà.
Nàng ta muốn tạo quan hệ tốt với nàng là để có cơ hội tiếp xúc với Giang Hành sao?
Đào Cẩn cười cười, nàng muốn biết rốt cục nàng ta muốn làm gì, nàng cũng không vội xé rách tầng sa mỏng này, “Tần tiểu thư yên tâm, ta sẽ không nhắc tên hai người với Ngụy vương cữu cữu đâu, ngươi cũng không cần phải lo lắng sẽ bị Tần tri phủ trách phạt. hiện tại ta phải gấp rút trở về, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta tán gẫu sau vậy.”
Sau khi Đào Cẩn nói đến câu “sẽ không nhắc tên hai người với Ngụy vương cữu cữu” thì sắc mặt Tần Mộ Mộ chỉ có thay đổi rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, nhưng Đào Cẩn vẫn thấy được.
Tần Mộ Mộ cố ý thả lỏng một hơi, “Vậy thì tốt rồi, một khi đã như vậy, không bằng ta cùng A La ngày khác đến cửa bái phỏng bồi tội vậy. Hi vọng Quận chúa không cần từ chối để hai người bọn ta đứng ngoài cửa.”
Vị cô nương tên A La kia gật đầu không ngừng, hoàn toàn không biết tâm tư Tần Mộ Mộ.
thật đáng yêu mà.
Đào Cẩn nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng nanh, nói: “Được rồi, vậy ta đợi hai người tới.”
nói xong nhìn hai người họ một lần rồi nàng mới xoay người rời đi.
*
Sau khi trở lại màn che thì Thu không nói cho nàng biết: “Ngụy vương được Tần tri phủ mời đi rồi, đanguống rượu ở Vịnh Hạc lâu phía trước.”
Đào Cẩn nhìn về phía trước, Vịnh Hạc lâu có 3 tầng, mái cong kiều giác (*), nóc nhà đỏ ngói xanh.
Nghe thấy Giang Hành uống rượu, Đào Cẩn nhịn không được nhíu mày, vốn định gọi hắn cùng nhau trở về, nhưng là bên trong toàn mùi rượu, lại toàn nam nhân, nàng cũng không có ý định tới đó.
Vì vậy liền sai một tôi tớ qua đó truyền lời, nàng lên xe ngựa phủ Ngụy vương trước, ngồi trong xe ngựa chờ.
*
Lầu 2 Vịnh Hạc lâu, náo nhiệt ồn áo, tất cả đều là âm thanh của xúc xắc.
Tần Hoằng vừa đổ được 4 điểm, chuẩn bị nói Giang Hành uống rượu: “Ngụy vương…”
Dù sao trên bàn đa số mọi người đều đã say, chỉ có hắn còn tỉnh, thật sự khiến người khác căm phẫn mà!
rõ ràng cũng uống không ít, như thế nào vẫn chưa đổ vậy chứ? Tần Hoằng cùng những người khác đều suy nghĩ giống nhau, hôm nay nhất định phải hạ gục Ngụy vương, để xem hắn uống say thì có bộ dạng gì!
Chén rượu vừa đưa tới, bên ngoài liền có tôi tớ phủ Ngụy vương bước vào, đi tới bên người Giang Hành thấp giọng nói hai câu, ngay sau đó hắn buông chén rượu, đứng lên nói: “Các vị cứ tiếp tục, bổn vương có chuyện quan trọng, như vậy cáo từ, ngày khác lại gặp mặt.”
Vừa nói xong không đợi mọi người hoàn hồn, hắn đã đi xuống dưới lầu.
*
Tôi tớ nói Đào Cẩn ở bờ sống bị người đụng phải, suýt nữa rơi xuống sông, bây giờ quân áo đều bị thấm ướt, đang chuẩn bị hồi phủ.
Dưới chân Giang Hành như tạo ra gió, nhanh chóng bước đến chỗ xe ngựa dừng.
Gió lạnh ở bờ sông táp vào mặt, đánh bay một chút cảm giác say, cũng làm cho đầu của hắn thanh tỉnhkhông ít.
Xe ngựa đứng ở hạ du con sông, Giang Hành đi lên xe ngựa, xốc mành vải lên, liếc mắt một cái là nhìn thấy Đào Cẩn có vẻ không vui đang ngồi trong xe ngựa.
Tiểu cô nương nhìn thấy hắn đến, ngước đôi mắt đen nhánh nhìn hắn mếu máo nói: “Ngụy vương cữu cữu, chúng ta nhanh trở về thôi, quần áo của ta đều ướt thật là khó chịu.”
Giang Hành đi tới vừa thấy, quả thật làn váy cây lựu của nàng ướt một nửa, giày bên trái lại ướt đẫm, ván gỗ thùng xe đều toàn là nước.
hắn nhíu mày, “Ai khiến ngươi thành như vậy?”
Đào Cẩn nhấc váy thấm nước lên, “Cũng không rõ, là một cô nương.”
Nàng cố ý không để Bạch Nhụy Ngọc Minh xử lý, là vì để Giang Hành thấy một màn như vậy, thế thì sau này hắn biết chuyện này có liên quan đến Tần Mộ Mộ, như vậy sẽ không có ấn tượng tốt với nàng ta rồi.
Đào Cẩn cũng không biết vì sao nàng lại không thích Tần Mộ Mộ nữa, cho nên cũng không hy vọng đời này Giang Hành sẽ lập nàng ta làm Trắc phi chút nào.
Giang Hành đi tới trước chân nàng, lông mày nhíu lại nhìn một chút, bèn ngồi xổm xuống, nắm lấy cẳng chân của nàng, muốn thay nàng cởi giày ra.
Đào Cẩn bị dọa sợ: “Người làm gì vậy?”
hắn nói: “Từ nơi này về phủ còn một đoạn đường, ngươi mặc giày ướt trở về, không chắc là sẽ khôngcảm lạnh, chẳng bằng cởi giày ra càng sớm càng tốt.”
nói xong liền cởi giày nàng, vớ, một đôi chân nhỏ trắng nõn từ từ lộ lộ ra.
(*) kiều giác: phần cong nhô ra ở mỗi góc tháp. Như chiếc sừng. Hình ảnh