Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 81: Chuyện mùi hương



"Hương vị gì đây?" Thiệu Tình cúi đầu ngửi, tổng cảm thấy có một mùi hoa thoang thoảng, cực nhẹ, dường như mang theo vị ngọt nhàn nhạt nói không nên lời.

Lúc ấy bánh bao nhỏ thiếu chút nữa nhảy lên, đôi mắt bé chừng lớn như mắt ngưu, tròng mắt vừa chuyển, ở trêи giường lăn một cái: "Mẹ, con đau bụng......"

Thiệu Tình nào có tâm tư tiếp tục đi nghiên cứu trong nước có mùi hay không, vội vàng đi qua xoa bụng cho con trai, Tần Tử Khê ôm Nha Nha cũng tiến lại, nhíu mày nói: "Có phải ăn nhầm cái gì rồi tiêu chảy hay không?"

Người khác không biết, nhưng Thiệu Tình rất rõ ràng, thể chất bánh bao nhỏ một nửa giống người, một nửa giống tang thi, nào có dễ dàng ăn hư bụng như vậy?

Cô xoa xoa bụng cho bánh bao nhỏ, trong đầu lập tức xâu chuỗi cái không thích hợp lại, kỳ thật lấy đầu óc của cô, sớm có thể phát hiện không đúng, vì cô là một người mẹ, mẹ khi con sinh bệnh, tâm tư sẽ rối loạn, cho nên mới chưa phát hiện bánh bao nhỏ đang vụng về nói dối.

Mãi đến khi Tần Tử Khê mở miệng, Thiệu Tình mới hiểu ra, cô nhìn bánh bao nhỏ, lại nhìn Tần Tử Khê, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Khê, có thể phiền em đi đun ít nước ấm hay không? Chị muốn đổ đầy túi chườm nóng cho con."

Tần Tử Khê đồng ý, đặt Nha Nha ở đầu giường, sau đó liền đi ra ngoài.

Bánh bao nhỏ đã nhạy bén nhận ra không đúng, cực kỳ thấp thỏm ôm chăn, Thiệu Tình không nói chuyện, lẳng lặng nhìn bé, cho đến khi bánh bao nhỏ lại cuộn mình tròn một chút, chột dạ ngẩng đầu nhìn Thiệu Tình một cái, Thiệu Tình mới hỏi: "Bụng đau?"

Bánh bao nhỏ gật gật đầu, lại lặng lẽ lắc đầu, bộ dạng đáng thương hề hề, làm cho người ta rất đau lòng, Thiệu Tình nhịn đau xót trong lòng xuống, ngồi xuống, thấp giọng hỏi bé: "Trong nước có cái gì?"

Bánh bao nhỏ run lên một chút, đem cả người mình đều nhét vào trong chăn, Thiệu Tình chọc bé, lại hỏi: "Trong nước có cái gì?"

Bánh bao nhỏ tiếp tục đem chính mình nhét trong chăn, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, thẳng đến lúc Thiệu Tình hỏi lần thứ ba: "Trong nước có cái gì?"

Bánh bao nhỏ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, bé khóc thút thít, nói: "Nấu cơm......"

"Nấu cơm gì?" Thiệu Tình ngạnh tâm* (* tâm trở nên cứng rắn), tiếp tục hỏi, bánh bao nhỏ vừa kéo vừa kéo, nói: "Nấu chín cơm......" Nói xong nói xong, bé liền oa oa khóc lên: "Con không muốn anh Tiểu Khê đi, không muốn tách ra khỏi anh Tiểu Khê, cùng với anh Tiểu Khê làm người nhà, gạo nấu thành cơm, anh Tiểu Khê sẽ không đi nữa......"

Thiệu Tình khóe miệng giật giật, mới chính thức hiểu rõ bánh bao nhỏ nói nấu cơm kia, là cách nấu như thế nào, kỳ thật cô rất tức giận, bởi vì bánh bao nhỏ gạt cô làm tất cả chuyện này, còn muốn tính kế cô, điều này làm cho cô khổ sở.

Cô đánh cược sinh mệnh, sinh con ra, nuôi lớn con, phản quá mức có thể tính kế cô, trong lòng không chỉ có có chút lạnh, còn có chút đau.

Nhưng nhìn bánh bao nhỏ khóc thương tâm như thế, ngược lại Thiệu Tình bắt đầu lo lắng bản thân có vấn đề, có phải cô làm sai cái gì hay không? Cô tự cho là mình bảo vệ bánh bao nhỏ tốt, tự cho là có thể làm cho bánh bao nhỏ khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, nhưng lại xem nhẹ, bé là trẻ con, trẻ con cần tuổi thơ.

