Cửa sổ bị một trận gió sắc bén thổi mở ra, gió đêm liền thổi vào trong phòng, thổi đến mức làm Đào Cẩn phải nheo mắt lại.
Nàng bị âm thanh bên ngoài đánh thức.
Lúc mở mắt ra lại được thì trước giường giống như có một người đứng.
Cách màn che tiêu kim, chỉ có thể nhìn ra vóc người hắn không cao, một thân hắc y, khuôn mặt bị mộtmảnh vải đen che lại, không nhìn rõ mặt. Đào Cẩn đột nhiên mở to hai mắt, biết đây chính là tên trộm mà hạ nhân trong phủ đang hô hoán, nàng nắm chặt chăn đệm, cố gắng hô to: "Người đâu mau tới, có trộm!"
Tên trộm kia chắc không ngờ tới nàng đã tỉnh, cúi người liền muốn che miệng nàng, nhưng Đào Cẩn đâu dễ để yên cho hắn chạm vào? Vì thế liền nhào vào phía trong giường trốn, vừa cố giãy dụa vừa kêu to để gọi người: "Ngọc Minh, Ngọc Minh!"
Tối nay là đến phiên Ngọc Minh trực ở gian ngoài, bên trong phòng có động tĩnh lớn như vậy nàng cũngkhông có phản ứng gì, có thể thấy được nàng ngủ sâu đến mức nào.
Đào Cẩn khó thở, một cước đá vào trên người tên tặc nhân kia.
Hắc y nhân bị nàng chọc tức, rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo, trong bóng đêm thân đao phát ra ánh sáng âm trầm lãnh huyết. hắn kề dao vào cổ nàng, "Nếu còn kêu ta sẽ giết ngươi!"
sự băng lãnh của lưỡi dao tiếp xúc với làn da, làm cho nỗi sợ hãi của nàng hoàn toàn thay thế mọi thứ, thoáng chốc Đào Cẩn không dám lên tiếng nữa.
âm thanh của hạ nhân cách phòng nàng càng ngày càng gần, giống như đang ở ngay ngoài viện, hắc y nhân kề dao bức nàng: "Mang ta ra khỏi phủ, ta liền thả ngươi."
nói xong kéo nàng từ trên giường đứng lên, có ý định xốc hai bên người nàng.
Đào Cẩn thân mềm thịt non, sao có thể chịu được hắn đối đãi thô lỗ như vậy, nàng chỉ cảm thấy chỗ bả vai bị hắn cầm đau đớn, định giãy dụa, nhưng thanh chủy thủ trên tay hắn vẫn đang đặt trên cổ nàng. Lúc nàng đang vừa sợ hãi vừa bất lực thì nhìn thấy từ gian ngoài có một thân ảnh lặng lẽ đang đi vào, tên hắc y nhân kia đang đứng quay lưng với bên ngoài, nên không phát hiện ra.
Ngọc Minh giơ tay lên nhắn ngay phía sau gáy hắn hung hăng chém xuống, rất nhanh chóng đã có thể khống chế hai tay của hắn, đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay hắn, vừa thóa mạ hắn: "Ngươi thật to gan, dám bất kính đối với tiểu thư chúng ta như vậy!"
Tên hắc y nhân kia rất bất ngờ, bị nàng đánh đến mức không bò dậy được, quỳ trên mặt đất kêu rênmột tiếng.
Ngọc Minh đã luyện qua công phu, từ khi còn bé đã đi theo phụ thân nàng phụ thân học qua mấy chiêu, tuy bây giờ chỉ hầu hạ nàng nhưng vẫn thường xuyên rèn luyện, nên thân thủ vẫn rất tốt.
Hắc y nhân kia bị người trong viện áp giải lên quan phủ, vừa rồi trong phòng vẫn có tiếng tranh cãi ầm ĩ bây giờ đã lập tức an tĩnh lại.
Ngọc Minh quay đầu nhìn về phía giường, chỉ thấy Đào Cẩn đang ngơ ngác ngồi ở mép giường, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa biến mất. Nàng bước lên phía trước, nhìn vết thương trên cổ tiểu thư, nhất thời tự tráchkhông thôi, "Đều là do nô tỳ hồ đồ, ngủ đến mức không biết gì, không thể cứu tiểu thư đúng lúc, thỉnh Tiểu thư trách phạt nô tỳ!"
