Thích Đinh Nhạn vội vàng nói :
- Phải, thưa Bác, vì Dì đã biết lỗi của mình, cho nên bà ấy yêu cầu tôi cho đến gặp mặt Bác!
Câu nói ấy của Thích Đinh Nhạn đã khiến cho Giang Tiểu Phân hết sức luống cuống. Bà ta biết Thích Đinh Nhạn nói như thế là có mục đích an ủi người Bác ruột của mình mà thôi.
Thích Nhạc Dương buồn bã gật đầu, nói :
- Phân muội, em thực là tốt...!
Giang Tiểu Phân không khỏi nước mắt tuôn rơi dầm dề. Bà ta chỉ muốn chết ngay tức khắc đi, để giảm bớt những nỗi đau xót và thẹn thuồng trong lòng.
Thích Nhạc Dương kêu lên :
- Đinh Nhạn đâu.
- Thưa, có mặt tiểu điệt đây!
- Bác... muốn xin với cháu một việc!
- Có việc chi xin Bá phụ cứ nói thẳng!
- Bác muốn cháy hãy tha thứ cho Dì của cháu...
Giang Tiểu Phân ngắt lời :
- Dương ca, Đinh Nhạn đã bằng lòng tha thứ cho em rồi!
Thích Đinh Nhạn không khỏi ngạc nhiên.
Thích Nhạc Dương trái lại, mỉm cười sung sướng nói :
- Như vậy là tốt lắm rồi!
Nhưng Thích Đinh Nhạn đã tha thứ cho Giang Tiểu Phân rồi hay sao. Chàng đã bỏ ý định giết bà ta chăng. Lẽ tất nhiên là chàng không hề nghĩ đến việc đó, và cũng không hề nói với Giang Tiểu Phân ý ấy bao giờ.
Sỡ dĩ chàng mang Giang Tiểu Phân đến đây là hoàn toàn vì có ý muốn cho Thích Nhạc Dương trước khi chết, được chính tai nghe những lời sám hối của Giang Tiểu Phân.
Giờ đây, bất ngờ Giang Tiểu Phân lại nói một câu như thế, nên khiến Thích Đinh Nhạn bất giác phải phụ họa theo.
Sắc hồng hào trên nét mặt của Thích Nhạc Dương lần lần mất hẳn. Giây phút hồi dương đã qua, sinh mệnh của ông ta cũng đã đến lúc phải tắt nghỉ.
Ông ta gắng gượng nói :
- Phân muội...!
- Có em ở đây!
- Em... có yêu... anh hay không.
Giang Tiểu Phân không đáp lại. Kỳ thực, bà ta rất yêu ông, nhưng bà không làm thế nào nói chữ yêu ra được.
Từ Cần bèn kề miệng sát vào tai Giang Tiểu Phân nói :
- Má hãy nói với Cha là Má yêu Cha đi!
Giang Tiểu Phân há miệng lấp bấp, một lúc thật lâu mới thốt ra được một tiếng duy nhất :
- Yêu!
- Có như trước hay không.
- Phải, yêu anh cũng y như trước kia vậy...
Nói đến đây, bà ta khóc nức nở và nghẹn lời.
Thích Nhạc Dương nói :
- Phân muội... Em chớ nên... khổ tâm. Trong kiếp này... chúng ta không được chung sống, thì xin hẹn lại... kiếp sau sẽ gặp nhau...!
Hai dòng lệ đã từ khóe mắt lăn dài xuống đôi tai của ông ta. Tình trạng ấy ai nhìn vào cũng hết sức cảm động.
Giang Tiểu Phân nghẹn ngào nói :
- Dương ca, kiếp sau em sẽ nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp suốt đời cho anh.
Thích Nhạc Dương mỉm cười rất mãn nguyện, nói :
- Giờ đây... Em định đi đâu.
- Em....
- Phải, anh muốn hỏi em!
- Em... còn chưa quyết định.
- Em sống một mình... nên thận trọng!
- Dương ca, em... biết tự lo lấy.
- Phân muội... Thôi chúng ta vĩnh biệt...
Tiếng “biệt” vừa nói dứt thì chiếc đầu ông cũng ngã ngang, rồi trút hơi thở cuối cùng. Những hạt lệ đọng trên khóe mắt của ông ta, cũng lăn dài xuống cùng một lúc khi chiếc đầu lay động.
Giang Tiểu Phân kêu thất thanh lên :
- Dương ca... Em đã giết chết anh...!
Liền đó, bà ta phục lên xác chết của Thích Nhạc Dương oà lên khóc rất thống thiết.
