Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 69: Tự mình tìm đánh



"Hai người không ăn? Tôi đây đi ra ngoài trước." Thiệu Tình bình tĩnh xoay người bước đi, hai nam nhân nằm ở trong chăn:......

Sau khi Thiệu Tình đi ra ngoài, trước đi một chuyến đến sảnh nhiệm vụ, ở trong mạt thế không có nhàn rỗi, cô suy xét nhiệm vụ kế tiếp, muốn nhận nhiệm vụ, cũng không dễ chọn như vậy, thứ nhất cần phù hợp với cấp bậc bọn họ hiện tại; thứ hai cũng không thể khó quá mức, trong nhóm tổn thương người nào Thiệu Tình đều rất đau lòng; thứ ba muốn có hiệu quả rèn luyện, về phần thưởng cho cái gì, ngược lại không quan trọng.

Thiệu Tình đem tất cả nhiệm vụ nhìn một lần, cuối cùng chọn hai cái, một cái xem như nhiệm vụ bảo tiêu, hộ tống một vị dị năng giả đặc thù, đến rừng rậm bên cạnh căn cứ thành phố S, bắt một ít động vật biến dị cao cấp.

Loại nhiệm vụ này phải tiếp nhận, sau đó mới biết tỉ mỉ, Thiệu Tình nhìn trúng là rừng rậm này, rừng rậm rất lớn, lúc trước căn cứ thành phố S xây dựng ở gần đây vì nghĩ dựa vào cánh rừng, ăn cánh rừng.

Không nghĩ tới sau mạt thế, động vật biến dị càng ngày càng mạnh, căn cứ ngược lại phải phân ra một bộ phận lực lượng, giám sát phòng bị toàn bộ rừng rậm, có thể nói mất nhiều hơn được.

Nhưng nhiệm vụ này cũng không phải lựa chọn tốt nhất, bởi vì không biết tình huống cố chủ, nếu cố chủ là người thông minh, không tự đại không ích kỷ, làm việc thỏa đáng, vậy cũng liền thôi, nếu gặp người đối với người khác khoa tay múa chân, gặp chuyện gì còn phải cắm một chân, tính tình lại không tốt, chỉ sợ ở trong rừng rậm còn chưa gặp được nguy hiểm, đã khiến cho đám người trong nhà Thiệu Tình nhất là loại tính tình như Yến Kì Nguyệt ra tay thu thập.

Thiệu Tình nhìn nhiệm vụ này thêm mấy lần nguyên nhân vì nhiệm vụ này phần thưởng cho rất dày, ngay cả loại tinh hạch đặc thù hệ tinh thần chuyên dụng cũng có ba viên, rất thích hợp với Thiệu Đồng.

Hơn nữa nhiệm vụ này cũng không cấp bách, nghe nói cố chủ là từ đại căn cứ khác đến, muốn ngốc ở căn cứ thành phố S hai tháng, nói cách khác, khả năng bọn họ không chỉ một lần tiến vào rừng rậm.

Cái nhiệm vụ thứ hai là nhiệm vụ từ phía chính phủ, vài nghiên cứu viên cấp bậc chuyên gia của viện nghiên cứu từ phía nam tới đây, viện nghiên cứu kia đã bị tang thi chiếm cứ, những chuyên gia này đều phải đưa đến thủ đô, nghe nói muốn tham dự đại hạng mục gì đó.

Đương nhiên đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là một đường đi đến đây, nhóm dong binh đoàn hộ tống chuyên gia đã tổn thất rất nhiều người, nhu cầu cấp bách bổ sung dị năng giả, cho nên ở đi ngang qua căn cứ thành phố S tuyên bố nhiệm vụ này, từ căn cứ thành phố S triệu tập hai, ba tiểu đội dị năng giả thực lực tương đối mạnh, sau đó hộ tống bọn họ đi thủ đô.

Đây là cái thứ hai, Thiệu Tình hơi có hứng thú với nhiệm vụ này, nghe nói hạng mục bọn họ nghiên cứu có liên quan đến phòng ngừa người thường bị tang thi cảm nhiễm, đây là một chuyện lợi nước lợi dân, nếu Thiệu Tình không tìm thấy nhiệm vụ thích hợp hơn với bọn họ, sẽ nhận nhiệm vụ này.