Đào Cẩn phục hồi tinh thần, cảm thấy cổ có chút lạnh, đưa tay sờ sờ, thế nhưng còn có máu chảy ra.
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung lên án: "Làm ta sợ muốn chết..."
Trong chớp mắt khi bị lưỡi dao kia kề ở cổ, nàng còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Lúc ấy trong đầu nàng ngàn vạn ý niệm lướt qua, nàng cảm thấy tiếc nuối. thật vất vả mới được trùng sinh một lần, nàng còn chưa một lần trải qua những việc nàng mong muốn.
Cũng may Ngọc Minh đúng lúc xuất hiện, giải cứu cho nàng.
Khương quản sự kiểm tra lại trọng phủ một lần xem hắc y nhân kia đã trộm đi những gì, đều chỉ là mộtít đồ quý trong kho, một đôi uyên ương nằm cạnh hoa sen bằng mã não, ngọc bội thọ văn bằng bạch ngọc cùng một bảo bình đế liên bằng lục ngọc, giá trị cộng lại có thể không ít ngân lượng, đây đều là đồ Giang Hành đã bày ở biệt viện hồi trước.
Cũng may hắc y nhân kia đã bị bắt, bằng không quản sự thật sự không biết phải nói thế nào với Ngụy vương.
*
Hôm sau Giang Hành đến biệt viện thì Khương quản sự đem việc đêm qua trong phủ bị tặc nhân ghé thăm nói với hắn .
"Hắc y nhân kia xông vào phòng của quận chúa, dùng đao đả thương cổ của quận chúa, may mà sau đó bị nha hoàn Ngọc Minh bắt, ngay đêm đó đã áp giải hắn lên quan phủ." Quản sự đem sự tình từ đầu tới cuối tự thuật lại.
Nghe thấy như vậy tim gan Giang Hành đều run sợ, hắc y nhân kia xông vào phòng của Đào Cẩn, còn làm bị thương cổ nàng?
hắn đi ra khỏi Chính Đường, đi như bay về phía Bách Hoa viện, "Thương thế của Quận chúa như thế nào? Có bị kinh sợ không?"
Quản sự cúi đầu nói: "Sáng nay đã mời đại phu đến chẩn đoán, thương thế không sâu, chỉ cần mấy ngày liền có thể khỏi hẳn." hắn nhớ tới quang cảnh tối qua, thổn thức không thôi, "nói thật với Ngụy vương, đừng nói đến quận chúa, ngay cả tiểu nhân nếu gặp cảnh tượng kia, cũng đều bị dọa đến hồn phi phách tán, huống chi quận chúa chỉ là một tiểu cô nương..."
Nửa đêm bị người lạ xâm nhập vào phòng, còn bị người đó lấy đao uy hiếp.
Giang Hành càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, ngay cả giọng điệu cũng sắc bén hơn, "Thị vệ trong viện đâu, tất cả đều là phế vật?"
Thị vệ trong viện không phải là phế vật, chỉ là hắc y nhân kia thân thủ quá giảo hoạt, còn chưa bắt đượchắn, hắn đã chạy vào phòng của Đào Cẩn. Nếu như không có Ngọc Minh, thị vệ vẫn có thể thu thập hắnnhư thường, đem hắn đánh đến tè ra quần.
Nhưng Khương quản sự là người có khả năng nhìn sắc mặt người khác, Giang Hành đang nổi nóng, hắnđương nhiên sẽ không nói đỡ giúp bọn họ: "Tiểu nhân đã trừng phạt bọn họ."
Giang Hành đặt câu hỏi: "Trừng phạt như thế nào?"
Quản sự nói: "Trừ mỗi người một tháng tiền tiêu vặt, đánh 30 trượng."
không đủ, Giang Hành nhíu mày, "Truyền lời xuống, trừ mỗi người ba tháng tiền tiêu vặt, phạt đánh 50 trượng, nếu như có ai không phục tiếp tục đánh. Mặt khác ta muốn tăng người tuần tra mỗi ngày, canh giữ tại cửa Bách Hoa viện nửa bước không rời, nếu như quận chúa có ý muốn ra ngoài, liền để cho bọn họ tự mình đến tạ tội cùng bản vương."
Quản sự lo sợ nhưng vẫn vâng lời.
đang nói chuyện, bọn họ đã đi tới cửa Bách Hoa viện, Giang Hành để cho quản sự ở lại bên ngoài, mộtmình hắn đi vào.
Trong viện thực im lặng, hắn đứng ở sau ảnh bích cũng không nghe thấy nửa điểm tiếng động.
đi qua ảnh bích Bách Hoa, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một tiểu cô nương đang nằm dưới tàng cây hòe. Nàng nằm tại trên tháp, trên đỉnh đầu là hoa hòe trắng nõn đang tỏa hương nhè nhẹ, có vài cánh hoa rơi trên trán nàng, và có một số cánh hoa bị gió thổi rơi trên mặt đất.
Giang Hành tiến đến gần thêm vài bước, nhìn thấy trên cổ nàng quấn một vòng lụa trắng, còn nhuốn sắc đỏ nhàn nhạt.
Tiểu bất điểm còn chưa tỉnh ngủ, hai hàng lông mi như hai chiếc quạt nhỏ đang nhắm lại, khuôn mặt khi ngủ thật điềm tĩnh. Giang Hành nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được đưa tay chạm vào vết thương của nàng, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh.
Tối qua nàng có bị dọa sợ?
Ngẫm lại cũng đúng, vô luận là ở Đào phủ hay là Sở quốc công phủ, đều đem nàng thành bảo bối mà nâng niu yêu thương, làm sao có thể để cho nàng bị chịu khổ như thế? Vậy mà từ lúc nàng cùng hắn điđến Tùng Châu, liền nhận hết mọi loại tra tấn.
Đầu tiên là lặn lội đường xa rồi đường núi vất vả, rồi lại phải lẻ loi hiu quạnh một mình, đến bây giờ lại bị người khác hãm hại, đều là do hắn không chiếu cố tốt nàng. Ắnh mắt Giang Hành dời xuống, phát hiệnngoại trừ ở cổ nàng, ngay cả ở phần cổ tay đang lộ ra bên ngoài của nàng đều là một mảnh xanh tím, có lẽ là do lúc chống cự lại tặc nhân đã bị thương, những vết máu đọng loang lổ kia nổi bật trên da thịt như bạch ngọc của nàng, vết thương kia của nàng hết sức chói mắt.
Sắc mặt Giang Hành càng thêm khó coi, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tại chỗ vết thương kia vuốt ve qua lại.
Thu không vừa bưng canh ngân nhĩ tuyết lê trở lại, thấy được cảnh này, lúng túng đứng cách đó vài bướcnói: "Ngụy vương..."
Giang Hành nâng mắt, "đã bôi thuốc cho nàng chưa?"
Thu không gật đầu, để canh Tuyết Lê xuống một bên đôn thượng, "đã bôi thuốc rồi, là thuốc sáng nay đại phu kê." Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Tiểu thư từ nhỏ đã như vậy, bởi vì làn da mềm mại, chỉ cần hơi có chút va chạm liền sẽ thành một mảnh xanh tím... Ngụy vương không cần quá lo lắng."
Giang Hành nhìn về phía Đào Cẩn, quả thật đúng như lời Thu không nói, tiểu bất điểm này thật giống như một khối đậu hũ trắng vậy, làm cho người ra ngay cả chạm vào cũng đều luyến tiếc chạm một chút.
Chỉ sợ tay hơi dùng lực một chút, liền sẽ làm nàng bị thương.
*
Giang Hành vẫn luôn ngồi dưới tàng cây.
Sau nửa canh giờ, Đào Cẩn hơi có dấu hiệu tỉnh dậy, đôi mặt mắt nhập nhèm vì buồn ngủ hơi mở ra, sau khi nhìn thấy Giang Hành hơi có chút chần chờ.
Nàng che miệng ngáp một cái, kéo áo khoác có chút không xác định hỏi: "Ngụy vương cữu cữu?"
Giang Hành gật đầu, "Là ta."
Đào Cẩn cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy vui vẻ nói: "Người đến lúc nào? Tại sao khôngđánh thức ta?" Động tác của nàng quá mạnh, làm động đến vết thương trên cổ, nên nàng nhẹ nhàng hừmột tiếng.
Giang Hành ngồi dậy, khiến cho nàng không lộn xộn: "Chuyện tối hôm qua ta đã nghe quản sự nói, là do cữu cữu không chiếu cố tốt cho ngươi, đã khiến cho ngươi phải sợ hãi."
một đêm biến động đã trôi qua, Đào Cẩn đã không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, đang định nói hắnđừng lo lắng, lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Khiếu Khiếu, để cho hạ nhân đi thu thập hành lý, đêm nay ngươi liền cùng ta đến Ngụy vương phủ."
Đào Cẩn chớp chớp mắt: "A?"
Nàng không biết việc này có phải là do nàng chưa tỉnh ngủ hay không, trong khoangr thời gian nàng ngủ Giang Hành đã suy nghĩ rất nhiều. Thay vì để cho nàng ở tại biệt viện, chi bằng đưa nàng đến dưới mí mắt của mình, như vậy chẳng sợ nàng sẽ sảy ra nguy hiểm nữa, cho dù có hắn cũng có thể chạy đến trước tiên.
Ai biết chuyện như tối qua còn có thể sảy ra nữa hay không?
Vẫn là đem nàng đặt cạnh bên người là an toàn nhất.
Hơn nữa, hắn là cữu cữu của nàng, chiếu cố ngoại sanh nữ là việc thiên kinh địa nghĩa, người bên ngoài căn bản sẽ không để ý, lại càng sẽ không nói ra mấy chuyện đồn thổi linh tinh.
Kỳ thật Đào Cẩn thật sự không có vấn đề gì, tối qua nàng quả thật rất sợ hãi, nhưng trải qua một đêm tự điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này tâm tình nàng rất bình tĩnh. Nhưng nếu Giang Hành đã tự mở miệng, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chung quy đây cũng là chuyện nàng cầu còn không được!
Như vậy có tính là nhân họa đắc phúc không?
Đào Cẩn âm thầm vui vẻ nhưng trên mặt lại tỏ vẻ luống cuống, "Ở trong phủ của Ngụy vương cữu cữu sao? Như vậy có được không, như vậy có quấy rầy Ngụy vương cữu cữu không?"
Giang Hành sờ sờ đỉnh đầu của nàng, "Ngụy vương phủ rất lớn, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được."
Đôi môi như cánh hoa của Đào Cẩn cong cong, rốt cuộc cũng giải quyết được một đại phiền não, tâm tình của nàng rất thỏa mãn.
nói như thế, nàng còn phải cảm tạ cái hắc y nhân kia đó.
*
Biệt viện vừa mới náo nhiệt lên một chút, quận chúa liền muốn đi.
Mọi người đều thực sự luyến tiếc nàng, khổ nỗi Ngụy vương đích thân muốn người, bọn họ muốn giữ người lại cũng không có lá gan đó.
Rất nhiều đồ Đào Cẩn mang từ Trường An mang đến còn chưa rỡ ra, tất cả đều để trong kho, nên lúc dọn dẹp rất tiện, không quá một canh giờ tất cả đều đã được đặt trên xe ngựa. Đào Cẩn mang theo nha hoàn của nàng rời khỏi biệt viện, ngồi lên xe ngựa Ngụy vương phủ, dọc theo đường đi tâm tình của nàng nhảy nhót, vẻ đắc ý trên khuôn mặt nhỏ nhắn như thế nào cũng không che giấu được.
Bạch Nhụy bây giờ nhìn không nổi nữa, "Tiểu thư có việc gì vui vẻ sao?"
Đào Cẩn không chút nào xấu hổ nói, "Có nha."
"Chuyện gì?"
Nàng hất đầu một cái, "không nói cho ngươi biết."
Bạch Nhụy nghẹn, thức thời không hỏi nữa.
Ước chừng đi được một canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng tại cửa Ngụy vương phủ, Đào Cẩn đi xuống xe ngựa, nhìn trước mắt một cánh cửa Hoằng sơn khí phái huy hoàng, nhịn không được cảm thán, vương phủ quả thực khác biệt so với biệt viện. Ngụy vương phủ diện tích rộng lớn, trang hoàng tinh mỹ, vô cùng khí thế, chỉ là Đào Cẩn ở Đỗ Hoành Uyển nên không biết.
Giang Hành dẫn nàng đến trong viện, viện cũng tương xứng Bách Hoa viện, ở phía sau viện đều có mộtcái hoa viên nhỏ, có thể để cho nàng trồng hoa cỏ.
Trong viện có hơn mười người hạ nhân, hơn nữa còn có mấy người nàng mang từ Trường An đến, tính ra cũng có ba mươi mấy người, toàn bộ đều chờ nàng sai bảo.
Nhìn qua phía trước phía sau một lần, Giang Hành nói với nàng: "Bản vương ở Chiêm Vân phía trước, cách đây rất gần."