Từ Cần cũng buột miệng kêu lên :
- Cha!
Dứt lời, nàng cũng lại oà lên khóc. Thích Đinh Nhạn trông thấy thế cũng không khỏi bùi ngùi rơi lệ. Dù cho Giang Tiểu Phân trước đây như thế nào, nhưng giây phút này bà ta đối với Thích Nhạc Dương trông thực hết sức cảm động.
Đấy là một màn bi kịch hết sức đau thương.
Tiếng khóc thống thiết và tiếng gào đau thương tràn ngập cả ngôi Dưỡng Thân cung. Trong giây phút đó không còn sự oán hận, mà chỉ tràn ngập tình thương.
Một người đàn ông đã trao trọn tình thương cho một người đàn bà, và đến khi bị chết dưới tay của người mình yêu, mà vẫn một mực yêu tha thiết như cũ. Nhưng ngược lại, chính bản thân ông ta được gì. Tình yêu. Hoan lạc. Hạnh phúc.
Không! Ông ta không được một thứ gì cả, mà chỉ được một nỗi hận lòng dằng dặc mà thôi.
Và cho đến ngày hôm nay, ông ta đã nhắm mắt lìa bỏ cõi đời.
Ông ta đã chết dưới tay của người đàn bà mình yêu. Vậy nếu nói đó là một sự an ủi thì thật là quá đáng. Song, nếu bảo đó không phải là một sự an ủi thì cũng không hẳn là hoàn toàn đúng, vì chính Thích Nhạc Dương đã nhắm mắt trong khi ông ta tỏ ra rất mãn nguyện.
Giang Tiểu Phân khóc một lúc thì bỗng ngưng ngay tiếng khóc lại. Bà ta đứng thừ người ra như một khúc gỗ, đưa mắt ngó vào xác chết của Thích Nhạc Dương thực lâu, mới kêu lên :
- Cần nhi...
- Má!
Giang Tiểu Phân hết sức đau đớn, nên một lúc lâu mới nói được rằng :
- Má thực có lỗi với Cha con!
- Cha con... đã bằng lòng tha thứ cho Má!
Giang Tiểu Phân đau đớn :
- Cần nhi, Má cũng có lỗi đối với con!
- Thưa Má, con không khi nào trách Má đâu!
- Ôi! Má không đáng là một bậc mẹ hiền. Cần nhi, con nên lo lắng cho mình, Má đi đây!
- Má, Má định đi đâu thế.
- Má sẽ đi thực xa, một địa phương không ai đến!
Nói dứt lời, bà ta quay người lững thững bước đi. Từ Cần buột miệng kêu lên :
- Má!
Tức thì nàng ngã vào lòng mẫu thân và lại oà lên khóc.
Giang Tiểu Phân ôm chặt lấy nàng, từng giọt nước mắt hối lỗi nhiểu đều trên mớ tóc của Từ Cần. Bà ta tự nhủ :
- “Lần chia tay này, sẽ không còn ngày gặp gỡ nữa, Má nguyện kiếp sau sẽ đền đáp lại cái tội của Má đối với hai chị em con...”
Nghĩ thế, bà liền xô Từ Cần ra nói :
- Cần nhi, con hãy can đảm để tiếp tục sống!
- Con hứa với Má như vậy!
- Má không thể đợi chôn chất Cha con. Má phải ra đi ngay!
- Má, sau này Má trở lại thăm chúng con không.
- Cũng có thể. Thôi, Má đi vậy!
Nói dứt lời, bà bước thẳng ra cửa. Thích Đinh Nhạn đứng trơ trơ một chỗ, chàng không đuổi theo bà ta.
Khi Giang Tiểu Phân bước ra khỏi, thì bỗng kêu lên :
- Đinh Nhạn!
- Chuyện chi thế.
- Hãy đưa ta một quãng đường!
Trong lòng Thích Đinh Nhạn đang rối như tơ vò. Chàng thực ngờ mình định giết chết bà ta, mà vì Bá phụ của mình nên chàng phải tha bà ta đi.
Nhưng, dù sao bà ta cũng biết hối ngộ trước những việc làm sai lầm của mình, như vậy cũng được.
Nghĩ thế, nên chàng liền đưa chân bước theo Giang Tiểu Phân đi ra khỏi Mê Hồn cung. Tất cả môn nhân của chàng đều trố đôi mắt kinh ngạc chăm chú nhìn theo.
Khi ra khỏi Phong Sa cốc, số môn nhân của chàng vẫn đứng y nguyên như cũ.
Thất Hải Thần Long sửng sốt bước tới nói :
- Thưa Môn chủ, có cần đệ tử đi theo hay không.