Cái thứ ba chính là một nhiệm vụ dọn sạch, đó chính là thăm dò dọn sạch thành phố S vốn có, từ đây có thể nhìn thấy dã tâm căn cứ thành phố S không nhỏ, muốn làm căn cứ thủ đô thứ hai.

Nhưng trong một chốc thành phố S không thể dọn sạch được, cho dù có thể dọn sạch, muốn dọn về cũng là chuyện rất khó.

Ba nhiệm vụ này là ba nhiệm vụ Thiệu Tình có thể lọt mắt trong toàn bộ nhiệm vụ, nhiệm vụ có khả năng rèn luyện nhóm đồng bọn của cô.

Nhưng hiện tại vừa trở về, có thể nghỉ ngơi một thời gian trước, cũng không vội vã lập tức đi làm nhiệm vụ, cho nên Thiệu Tình cũng không lập tức quyết định chọn cái nào.

Chỉ có nhiệm vụ hộ tống nhân viên nghiên cứu đến thủ đô, nhiệm vụ này có yêu cầu thời gian, Thiệu Tình cân nhắc, nghỉ ngơi vài ngày, nếu nhiệm vụ này còn thiếu người, bọn họ cũng có thể đi một chuyến.

Ngày hôm sau, Phó Cảnh Mạch trở lại, hắn vừa tới ngay cả cửa còn chưa được vào, đã bị Thiệu Tình phái đến nhà Nghiêm Hán Thanh.

Dùng lý do nhà cô không còn chỗ, vốn phòng không lớn, kết quả năm sáu nhân khẩu vào ở phòng không chứa được.

Phó Cảnh Mạch vừa trở về, mới hơn một giờ, đã có người ở ngoài cửa bang bang phá cửa, lúc này mới tám giờ, vài người chịu khó đã dậy, giống như Yến Kì Nguyệt còn nằm ngủ nướng ở trêи giường, bị tiếng đập cửa làm tỉnh, tức giận trực tiếp ném đồng hồ báo thức ra ngoài, cũng không biết có đập vào người nào không.

Thiệu Tình dậy tương đối sớm, giờ phút này đang ở trong phòng bếp hầm canh, mùi hương kia vừa toả ra, cửa đã bị gõ vang, Thiệu Tình xoa xoa tay, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa đứng không ít người, gần trước mặt nhất vẫn là người quen, đúng là người ngày hôm qua bị cô quăng ra kia, ngoài ra còn có vài người Thiệu Tình không biết, nhưng thoạt nhìn hẳn là dị năng giả cấp bậc không thấp.

Cửa vừa mở ra, người ngày hôm qua bị đánh thảm nhất kia lập tức chỉ vào Thiệu Tình nói: "Đội trưởng, chính là cô ta!"

Thiệu Tình nhíu lông mày, nở nụ cười: "Như thế nào, chiếm phòng ở người khác, kết quả giờ còn muốn cùng chủ phòng tính toán sòng phẳng phải không?"

"Con người của tôi bao che khuyết điểm, mặc kệ thế nào cô đánh anh em của tôi, chuyện này không thể như vậy là xong được, bằng không truyền ra ngoài, người khác sẽ nói tiểu đội dị năng giả Côn Bằng chúng tôi đều là một đám túng bao*(*không biết là gì nên mình để nguyên, ai biết chỉ mình nha)." Tên đầu lĩnh kia là một thanh niên bộ dạng trắng nõn, nhưng nói chuyện cũng không phân rõ phải trái.

Trùng hợp Thiệu Tình cũng là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, hơn nữa giúp người thân không giúp người có lý, vì thế cô rất hiểu gật gật đầu, sau đó nói: "Muốn giải quyết như thế nào, cứ ra tay đi, tôi đều tiếp."

"Là người sảng kɧօáϊ, nếu mọi người đều là dị năng giả, tôi cũng sẽ không ỷ vào người đông thế mạnh khi dễ cô, nghe nói các cô cũng là tiểu đội dị năng giả, như vậy đi, chúng ta tổ chức trận đấu, luận bàn đọ sức, năm trận ba thắng, nếu cô bị thua, giữa đường nói xin lỗi, sau đó bồi thường phí tổn thuốc men cho vài người anh em của tôi, chuyện này cho qua như vậy, tôi thua, cũng sẽ cho cô lời xin lỗi, sau đó bồi thường tổn thất tinh thần cho cô, thế nào?"

Thiệu Tình gật gật đầu, chuyện này kỳ thật không tính quá phận, dù sao mạt thế là một thời đại sử dụng nắm đấm phân rõ phải trái, nắm đấu ai mạnh, lý đứng ở bên người đó, nói người khác chiếm phòng của cô trước, cô ra tay theo lý thường phải làm là chiếm lý, nhưng nếu lúc trước cô đánh không lại vài người này, ngược lại người bị quăng ra bên ngoài là mấy người các cô, cũng sẽ không vì cô có lý mà giúp cô lấy phòng lại.

Sự thật chính là như vậy.

"Tôi còn muốn thêm một điều kiện, nếu các anh thua, anh ta, còn vài người bọn họ phải bò rời đi cho tôi." Thiệu Tình mỉm cười, thanh âm rất lạnh lẽo nói.

Tuy rằng cô hiểu người kia vì bao che khuyết điểm cho nên lại đây gây sự, nhưng không có nghĩa là cô không còn cách nào khác, chiếm phòng của cô, còn dám nói chuyện không sạch sẽ, bị đuổi đi, lại bảo người đến đây báo thù, nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến tính nhẫn nại của cô, Chẳng lẽ thật sự coi cô là mèo bệnh?

Lời này của Thiệu Tình vừa nói ra, sắc mặt thanh niên đầu lĩnh trắng nõn có điểm khó coi, hắn lạnh lùng nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của cô!"

Thiệu Tình gật gật đầu, vỗ tay một cái, gọi Nhị Ngốc xuống, sau đó nói: "Đi gọi Phán Phán đến đây, mấy người Cố Xuyên nữa...... Nếu rảnh, cũng có thể lại đây xem diễn."

Nhị Ngốc nghe lời đi luôn, lời nói không dễ nghe, lấy thực lực Thiệu Tình, căn cứ nhỏ bình thường, một mình cô đấu cũng không phải vấn đề gì lớn, vài người trước mắt này, cô thật không để trong mắt.

Không tới một lát, cả nhóm Cố Phán Phán đều lại đây, ngay cả Yến Kì Nguyệt đều ngáp, trêи đầu còn mang theo một dúm tóc uốn ngốc.

Đi theo phía sau là Thiệu Đồng, Thiệu Đồng bế bánh bao nhỏ, trong lòng bánh bao nhỏ ôm Nha Nha, nói thật, so với đám người đối diện, Thiệu Tình bên này cực kỳ giống một đám ô hợp.

Yến Kì Nguyệt mặc áo ngủ, Thiệu Đồng bế đứa nhỏ, Nhị Ngốc vừa thấy đã biết đầu óc không bình thường, Cố Phán Phán vừa lấy mặt nạ xuống, trêи mặt còn bột rong biển chưa rửa hết, Nghiêm Hán Thanh mặc tạp dề màu hồng nhạt, cùng với Cố Xuyên khuôn mặt mang biểu tình hoại tử.

Người duy nhất thoạt nhìn có vẻ bình thường, đại khái chính là Phó Cảnh Mạch, nhưng hắn là người thường, đây là không bình thường lớn nhất.

Đương nhiên còn có Thiệu Tình.

Thiệu Tình nhìn đội hữu mình giống như đám ngưu quỷ xà thần kia, biểu tình cũng không khỏi cứng ngắc một chút: "Có người tới cửa khiêu chiến, Phán Phán, em có thể đi rửa mặt trước, Hán Thanh, trong bếp tôi còn hầm một nồi canh, nếu anh lười đi ra ngoài, có thể đi trông nồi canh hộ tôi, muốn ra ngoài vậy cởi tạp dề ra, còn Kì Nguyệt đi thay quần áo, chốc nữa anh chiến đấu động tác lớn đem áo ngủ làm hỏng thì sao bây giờ?"

Sau khi cô nói xong, vốn đang cảm thấy cô có vẻ bình thường, nhất thời những người đó cảm thấy, Thiệu Tình mới là người không bình thường nhất.