Nhưng bánh bao nhỏ mỗi ngày đều đi theo cô bôn ba khắp nơi, nhất khi mạt thế mới bắt đầu, bôn ba khắp chốn, không có chỗ ở cố định, nguy cơ tứ phía, mỗi ngày đều là sống hay chết bên cận kề nhau.

Bé không có đồ chơi, không có bạn bè, không có bạn cùng tuổi với mình, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng hướng cô muốn gì, đề cập qua yêu cầu gì.

Bạn bè duy nhất của bé là một con thỏ, cho nên bé đối Nha Nha tốt, khi có được Nha Nha, như lấy được chí bảo.

Có phải cô làm sai hay không? Cho nên bánh bao nhỏ một chút cũng không vui vẻ.

Nhìn bánh bao nhỏ thương tâm khóc như vậy, Thiệu Tình cũng rất đau lòng, cô mím môi, lại không biết nên nói, nên làm cái gì bây giờ, giữ Tần Tử Khê lại sao? Không thể, Tần Tử Khê có gia đình của mình, có người thân, cậu ấy chung quy phải trở về.

Thiệu Tình tâm tư phiền loạn, không nói một tiếng, bánh bao nhỏ lại hiểu nhầm, bé nghĩ Thiệu Tình tức giận, lúc này ngay cả khóc bé cũng không dám khóc, tinh tế hút không khí, mũi và mắt đều hồng, tuy rằng không có một giọt nước mắt nào chảy ra, nhìn lại cực kỳ đáng thương.

Thiệu Tình cúi đầu nhìn thấy bánh bao nhỏ dẩu ʍôиɠ tròn trắng noãn, biểu tình đáng thương "Ôi trời ơi mẹ không cần mình, mình nên làm xao đây, sợ wá", mũi nhỏ tròn tròn, còn đôi mắt đỏ rực, nhất thời mỉm cười, cô cúi đầu hôn chóp mũi bánh bao nhỏ một cái, sau đó nói: "Là mẹ không đúng, vẫn không để ý đến cảm tưởng của con, con thực thích Tiểu Khê sao?"

Bánh bao nhỏ do dự thật lâu, một bên sợ mẹ tức giận, một bên lại không muốn vi phạm ý nghĩ của mình, dù sao bé thật sự rất thích anh Tiểu Khê, qua thật lâu thật lâu, bánh bao nhỏ mới nhẹ gật gật đầu, sau đó xông lên, ôm lấy cổ Thiệu Tình : "Mẹ đừng không cần con, con về sau sẽ ngoan, không bao giờ làm chuyện xấu nữa, không cần đem con đưa cho người khác......"

"Sẽ không." Thiệu Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của bánh bao nhỏ, hôn vài lần, sau đó nghiêm túc nói: "Bảo bối, chuyện lần này mẹ sai, nhưng con cũng sai, thứ nhất, về sau không cần tùy tiện kê đơn người khác, đây là không đúng, biết không? Thứ hai, mặc kệ con muốn làm chuyện gì, đều phải hỏi qua ý người khác, bắt buộc cưỡng chế người khác làm gì cũng là không đúng, tựa như lúc này đây, nếu mẹ không phát hiện việc làm này của con, sau đó thật sự trúng thuốc, mẹ sẽ rất khổ sở, bởi vì mẹ tín nhiệm con, cho nên bị con lừa gạt, anh Tiểu Khê của con cũng sẽ rất buồnl%l0, bởi vì con làm như vậy, đối với cậu ấy mà nói là một loại phản bội, sau đó hai người chúng ta sẽ không còn thích con, hiểu không?"

Bánh bao nhỏ vội vàng gật đầu, ủy khuất kéo kéo: "Con biết sai rồi, về sau không bao giờ nữa, nhưng mẹ, con rất thích anh Tiểu Khê a..... Từ trước đến nay con muốn anh Tiểu Khê chơi cùng nhau, muốn cùng anh Tiểu Khê ở cùng một chỗ, không nghĩ để anh Tiểu Khê trở về."

"Chờ đem Tiểu Khê đưa về thủ đô, sau đó trở về xử trí chuyện thành phố S bên này, mẹ sẽ cùng nhóm Phán Phán thương nghị, về sau định cư ở thủ đô, sau đó nhàn rỗi không có việc gì có thể đi thăm anh Tiểu Khê nơi đó, được không?" Thiệu Tình xoa xoa hai má bánh bao nhỏ, sau đó nói.