- Không cần!
Nói dứt lời, hai người tiếp tục bước thẳng tới trước.
Số đệ tử của Hồng Kỳ môn, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu sao lại có chuyện lạ như thế. Họ đưa đôi mắt nhìn trân trố theo bóng của hai người.
Giang Tiểu Phân bỗng lên tiếng nói :
- Đinh Nhạn!
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Chuyện chi thế.
- Ngươi xem ta là một người đàn bà như thế nào.
- Về điểm ấy chính bà tự biết lấy!
- Hết sức hư hỏng.
- Gần như vậy!
Giang Tiểu Phân cười đau đớn :
- Đúng thế, ta đã là một người đàn bà hư hỏng nhất trên đời. Ta không xứng đáng đối với tình thương của Thích Nhạc Dương...
- Nhưng ông ấy lại yêu bà tha thiết!
Giang Tiểu Phân gượng cười :
- Đinh Nhạn...
- Bà có việc chi cứ thẳng thắng giãi bày!
- Ngươi có bằng lòng tha thứ cho quá khứ của ta không.
Thích Đinh Nhạn cất tiếng than, đáp :
- Phải, tôi bằng lòng tha thứ cho bà, đấy là vì Bá phụ của tôi!
- Ngươi nhận rằng ta đáng tha thứ hay sao.
- Tôi không hiểu!
Giang Tiểu Phân buồn rầu nói :
- Đinh Nhạn, ngươi nhận ta hiện nay và trước kia có điều chi khác nhau chăng.
- Có thể giờ đây bà đã thực sự trở thành một người đàn bà tốt!
- Phải, giờ đây ta đã hồi phục với diện mục như xưa. Ngươi có biết tại sao không.
- Tại vì tình thương của Bác tôi đã cảm động được lòng bà!
- Không!
Thích Đinh Nhạn không khỏi kinh ngạc. Giang Tiểu Phân nói tiếp :
- Có lẽ ngươi không thể nghĩ đến được. Một con người có nhiều khi chỉ vì một câu nói trong một trường hợp nào đó, lại có thể làm cho người ta thay đổi hẳn. Ngươi có tin rằng Từ Cần là con gái của ta không.
- Đấy là một việc không thể phủ nhận được!
- Phải, nó là con gái ruột của ta. Nhưng ta có lỗi với nó rất nhiều. Đáng lý ra nó oán hận ta mới phải, song vừa thấy mặt ta, là nó gọi ngay ta bằng Má!
Nói đến đây, những dòng lệ sám hối của bà ta lại lăn dài xuống đôi má.
Thích Đinh Nhạn không ngờ bà ta lại có thể nói lên những lời nói như vậy. Do đó, chàng cũng cảm thấy bùi ngùi cảm động.
Giang Tiểu Phân cười đau đớn :
- Đấy chẳng phải là một việc rất lạ lùng hay sao.
- Phải, đấy quả là một chuyện hết sức kỳ diệu!
- Đến bây giờ ta mới hiểu là tình thương của từ mẫu ban cho con cái của mình thực là hết sức quý báu...
- Những bà đã mất tất cả những điểm ấy rồi!
- Phải, ta đã bỏ mất đi tất cả, và không thể nào tìm trở lại được. Bởi thế, ta không đáng được sự tha thứ dù là của con gái, của tình nhân, hay chính của ngươi...
- Song chúng tôi đều sẵn sàng tha thứ cho bà!
- Ngươi nhận rằng ta có còn đủ can đảm để tiếp tục sống trên đời này không.
Thích Đinh Nhạn giật mình nói :
- Có lý nào bà định....
- Ta sẽ chết!
- Chết....
- Phải, đáng lý ra ta phải chết trước mặt Thích Nhạc Dương. Nhưng, ngươi đã hiểu là không thể làm như vậy, vì còn có mặt con gái ta ở đó!
Giang Tiểu Phân ngưng lại giây lâu, rồi nói tiếp :
- Ta không tiếc rẻ kiếp sống thừa. Sở dĩ ta ở trước mặt Thích Nhạc Dương và Từ Cần lại nói là ngươi đã bằng lòng tha thứ cho ta...
Bà ta lại ngưng trong giây lát, rồi nói tiếp :
- Cho nên,... ta muốn yêu cầu ngươi một việc.
- Việc chi thế.
- Ngươi chớ nói lại cho Từ Cần nghe là ta đã chết!
Thích Đinh Nhạn nghe thế trong lòng hết sức đau xót. Chàng bỗng cảm thấy có một sự đồng tình và xót thương mà từ trước tới giờ chưa tràn ngập nỗi lòng mình.
Chàng bùi ngùi kêu lên :
- Thưa Dì!
- Ngươi không bằng lòng hay sao.
- Không, Dì bất tất phải chết, con người chứ nào phải thánh hiền...
- Bất tất phải chết.... Ha ha ha... Đinh Nhạn, ta dựa vào đâu để tiếp tục cuộc sống. Đôi tay ta đã đẫm máu, ta đã giết chết người yêu của ta, đồng thời cũng giết chết hạnh phúc của con gái ta. Ta có phải là con người hay không.
Giọng nói của bà ta đầy xúc động, khiến Thích Đinh Nhạn không khỏi bắt rùng mình.
Sau đó, bà ta tỏ ra bình tĩnh hơn, nói :
- Đinh Nhạn, có lý nào ngươi không chấp nhận lời yêu cầu cuối cùng của ta hay sao.
Những hạt lệ từ khóe mắt Thích Đinh Nhạn trào ra. Chàng buồn bã nói :
- Thưa Dì... Cháu...!
Nói đến đây thì cổ họng của chàng nghẹn lại, chẳng còn nói thêm chi được nữa.
Giang Tiểu Phân nói :
- Đinh Nhạn, ngươi hãy hứa với ta đi...
- Thưa Dì, cháu bằng lòng hứa!
Giang Tiểu Phân cất giọng chân thành :
- Đinh Nhạn, ta rất cảm kích ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, người bà đã vọt lên, nhắm ngay một tảng đá to lao vút tới như điện chớp...
Tiếng gào thảm thiết vang lên khiến cho Thích Đinh Nhạn phải kinh hoàng.
Chàng đưa mắt nhìn lên thì trông thấy Giang Tiểu Phân đã chạm đầu vào đá nát sọ, máu óc bắn đi tứ tung, ngã ra đất chết tốt.
Thích Đinh Nhạn bỗng quỳ hai đầu gối xuống bên cạnh xác chết của Giang Tiểu Phân nói lẩm bẩm :
- Thưa Dì, linh hồn của Dì đúng ra là trong sạch!
Chàng không phải tỏ lòng sám hối trước cái chết của bà ta, mà sự thật chàng đang ái điếu trước cái chết ấy.
Ngay lúc đó, từ trong Phong Sa cốc có mấy bóng người chạy nhanh ra. Đấy chính là những người vừa nghe tiếng gào thảm thiết khi nãy nên hối hã chạy ra xem động tịnh, gồm có Thất Hải Thần Long, Huyết Kiệu chủ nhân, Thiên Âm lão nhân, và Phong Trần Cuồng Khách.
Số người ấy nhìn qua thảm cảnh trước mắt, thì không khỏi kinh ngạc nói :
- Sao... lại có chuyện lạ như thế này.
Thích Đinh Nhạn chùi nước mắt nói :
- Bà ấy đã chết rồi!
- Bà ta đã tự sát mà chết.
- Phải!
- Đấy thực là một sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người!
- Đúng thế, đấy thực là bất ngờ. Nhưng dù sao bà ta cũng đã chết rồi. Trong khi chết, bà ta đã khiến người chung quanh thương xót và thông cảm, song có một điều khiến bà ta không thể tha thứ được là bà ta đã giết chết người yêu của bà ta!
Thất Hải Thần Long nói :
- Thôi, chúng ta hãy lo an táng bà ta vậy!
Thích Đinh Nhạn từ từ đứng lên và gật đầu đồng ý.
Trong khi đó, Phong Trần Cuồng Khách đưa mắt nhìn Lê Thái Hoa đang ngồi trong chiếc Huyết kiệu, tia mắt của ông ta như thầm nói :
“Tôi cũng suýt nữa đã chết dưới tay của bà rồi.”
Lê Thái Hoa mỉm cười đau đớn. Tuy nhiên, trên nét mặt của bà thoáng hiện một vẻ vui mừng trong một niềm hạnh phúc đến muộn.
Thích Đinh Nhạn nói :
- Các vị không được nói lại cho Từ Cần nghe, là mẫu thân của nàng đã chết!
Tất cả mọi người đều lên tiếng tuân mạng lệnh.
Liền đó, Thích Đinh Nhạn bồng xác chết của Giang Tiểu Phân lên chạy thẳng vào khu rừng núi. Chàng dùng chưởng lực của mình đào một cái hố sâu, rồi chôn cất bà ta tử tế.
Chàng đứng trước ngôi mộ của bà ta cúi đầu đau đớn...
Xem tiếp hồi 90 Trận đánh đẫm máu