Nghiêm Hán Thanh là người đầu tiên hành động, anh thuận thế cởi tạp dề xuống, đưa cho Phó Cảnh Mạch, ý tứ rất đơn giản, để cho Phó Cảnh Mạch phụ trách trông canh.

Cố Xuyên lại giữa đường duỗi tay, nhận lấy tạp dề, thanh âm cũng mộc mộc: "Tôi đi."

Thiệu Tình nhìn anh, cũng nhịn không được cảm thấy tán thưởng vì Cố Xuyên cẩn thận, Cố Xuyên thật ra là người rất cẩn thận, cho nên có thể nhìn thấy không tín nhiệm trong mắt cô đối với Phó Cảnh Mạch.

Vì thế người lưu lại liền biến thành hai người Phó Cảnh Mạch và Cố Xuyên.

Những người còn lại dọn dẹp liền cùng nhóm người này đi quảng trường, ở trong căn cứ, cừu cừu oán oán giống loại này, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, cho nên chiến đấu để giải quyết vấn đề gì đó là thủ đoạn rất thông thường.

Người thường cũng tốt, dị năng giả cũng tốt, đều rất thích xem loại náo nhiệt này, thời gian dài lại buồn thực, không có chuyện gì giải buồn sẽ thực nhàm chán.

Hơn nữa loại chuyện xem náo nhiệt này là yêu thích độc đáo của người trong nước, cho dù đến mạt thế, loại yêu thích xem náo nhiệt này của bọn họ cũng không suy yếu.

Thiệu Tình và đám người kia hướng trung tâm quảng trường thì đứng lại, người kinh nghiệm phong phú chỉ biết đây là muốn bắt đầu đấu tay đôi, một đám xông tới, nhưng những người đó vây xem vẫn tương đối có chừng mực, biết lưu ra một chỗ trống cho bọn họ dùng để so đấu.

Phải biết rằng, dị năng không có mắt, ngươi lại gần bị ngộ thương cũng chỉ có thể nói ngươi xui xẻo, ngươi cũng không oán ai được.

Ai bao ngươi lại đây xem náo nhiệt?

Đương nhiên mấu chốt nhất là danh khí tiểu đội dị năng giả thanh niên kia ở trong toàn bộ căn cứ cũng rất nổi, cho dù lúc đó ngươi bị ngộ thương cũng không dám đi tìm người ta gây phiền toái.

Chờ mấy người Thiệu Tình ngồi vào vị trí, hai bên mới bắt đầu thương nghị.

"Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy không cần lãng phí thời gian, ai là người thứ nhất?" Thiệu Tình thực bình tĩnh búng móng tay dài của mình, lười biếng nâng nâng lông mày và lông mi.

Thanh niên trắng nõn liền chỉ chỉ một người nam nhân bên cạnh hắn, nam nhân kia thoạt nhìn rất cường tráng, khởi động thân thể, cơ bắp cuộn căng, cả người đều cường tráng ba phần.

Không cần Thiệu Tình hỏi, Cố Phán Phán tự mình đứng dậy, thân thể cô xinh xắn lanh lợi, bộ dạng vừa đáng yêu, còn mang theo chút mũm mĩm trẻ con, nhất là lúc đứng chung cùng một chỗ với nam nhân cường tráng kia đối lập càng rõ ràng.

Chung quanh liền có ít người nhịn không được ồn ào, kêu nam nhân cường tráng kia: "Lưu Tam, cô gái mảnh mai yếu đuối như vậy ngươi cũng nhẫn tâm xuống tay sao? Không bằng khiêng về nhà làm vợ đi thôi!"

Lưu Tam phất phất tay, trêи mặt dữ tợn run lên ba cái: "Đi đi đi, ngốc ở một bên đi!"

Thanh niên trắng nõn lại không xem thường Cố Phán Phán, trong mạt thế này, dị năng giả tuổi càng nhỏ, ngược lại càng nguy hiểm, những đứa trẻ tuổi càng nhỏ sau khi bị cảm nhiễm càng dễ dàng biến dị thành tang thi cao cấp là một đạo lý.

Người trẻ tuổi vô luận tiềm lực, hay tốc độ tiến hóa, đều phải nhanh hơn vài phần, Cố Phán Phán dám là người thứ nhất đứng ra, khẳng định có bản lãnh thật sự.