Bánh bao nhỏ vội vàng gật đầu, chui vào trong lòng của Thiệu Tình xoay đến xoay đi, bé còn nhỏ, tam quan đều trong trạng thái phát triển, hoàn toàn dựa vào mưa dầm thấm đất, sau khi xác định ảnh truyện mình gặp phải mới nghĩ biện pháp giải quyết.

Nhưng người bên cạnh bé không có một người lương thiện tùy tiện lấy ra một người, chính là cấp bậc ma đầu, tỷ như Yến Kì Nguyệt, tỷ như Thiệu Tình, cho dù là nhóm Cố Phán Phán cũng là người sát phạt quyết đoán.

Cho nên liền tạo thành tính cách bánh bao nhỏ hiện nay, độc lập quyết đoán, chính là rất độc lập rất quyết đoán, hơn nữa không được dẫn đường chính xác, làm cho bé căn bản không biết, làm như thế nào là đúng, làm như thế nào là sai.

May mắn Thiệu Tình đúng lúc phát hiện điểm này, bằng không qua vài năm, nói không chừng sẽ có một ma đầu nhỏ ngang trời muốn xuất thế.

Hơn nữa dị năng bánh bao nhỏ xuất sắc, chỉ vì bên cạnh bé rất nhiều cường giả, cho nên bé chỉ cần hưởng thụ được bảo hộ, điều này cũng có nhân tố Thiệu Tình cố ý bảo hộ bé, bằng không bánh bao nhỏ đã là một dị năng giả xuất sắc.

Bé cắn nuốt nhân loại, tang thi, động vật biến dị, toàn bộ rất hiệu quả, chỉ cần thực lực không vượt qua bé quá nhiều, sau khi bị dính sẽ bị cắn nuốt hầu như không còn.

Hơn nữa năng lượng bé cắn nuốt, chỉ có thể tiêu hóa một bộ phận, còn lại một bộ phận, tuy rằng phải bài xuất ra ngoài, nhưng lại có thể trở thành năng lượng công kϊƈɦ của bé.

Tưởng tượng như vậy quá đáng sợ.

Thật vất vả trấn an bánh bao nhỏ, Tần Tử Khê đi đến, cậu cầm ấm nước, nhẹ giọng hỏi: "Túi chườm nước nóng ở đâu?"

Nói thật, Thiệu Tình hơi xấu hổ, nhất là lúc biết con cô muốn cho cô cùng Tần Tử Khê gạo nấu thành cơm.

Tuy nhiên hiện tại không phải lúc xấu hổ, cô muốn thay bánh bao nhỏ che lấp, liền tìm một túi chườm nước nóng ra, đổ nước vào, đưa cho bánh bao nhỏ, sau đó cho bé một ánh mắt.

Bánh bao nhỏ lập tức hiểu, vội vàng ôm lấy ấm túi nước, lúc nhìn Tần Tử Khê, còn hơi ngượng ngùng và chột dạ, Tần Tử Khê cất ấm nước xong, cũng không được tự nhiên ngồi một bên, ánh mắt hiển nhiên lưu luyến nhìn qua chén nước trêи bàn, Thiệu Tình lập tức cảm thấy càng xấu hổ, Tần Tử Khê rõ ràng đã nghe được đối thoại của cô và bánh bao nhỏ, tuy rằng không biết nghe được bao nhiêu, nhưng cậu hiển nhiên biết bánh bao nhỏ đã làm gì, bằng không sẽ không có vẻ mất tự nhiên như thế.

Bầu không khí quá xấu hổ, may mắn đám đi ra ngoài săn thú kia đều đã trở lại, ba người bọn họ mới trộm thở ra một hơi, kết thúc bầu không khí xấu hổ này.

Đầu bếp chính như trước là Nghiêm Hán Thanh, hoặc lại là Thiệu Tình, mấy em gái Cố Phán Phán làm trợ thủ, rửa và thái đồ ăn.

Mà các nam nhân phụ trách xử lý con mồi, bọn họ bắt về rất nhiều con mồi, trong đó có không ít cá, cá trích có thể dùng để nấu canh, cá chép làm dấm đường chua không tồi, nhỏ một chút có thể trực tiếp rán.

Tóm lại cơm trưa, đặc biệt phong phú, tất cả mọi người ăn vui vẻ.

Ăn cơm xong, Thiệu Tình chọc chọc bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ mới có chút ngượng ngùng ôm Nha Nha, trộm đuổi kịp Tần Tử Khê, chuẩn bị giải thích.

Thiệu Tình sợ bánh bao nhỏ có người bạn cùng tuổi không dễ, bởi vì bé làm sai một lần mà không còn, cho nên mới thúc giục bé đi giải thích.

Tuy rằng chuyện bánh bao nhỏ làm quá đáng, nhưng Thiệu Tình tin tưởng, chỉ cần bé thực lòng giải thích, Tần Tử Khê sẽ tha thứ cho bé.

Sau đó Thiệu Tình trở về phòng mình, đi một hồi, Thiệu Tình liền sững người, bởi vì Yến Kì Nguyệt ngồi ở bàn uống nước......

Cô lúc này muốn chửi má nó, bởi vì không khí rất xấu hổ lúc trước, khi mọi người trở về, Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm, quên mất chuyện bánh bao nhỏ bỏ thuốc...

Cho nên...... Yến Kì Nguyệt uống, uống nước bị bỏ thuốc...

Yến Kì Nguyệt thấy Thiệu Tình trở về, để cái chén xuống, ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe miệng, sau đó nói: "Nước này lấy ở đâu? So với nước giếng cùng nước sông bình thường ngọt hơn, em có lấy nhiều một chút hay không, dự trữ về sau lúc không có nước uống?"

Thiệu Tình:......

Cô không biết dùng biểu tình gì đối mặt với Yến Kì Nguyệt, trực tiếp bỏ qua anh, sau đó mở ấm ra, không ngoài dự kiến của cô, trong ấm có một đóa màu đỏ nhỏ, ở trong nước chìm nổi.

Vốn đóa hoa kia đã hơi héo, giờ phút này bởi vì căng nước, đóa hoa giãn ra, trôi lên trôi xuống, nhìn qua còn rất đẹp.

Nhưng điều này không thay đổi được sự thật nó là một đóa hoa có thành phần thúc tình.

Nói cách khác, Yến Kì Nguyệt trúng thuốc.

Thiệu Tình phiền muốn vò đầu, Yến Kì Nguyệt trúng thuốc, khẳng định lấy cô làm giải dược, bằng không lấy tính tình Yến Kì Nguyệt kia, cho dù là nghẹn chết, cũng tuyệt đối sẽ không đi tìm người phụ nữ khác .

Thiệu Tình bực bội muốn mệnh, dư quang đảo qua, đột nhiên phát hiện trong mắt Yến Kì Nguyệt loé tia giảo hoạt, cô nghĩ ra, Yến Kì Nguyệt làm gì? Anh làm nghiên cứu, đối với thực vật biến dị, động vật biến dị, dị năng giả, tang thi, đều có nghiên cứu rất sâu khắc.

Anh không phát hiện được trong nước có vấn đề sao? Cho dù lúc ấy không phát hiện, uống xong còn có thể không phát hiện sao? Còn có thể nói mùi thơm, vị ngon với cô, nước này rất ngọt.

Có câu nói như thế nhỉ? Càng che giấu, lại càng dễ dàng bại lộ, đây rõ ràng chính là giấu đầu hở đuôi, thông minh bị thông minh hại.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thiệu Tình cũng không buồn bực nữa, cô vỗ vỗ tay, cười như không cười nhìn Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: "Anh nói thích, một ấm này anh cầm uống đi."

Lúc ấy Yến Kì Nguyệt liền há hốc mồm, kịch bản không phải viết như vậy! Cùng kịch tình trong tưởng tượng của anh không giống......

Kỳ thật lúc anh vào phòng cảm thấy không phù hợp, tuy nhiên anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao anh đi vào đây cùng trong nhà mình không có gì khác nhau, nếu ở trong nhà mình còn cần phòng bị các loại, người nọ còn sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Sau đó anh ngồi xuống, rót một chén nước, vừa đặt lên môi, anh mới phát hiện không đúng, nước này có vấn đề.

Yến Kì Nguyệt đối với các loại thực vật biến dị có nghiên cứu, có thể nói cực kì sâu, anh cẩn thận ngửi, liền phát hiện, nước này có mùi hương thúc tình, lúc ấy anh liền nổi bão, ở trong phòng Thiệu Tình phát hiện nước có chứa thúc tình, đây là sao?

Khẳng định là có người ý đồ kê đơn Thiệu Tình!

Cái này có thể chịu được sao? Không thể nhẫn!

Tuy Yến Kì Nguyệt suy nghĩ bay tán loạn, rất nhanh liền nghĩ ra, xem tình huống, Thiệu Tình hẳn chưa trúng chiêu, nếu không hiện tại đã sớm phát tác, nói cách khác, anh là người đầu tiên đụng tới chén nước này.

Vậy là việc tốt nha, anh hoàn toàn có thể đem nước này uống, sau đó...... Meo meo ha ha, nói không chừng có thể trực tiếp đem Thiệu Tình đuổi tới tay.

Nói thật, từ khi bỏ hết thảy đi theo Thiệu Tình đi tới căn cứ thành phố S, Yến Kì Nguyệt bắt đầu càng ngày càng không tự tin, bởi vì người cạnh tranh nhiều lắm, nơi nơi đều uy hϊế͙p͙, anh tự nhận mình là một người đàn ông rất xuất sắc, nhưng đàn ông quay xung quanh Thiệu Tình không có một ai kém anh.

Hơn nữa anh cũng không phải lần đầu tiên thổ lộ với Thiệu Tình, ừ! Anh không nhận được bất kì đáp lại nào, cũng khó trách sẽ mất tự tin.

Thử nghĩ, tất cả đều đàn ông bên cạnh một người phụ nữ đều xuất chúng, mỗi người không kém anh, mà anh, thậm chí có một loại yêu thích khó có thể miêu tả, bị kỳ thị, nói cách khác, kỳ thật anh đã thua ở vạch xuất phát.

Có thể có tự tin mới là lạ.

Lúc này đây là một cơ hội, Yến Kì Nguyệt có thể xác định, nếu anh thật sự trúng thuốc, Thiệu Tình tuyệt đối sẽ không bỏ mặc anh, chỉ cần bọn họ lại xảy ra quan hệ, cho dù vì trách nhiệm, Thiệu Tình cũng sẽ nhận anh, đến lúc đó anh lại cùng Thiệu Tình nói chuyện, liền bắt lấy a.

Đây đại khái là cơ hội duy nhất của anh, hơn nữa cơ hội này thật mê người, Yến Kì Nguyệt bưng chén nước kia, suốt nửa giờ, do dự cái trán đã chảy đầy mồ hôi.

Cuối cùng, anh vẫn từ bỏ.

Yến Kì Nguyệt là người cực kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này không chỉ biểu hiện ở tác phong làm việc của anh, mà còn khắc vào trong xương. Anh biết, cho dù anh dựa vào loại thủ đoạn này ở một chỗ với Thiệu Tình, trong lòng Thiệu Tình cũng sẽ lưu lại tiếc nuối và ngăn cách.

Đó là chuyện anh khinh thường làm, dù đến cuối cùng, Thiệu Tình không chịu nhận anh, anh cũng không làm ra chuyện như vậy .

Tuy nhiên Yến Kì Nguyệt vẫn uống tí xíu, lượng không nhiều lắm, nhiều nhất làm cho cái gì kia của anh "thức tỉnh" trong chốc lát, sau đó Yến Kì Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, chờ Thiệu Tình đến phát hiện, anh có thể mượn cơ hội làm nũng, ha ha đậu hủ, nói không chừng còn có thể đổi lấy Thiệu Tình yêu sờ sờ...... Khụ khụ, tăng tiến cảm tình ha.

Sau đó Thiệu Tình hoàn toàn không có theo lẽ thường! Đi lên liền đánh anh, Yến Kì Nguyệt rất muốn anh anh anh, yêu quan tâm đâu? Yêu hỏi đâu? Yêu sờ sờ đâu? Đều đi nơi nào!

Yến Kì Nguyệt rất ủy khuất, thuận tiện kẹp chặt đùi, anh cảm thấy Thiệu Tình rất vô tình vô nghĩa cố tình gây sự, tốt xấu hỏi một chút chứ!

Thiệu Tình bị anh trêu chọc tâm tình tốt hơn rất nhiều, liền tiến lên từng bước, đá đá chân anh: "Uống bao nhiêu?"

Yến Kì Nguyệt thành thật trả lời: "Chỉ uống một ngụm......"

"Chính mình đi tắm nước lạnh đi, cho anh tự làm tự chịu." Thiệu Tình liếc mắt xem thường, sau đó hỏi: "Gần đây dạ dày còn đau không?"

"Thỉnh thoảng lại đau." Yến Kì Nguyệt vốn muốn nói không đau, vừa thấy thái độ Thiệu Tình đã mềm mại hơn, vội vàng thuận thế leo lên, chuẩn bị làm nũng.

Làm nũng một nửa, anh liền cảm thấy chính mình đã sắp hỏng mất rồi, thuốc kia hiệu quả so với tưởng tượng của anh mạnh hơn, tuy rằng chỉ uống một ngụm, nhưng bây giờ cả người anh đã nổi lửa nóng, vận sức chờ phát động, trêи trán đều thấm ra mồ hôi.

Thiệu Tình cũng phát hiện điểm này, cô thở dài một tiếng, nâng chân, chính giữa hồng tâm dẫm, thanh thanh âm trở nên lãnh lệ một ít: "Biết chính mình làm sai chỗ nào không?"

Lúc này thân thể Yến Kì Nguyệt run lên, phản xạ thẳng lưng,t nghĩ lấy tay che đi bộ vị trọng điểm nào đó.

Trong tay Thiệu Tình có thêm một cái roi dây, cô dùng roi gõ gõ lên mu bàn tay Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: "Bỏ tay sau lưng đi."

Yến Kì Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng, để tay sau lưng, nhận lấy trừng phạt ôn nhu.

Nói là trừng phạt, kỳ thật đối với anh không khác gì phần thưởng, Nhị Ngốc bưng một mâm quả vỏ cứng ít nước lúc vén rèm cửa lên, liền nhìn thấy Yến Kì Nguyệt giọng nói uyển chuyển nằm trêи bàn, mái tóc đều bị mồ hôi làm ướt.

Thiệu Tình vừa thấy Nhị Ngốc đến, liền có một tí xíu ngượng ngùng, cô đá đá ʍôиɠ Yến Kì Nguyệt, sau đó nói: "Rửa mặt đi thôi, đừng dùng nước lạnh, hại thân."

Yến Kì Nguyệt rất vui vẻ, tuy rằng lúc trước Thiệu Tình bảo anh đi tắm nước lạnh để giải quyết vấn đề nghiêm túc này, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng thân thể anh, dùng một loại phương thức giải quyết khác giúp anh.

Đây có phải thuyết minh, trong lòng Thiệu Tình vẫn có anh hay không?

Tuy Thiệu Tình hiện giờ chưa chấp nhận anh, nhưng Thiệu Tình cũng không chấp nhận người khác a! Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, chân thành đến sắt đá cũng mòn, anh tin tưởng, chỉ cần anh đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, một ngày nào đó, Thiệu Tình sẽ chấp nhận anh.

Giọt nước còn có thể xuyên qua đá, lòng người đều là thịt, chỉ cần anh không ngừng trả giá, dùng chân tình áp sát tới, sớm hay muộn cũng có thể tiến vào trong lòng Thiệu Tình.

Không nhìn thấy anh hiện tại ở trong lòng Thiệu Tình, đã chiếm cứ vị trí nhất định sao?

Tuy rằng không muốn Thiệu Tình và Nhị Ngốc một mình ở chung, nhưng Yến Kì Nguyệt cũng biết cái gì là tốt quá hoá lốp >_.<

Vì thế anh sửa sang quần áo lại, chuẩn bị ra cửa, sau đó Yến Kì Nguyệt bị Nhị Ngốc dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà phức tạp nhìn anh......Ừhm, hạ bộ.

Hạ bộ nam nhân có gì đẹp mắt sao!

Yến Kì Nguyệt nghĩ không ra, trực tiếp ra cửa, hiện tại mới giữa trưa, vài người vẫn đang ở bên ngoài thu dọn, những nồi chén gáo bồn gì đó đều phải thu dọn hết, Yến Kì Nguyệt vừa ra, có người chào hỏi anh, chào hỏi xong, liền nhìn bộ vị nào đó của anh, bắt đầu vụng trộm cười.

Yến Kì Nguyệt càng thêm không hiểu, lúc anh về tới lều của mình, sau đó tìm gương, soi soi, mới phát hiện vấn đề ở nơi nào.

Ở phần dưới eo, có một dấu chân tử, đương nhiên điều này không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là tất cả vải chỗ dấu chân đều ướt, thoạt nhìn tựa như anh tiểu ra quần.

Yến Kì Nguyệt:......

Không muốn sống nữa! Ném chết người!

Anh anh anh, Thiệu Tình cư nhiên không có nói cho anh biết QAQ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv