Thực lực của đối phương khiến Vũ Văn Thác cảm thấy khiếp sợ, nào dám giữ tư thái cao cao tại thượng, lập tức rút thanh trường kiếm sau lưng ra. Kiếm ảnh như một tấm bình chướng phong tỏa thiên địa.
Rắc rắc!
Tiếng băng vỡ vang lên, băng trảo xuyên qua lưới kiếm ảnh, lập tức bị cắt làm trăm mảnh, nhưng những mảnh băng này được một lực lượng vô hình dẫn dắt, chỉ trong chớp mắt đã tổ hợp lại thành một băng thủ khác, trảo vào ngực của Vũ Văn Thác.
- Không thể nào! Sao lại mạnh như vậy?
Một trảo này Vũ Văn Thác không thể né kịp, thân hình bắn ngược ra sau, linh lực hộ thể vỡ tan, trước ngực bị xé toạc một mảng, máu không kịp phun ra vì hàn khí đã theo đó xâm nhập bên trong cơ thể.
- Ngươi phải chết!
Vũ Văn Thác loại bỏ hàn khí, toàn bộ tinh thần tập trung vào thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm đối thủ, khí thế mãnh liệt như đại dương bộc phát, một kiếm như đại hà tung hoành đâm tới.
Lãnh Nhẫn song thủ huy động, khí thế của hắn không mãnh liệt, không trầm trọng, nhưng lại khiến cả một vùng không gian bị đình trệ.
Tiếng băng vỡ vang lên như pháo hoa, khắp trời đều là kiếm ảnh, hai người đại chiến như sơn hô biển gầm.
- Thuỷ chi kiếm, đại lãng vô tình!
Nhân ảnh trên không, Vũ Văn Thác hai tay cầm kiếm vung mạnh, kiếm kình hùng hồn như nước liên miên bất tuyệt, cuồn cuộn vô tình.
- Đối mặt với đại hàn, biển cũng phải đóng băng, lấy đâu ra sóng nữa!
Lãnh Nhẫn chậm rãi nói, một đào hàn mang nhợt nhạt khuếch tán, kiếm thế cuồn cuộn mênh mông của Vũ Văn Thác trở nên cứng nhắc, kiếm kình của hắn cũng bị đình trệ, uy lực suy giảm, sắc mặt hắn chiếu lên băng tinh, mang theo không ít kinh hoảng.
Lại một băng trảo xuyên qua làn kiếm ảnh, lần thứ ba Cao sơn lưu thủy Vũ Văn Thác bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi.
- Lãnh Nhẫn này mạnh thế sao, Vũ Văn Thác hoàn toàn bị đè ra đánh!
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Văn Thác hoàn toàn không phải đối thủ! Ta có chút hồ đồ rồi, ai mới là Tiêu Trưởng đây?
Không ít người mắt tròn mắt dẹt, có chút không tin vào mắt mình. Nhân vật được xưng tụng là vị Kiếm tử thứ tư của Kiếm Viện, vậy mà bị một gã vô danh tiểu tốt đè ra đánh cho không ngẩng nổi đầu lên.
- Vũ Văn Thác, ngươi khiến ta thất vọng quá, ta còn tưởng sẽ được đại chiến thực sự, nhưng ngươi đến tư cách để ta toàn lực ứng phó cũng không có!
Lãnh Nhẫn nhạt giọng, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã lóe lên một chút sắc thái, đó là sự thất vọng. Nhưng còn có người thất vọng hơn, đó chính là Lữ Thanh.
Hắn biết rõ tính cách của sự đệ mình, nếu Vũ Văn Thác chỉ được như thế thì sư đệ mình hứng thú ra tay tiếp cũng chẳng có, kết thúc nhạt nhẽo như vậy thì thương đau mà hắn muốn Vũ Văn Thác phải gánh chịu coi như không có.
Hai mắt đỏ ngầu, Vũ Văn Thác đứng giữa một đống đổ nát, không phải đất đá mà là băng tinh, cả hai chân và toàn bộ phần thân bên phải của hắn bị đóng băng, không tài nào cử động được.
- Thất vọng sao...
Một cỗ kiếm khí trên người xông thẳng lên trời, Vũ Văn Thác không hề động đậy, nhưng băng tinh ngưng kết lại bị chém thành vô số mảnh vụn. Toàn thân hắn toát ra sự sắc bén vô hình, dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người đối diện bị chém làm muôn mảnh.
- Là kiếm ý! Không, chỉ là vô hạn tiếp cận với kiếm ý thôi! Vũ Văn Thác lâm trận lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý!
Không biết ai là người đầu tiên kêu lên, lập tức kéo theo sự hỗn loạn đến từ đám đông vốn dĩ đang thất vọng vì kết quả nhạt nhẽo của trận chiến.
- Kiếm ý? Lão ca, đó là cái gì vậy?
Việt nghe thấy khái niệm rất mới này, quay sang hỏi Địch Lâm.
- Kiếm ý, chính là ý chí của kiếm, cụ thể như nào ta không rõ, đó là thứ chỉ dành cho đao khách và kiếm khách!
Địch Lâm khẽ lắc đầu, hiểu biết của hắn rất rộng, nhưng cũng không phải kiếm khách nên chẳng nắm được bao nhiêu về cái gọi là kiếm ý kia.
— QUẢNG CÁO —
- Tốt tốt, xem ra ngươi cũng có chút cân lượng!
Lãnh Nhẫn không buồn mà còn tỏ ra hưng phấn, nở nụ cười nhạt, không nhân cơ hội tấn công mà kiên nhẫn chờ đợi đối thủ đột phá. Hắn không chỉ muốn chiến một trận xứng tầm, mà còn rất tự tin vào bản thân.
- Lãnh Nhẫn phải không, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, ta đã lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, ngươi tất bại!
Một cước dẫm nát băng tinh, Vũ Văn Thác lăng không lao tới, kiếm kình dạng tròn giống như triều thuỷ làn tràn, phô thiên cái địa.
- Chết tiệt, kiếm của ta sao thế này?
- Cả kiếm của ta nữa! Định cho ta!
Đám quần chúng đang quan chiến, những ai là kiếm khách đều cảm thấy thanh kiếm của mình như con mãnh thú muốn rời vỏ, không ngừng rung lên. Những ai tu vi kém đều phải ném kiếm vào trong không gian chứa đồ, nếu không thì kiếm đã tự động rời vỏ rồi, đó thực sự là nỗi nhục lớn nhất của kiếm tu.
Kiếm khí phủ rợp trời, băng tinh văng tung toé, hai vị thanh niên thiên tài đánh từ ĐSng Tây, lại từ Tây sang Bắc, từ trên trời đánh xuống dưới đất, dây dưa không rõ. Mặc dù ở Mê Thất Hồ tu giả Bước thứ hai vẫn không thể phi hành, nhưng lăng không thì thoải mái.
Có thể nhìn ra, hai người hoàn toàn là ngang cơ, đến lúc này thì Lãnh Nhẫn cũng không thể đè đối phương ra đánh nữa rồi.
- Không ngờ Vũ Văn Thác lại đột phá, xem ra trận này Lãnh Nhẫn khó mà có thể chiến thắng!
Địch Lâm khẽ lắc đầu, trong mắt của hắn thì Vũ Văn Thác càng đánh càng hăng, thậm chí còn dần dần chiếm ưu thế trước đối thủ. Kiếm thế như đại sơn đè nặng xuống nghiền ép băng tinh, kiếm khí lại như nước chảy không thể nào nắm bắt, quét sạch toàn bộ sương lạnh.
- Không, Lãnh Nhẫn đang tự đè ép bản thân, sau khi cảm ngộ đủ, sẽ tung ra tuyệt chiêu của mình!
Việt không đồng ý với quan điểm này. Nói một cách đơn giản thì Lãnh Nhẫn đang mượn sự đè ép của Vũ Văn Thác để cảm ngộ cái gì đó, vị kiếm khách của Kiếm Viện này không khác gì một món đồ, đến khi dùng xong thì vứt đi mà thôi.
- Tốt lắm, tác dụng của ngươi đã hết rồi!
— QUẢNG CÁO —
Lãnh Nhẫn đánh tán một đạo kiếm khí, rồi nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt lóe ra sự hài lòng, nở nụ cười nhạt.
Vũ Văn Thác cũng là người thông minh, nhìn bộ dáng của đối phương lập tức hiểu ra mọi chuyện, càng thêm phẫn nộ, hai mày như kiếm nhướng lên, kiếm ý hùng hồn khiến y phục hắn tung bay, không gian cũng trở nên mơ hồ.
- Lãnh Nhẫn, ngươi dám lợi dụng ta, nhưng lại giúp ta lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, đây chính là sai lầm của ngươi! Thủy chi kiếm, nộ long xuất hải!
Vũ Văn Thác quát khẽ, mặt đỏ ửng, kiếm ý rợp trời cuồn cuộn không ngừng, tựa hồ như có linh tính, chỉ thấy thân hình hắn lao tới, cổ tay hơi rung, trường kiếm như một con nộ long, phát ra một tiếng ngâm trùng thiên.
- Sự lạnh lẽo không phải đến từ băng giá, mà đến từ chính cõi u minh trong lòng của mỗi người!
Đối mặt với một sát chiêu cực độ mạnh mẽ của đối thủ, Lãnh Nhẫn không có chút phản ứng gì, chỉ chậm rãi lẩm bẩm mấy câu. Nhưng theo mỗi từ của hắn, mặt đất dưới chân lập tức đóng băng, nhanh chóng lan rộng ra bốn phương tám hướng, không khí cũng ngưng kết lại, sương lạnh dày đặc bao phủ cả một vùng.
Đến tận giây phút cuối cùng, Lãnh Nhẫn mới xuất trảo, chỉ thấy hư ảnh một băng nhân xuất hiện vồ thẳng tới Vũ Văn Thác.
Hai sát chiêu va chạm, kiếm khí toán loạn bắn ra bốn phương tám hướng, mang theo cả sương kình lạnh lẽo phong tỏa không gian, khiến tất cả quần chúng đang tham chiến dù đã cách rất xa vẫn phải nhanh chóng lui lại. Mấy vị Tiêu Trưởng giả tự tin vào bản thân đều bị băng kình kiếm khí làm trọng thương.
Địch Lâm là kẻ lọc lõi, vừa thấy áp lực từ cú va chạm sắp xảy ra đã nhanh chóng lui lại, còn có lòng tốt nhắc gã thanh niên mới quen một câu. Nào ngờ đối phương không lĩnh lòng tốt của hắn, vẫn dửng dưng đứng đó.
Đang định lên tiếng trách mắc nhưng lời vừa ra đến miệng thì Địch Lâm đã phải nuốt ngay trở lại, vì trong ánh mắt của hắn, gã thanh niên bỗng hóa thành một đạo nhân ảnh đỏ như máu, dù dư kình mạnh mẽ đến mấy cũng không mảy may trầy xước.
Kiếm khí biến mất, sương mù cũng chậm rãi tan đi, giờ phút này không ai dám nháy mắt, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hai bóng người lúc này đã cách nhau trăm trượng, một đứng một nằm, hiển nhiên trận chiến đỉnh cao này đã đến hồi kết.
Kết quả, đã có rồi!