Bất quá hắn rất tin tưởng Lưu Tam, tuy rằng Lưu Tam là dị năng giả hệ lực lượng, ở mặt thế trung kỳ dị năng giả hệ tự nhiên tung hoành, dị năng giả hệ lực lượng đã dần dần lạc hậu, nhưng thực lực Lưu Tam như trước rất mạnh, bình thường dị năng giả hệ tự nhiên đồng cấp cũng không dám khẳng định đấu thắng Lưu Tam.

Hai dị năng giả đứng ở trung tâm, ngay sau đó lập tức mở màn, vừa bắt đầu đủ có thể nhìn ra chênh lệch giữa Cố Phán Phán cùng Lưu Tam.

Lưu Tam vừa lên chuyện thứ nhất chính là khai mở dị năng, hắn vốn là nam nhân rất cường tráng, dị năng vừa khai mở, cơ bắp bành trướng, cả người giống như được thổi phồng cường tráng thêm một vòng.

Mà Cố Phán Phán đi lên dị năng cũng chưa khai mở, trước hết cho Lưu Tam một đá, cô vốn là dị năng giả hệ lực lượng cấp bậc rất cao, cho dù ở tình huống chưa khai mở dị năng, lực lượng cũng so với dị năng giả bình thường cao hơn rất nhiều, Lưu Tam lại vội vàng khai mở dị năng, kết quả bị Cố Phán Phán một chân liền đá ʍôиɠ về phía sau, ngồi trêи mặt đất.

Không đợi mọi người cười vang, Lưu Tam tự mình liền đỏ mặt, bị một cô gái đã ngã ngồi trêи đất, cảm thấy thật là một chuyện rất đáng xấu hổ, ngay sau đó Cố Phán Phán cũng khai mở dị năng.

Nếu nói sau đó cả người Lưu Tam cường tráng thêm một vòng, thoạt nhìn thập phần cao lớn, vậy Cố Phán Phán sau khi khai mở dị năng chính là kinh tủng.

Cô một cô gái gầy yếu đáng yêu trong nháy mắt biến thành nữ hán tử cơ bắp bành trướng, to lớn hữu lực, mặt và thân thể cực độ không phù hợp, nhìn qua một cái còn có điểm dọa người.

Vài phút kế tiếp, chính là buổi biểu diễn dành riêng cho một mình Cố Phán Phán, người vây xem tất cả đều há to miệng, mở to hai mắt nhìn, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm giữa sân, chỉ thấy Cố Phán Phán giống như một nữ đại lực sĩ cầm lấy chân Lưu Tam, kéo qua kéo lại tựa như bao tải, đánh hắn các loại tư thế, đánh Lưu Tam từ đầu tới đuôi, khiến hắn không thể đánh trả một chút nào.

Chỉ thời gian ba phút, mặt mũi Lưu Tam đã bầm dập nằm trêи mặt đất, Cố Phán Phán hoạt động tay chân một chút, oán giận nói: "Tôi chỉ mới nóng người thôi, như thế nào hắn liền nằm xuống? Không thú vị."

Người vây quanh:......

Đây mới là cọp mẹ, mẫu bá vương long, mẫu bá vương hoa, tóm lại quá hung tàn! Phụ nữ quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài!

Thiệu Tình cười tủm tỉm nhìn về phía nam nhân trắng nõn: "Phán Phán tuổi còn nhỏ, nói chuyện không thích qua đầu óc, anh đừng tức giận."

Người nọ rõ ràng tức muốn chết, lại chỉ có thể cắn răng nói: "Đương nhiên tôi không tức giận, tôi thích tính tình ngay thẳng như vậy, không biết tiếp theo ai lên?"

"Phán Phán còn chưa có chơi đủ, tự nhiên vẫn là cô ấy." Thiệu Tình thản nhiên nói, nói thật, hôm nay cô không chuẩn bị làm người thứ hai lên sân khấu, Cố Phán Phán đấu một chuỗi năm trận, đó là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn.

Khóe miệng nam nhân trắng nõn hơi cứng ngắc, sau một lúc lâu mới nói: "Một khi đã như vậy, Lý Kì, anh lên đi."

Một thanh niên trầm mặc liền đứng dậy đi qua, hắn vừa ra tay có thể nhìn ra hắn so với Lưu Tam mạnh hơn không ít, nhưng hắn cũng chỉ ra tay một lần, tiếp theo là một trận bị treo lên đánh.

Cố Phán Phán đã thật lâu chưa cùng người luận bàn, nhất là loại cảm giác từng đấm đánh lên thịt, quả thực sảng kɧօáϊ, chỉ cần bị cô đến gần liền đừng nghĩ tránh thoát.

Lý Kì chỉ kịp thả một lưỡi dao gió, đã bị Cố Phán Phán đánh bay lên giữa không trung, sau đó ba phút kế tiếp, chân hắn cũng chưa thể rơi xuống đất.

Còn chưa có bắt đầu, liền đã kết thúc.

Giờ phút này sắc mặt thanh niên trắng nõn đã rất khó coi, hai người liên tiếp ra trận, đều bị Cố Phán Phán đánh thành cẩu chết, càng mấu chốt là Cố Phán Phán căn bản không dùng chiêu gì chỉ bằng hai nắm đấm, bàng bàng một trận đánh loạn, hai người liền nằm xuống.

Đây quả thực chính là sỉ nhục!

Thiệu Tình cười rất vui vẻ, cô nâng cằm, sau đó nói: "Phán Phán, em có mệt hay không a? Nếu không để cho Hán Thanh đổi em xuống dưới?"

Cố Phán Phán lắc đầu như trống bỏi: " Chị Tình, em vừa mới nóng người, một chút cũng không mệt."

Vì thế thanh niên trắng nõn càng thêm hậm hực, hắn cắn răng nói: "Đã nói năm trận thắng ba, các cô chỉ có một người ra, cũng không tốt lắm."

Thiệu Tình sờ sờ cằm, cảm thấy hẳn nên cho đối phương một ít mặt mũi, nói: "Phán Phán, nếu không em xuống dưới trước đi, chốc nữa chị cùng em làm nóng người, mọi người ai đi lên đấu ván này?"

Nghiêm Hán Thanh nói: "Nếu không tôi lên đấu đi?"

Thiệu Tình gật đầu, Nghiêm Hán Thanh dị năng hệ lôi, cô kỳ thật rất lo lắng Nghiêm Hán Thanh khống chế không tốt lực lượng của mình, trực tiếp đem đối phương xử lý.

Bất quá Nghiêm Hán Thanh nguyện ý ra tay, tự nhiên cô cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn rất vui vẻ, dù sao trong ngày thường Nghiêm Hán Thanh rất buồn, rất ít nghe thấy anh nói muốn cái gì.

Nghiêm Hán Thanh vừa đi ra, thanh niên trắng nõn kia cũng cắn răng đứng dậy, bọn họ chơi năm trận thắng ba, nếu trận này cũng thua, vậy không có trận tiếp theo, cho nên hắn muốn phải hòa nhau một ván!

Bằng không mặt mũi tiểu đội dị năng giả của bọn hắn hoàn toàn mất sạch sẽ, dù sao chỉ cần người có tâm tìm hiểu một chút sẽ biết, trận luận bàn này là bắt đầu vì cái gì, bọn họ tới cửa chất vấn, đưa ra luận bàn, đưa ra năm trận thắng ba, kết quả làm cho người ta thắng liền ba trận, ngay cả cơ hội đấu năm trận đều không có, này có bao nhiêu dọa người?

Nghĩ tới đây, sắc mặt thanh niên trắng nõn kia liền trầm hơn rất nhiều, hắn tương đối bị áp lực, dù sao tất cả trọng trách đều đặt trêи vai của hắn.

Mà biểu tình Nghiêm Hán Thanh như trước, trong trẻo mà đứng đắn đứng ở nơi đó, đừng nhìn anh không nhúc nhích, thực ra sớm chuẩn bị tốt để ra tay, mỗi một bộ phận trêи cơ thể, đều đã sẵn sàng, chỉ cần một ý niệm trong đầu anh là có thể nhanh chóng ra tay.

"Xin mời." Thanh niên trắng nõn vươn tay, nghiêm túc nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv