Bữa tối được quyết định ăn ở một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ở đại lộ Shaftesbury, lúc Sầm Cảnh Duệ nắm tay Giang Bối Bối đi vào trong, Long Tiêu và Charles đã đợi từ lâu. Thấy hai người, Long Tiêu đứng dậy nhường chỗ cho họ.
Sầm Cảnh Duệ giúp Giang Bối Bối kéo chiếc ghế ở gần cửa sổ ra, chờ cô ngồi xuống xong mới đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, Lục Trấn đi theo sau bĩu môi vẻ bỡn cợt, 'Sau này khi tôi quen bạn gái tuyệt đối sẽ không dẫn theo cô ấy đi ăn với các người.'
'Tại sao chứ ?' Giang Bối Bối đang định vươn tay rót cho mình một ly trà thì người bên cạnh đã nhanh tay hơn duỗi ra cầm bình trà qua, tự tay rót cho cô một ly. Cô cũng không mấy để ý, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Sầm Cảnh Duệ giúp cô làm mấy chuyện vặt này, ngẩng dầu nhìn Lục Trấn vẫn còn chưa chịu ngồi xuống kia, hỏi.
'Mặc kệ cậu ấy.' Sầm Cảnh Duệ giọng lơ đễnh nói.
'Tôi sợ bạn gái tôi gặp cái dạng ông xã nhị thập tứ hiếu như cậu ấy, đòi tôi phải học theo giống như vậy, vậy không phải thảm rồi sao ?' Lục Trấn cười vui vẻ nhìn Sầm Cảnh Duệ nãy giờ vẫn chỉ lo chăm sóc cô bạn gái nhỏ chẳng buồn ngẩng đầu lên kia.
'Vậy sau này cậu tuyệt đối đừng tìm bạn gái thích để người khác chăm sóc như cô công chúa nhỏ là được.' Long Tiêu nhướng mày.
Chút tâm tư kia của cậu ta, ngay cả cậu cũng nhìn thấy rõ ràng chứ nói gì đến Sầm Cảnh Duệ.
Cậu thật không hy vọng tình bạn bao nhiêu năm qua giữa bọn họ chỉ bởi vì chút tâm tư kia mà bị hủy mất.
'Ờ, Long Tiêu, anh vòng vòng vo vo nói em phải không ?' Giang Bối Bối lườm cậu.
Bất kể khi ra ngoài hay ở trong nhà Sầm Cảnh Duệ trước giờ đều chăm sóc cô rất chu đáo, tỉ mỉ, cô cho rằng những người quen biết họ sớm đã quen với chuyện này rồi mới phải chứ.
'Lục Trấn...' Sầm Cảnh Duệ rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn nãy giờ vẫn đứng nguyên không chịu ngồi kia, hờ hững nói, 'Tôi thích phục vụ vợ tôi, không muốn nhìn cô ấy động tay làm chuyện gì hết, vậy thì sao ?'
Giọng điệu đã hơi thay đổi, những người có mặt ở đấy đều nghe ra.
'Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi.' Lục Trấn nhún vai, tự mình kéo ghế ngồi xuống.
'Có chuyện gì đâu, cậu ấy nói đùa thôi mà, thôi gọi món đi.' Thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt, Long Tiêu đẩy quyển thực đơn đến trước mặt Sầm Cảnh Duệ còn Charlies thì đã bắt đầu ầm ĩ đòi gọi món này, gọi món kia...
'Muốn ăn gì ?' Sầm Cảnh Duệ thu hồi tầm mắt, cầm lấy thực đơn đưa đến trước mặt Giang Bối Bối.
Giang Bối Bối vốn chẳng mấy để tâm đến những lời vớ vẩn của Lục Trấn, tùy tiện chọn vài món ăn, phía bên kia Long Tiêu và Charles cũng đã chọn xong, chỉ còn mỗi Lục Trấn chưa chọn.
Cậu ta hôm nay hình như có gì đó không đúng, cách hành xử với Sầm Cảnh Duệ có chút không đúng ?
Đã xảy ra chuyện gì giữa họ sao ?
Nhưng rất nhanh mấy người bọn họ lại khôi phục tiếng cười nói vui vẻ thoải mái như trước vì vậy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Ăn tối xong, thấy thời gian còn sớm cả đám lại quyết định đến quán bar uống rượu, cuối cùng uống đến rạng sáng 2 giờ mới rời đi, lúc ra khỏi quán bar, ai nấy đều hơi men nồng nặc, chỉ trừ có Giang Bối Bối.
Sầm Cảnh Duệ trước giờ không để cô đụng đến một giọt rượu, tối nay cũng không phải ngoại lệ vì vậy, trên lý thuyết chỉ có cô là người có thể lái xe về nhà.
Chỉ có điều, dù đã say đến bảy tám phần Sầm Cảnh Duệ cũng nhất quyết không cho phép cô lái xe vì vậy gọi điện thoại bảo tài xế qua đón.
Nói đùa sao ? Để cho cô tự mình đi học lái xe đã là chuyện ngoài dự liệu của cậu rồi, cậu làm không biết thương hoa tiếc ngọc để cô làm tài xế cho bọn họ chứ.
Đêm khuya ở Luân Đôn, thời tiết giá lạnh kinh người.
Trong khi chờ tài xế qua đón, Sầm đại thiếu gia mở vạt áo khoác ngoài của mình, kéo thân thể mảnh mai của bà xã vào trong ngực tránh cho gió lạnh thổi đến cô, mượn hơi men cúi đầu hôn triền miên không dứt, hoàn toàn không xem ba thanh niên độc thân đang cô đơn đứng bên vệ đường là gì cả, trong một đêm khuya vắng lặng lại lạnh lẽo thế này, thực sự ngược tâm không chịu được.
Thật không dễ dàng mới đợi được tài xế của nhà họ Phạm đến đón, xe đưa đôi uyên ương trẻ từ lúc rời khỏi quán bar đến giờ chưa rời nhau một bước kia đi xong, ba người còn lại mới chen chúc nhau trong một chiếc taxi, đi về nơi ở của Long Tiêu.
Bị đôi tình nhân kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy mà không có cách nào giải tỏa, ba người quyết định quay về uống thêm một trận nữa cho quên sầu.
*****
Trở về đến căn hộ của Sầm Cảnh Duệ thì đã gần rạng sáng, vừa vào cửa Giang Bối Bối đã bị người đã bị hơi men nhuốm đầy người nào đó đẩy ngã trên sofa.
Cô thất thanh kêu lên một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị cậu áp wor dưới thân, động tác thuần thục cởϊ áσ khoác ngoài của cô ra, vung tay ném thẳng xuống đất.
'Quan Cảnh Duệ, anh làm gì vậy ?'
Cô gian nan xoay người lại, đập vào mắt là gương mặt tuấn dật quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cậu đang nhìn cô đăm đắm bằng ánh mắt thâm thúy ẩn sau hàng mi dài.
'Vợ ơi...' Cậu khàn giọng gọi, hơi thở thô ráp vẫn còn phảng phất mùi rượu chưa tan, đôi tay to vẫn còn vương hơi lạnh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay.
'Uống nhiều quá không sợ đau đầu sao ?' Cô có chút sốt ruột hỏi.
'Vợ anh thật đẹp !' Khóe môi cậu vẽ lên một đường cong đẹp đẽ, cúi đầu bắt đầu hôn cô.
'Trên người toàn mùi rượu, gớm quá đi. Mau đi tắm cho em !'
'Làm xong rồi tắm.'
Sầm Cảnh Duệ người ngày ngày thường đều là cô nói gì nghe nấy, duy chỉ có mỗi chuyện giường chiếu là bá đạo đến không chịu được.
Lúc mới bắt đầu, cậu còn xem như biết thương hương tiếc ngọc nhưng đến cuối cùng chỉ còn là một sự dày vò triền miên không nghỉ trong tiếng thở dốc yêu kiều và lời xin tha không dứt của cô.
Càng xin tha thì càng thêm dùng sức.
Tối nay có thêm hơi men trợ lực, khả năng dày vò càng cao hơn một bậc, vừa không thương hương tiếc ngọc vừa cảnh cáo cô sau này không được phép ngồi xe của bất kỳ người đàn ông nào khác.
Giang Bối Bối cuối cùng bị làm đến nửa mê nửa tỉnh, căn bản nghe không hiểu cậu nói như vậy là có ý gì nhưng chẳng còn sức phản bác, dù sao thì cậu muốn thế nào thì thế ấy là được.
Đợi đến khi cậu chịu dừng lại thì cô đã mệt đến một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, mơ màng chìm ngay vào mộng đẹp.
*****
Tối hôm đó, sau khi về đến căn hộ của Long Tiêu, Charles đi thẳng đến sofa ngã nhào xuống đó ngủ mất, chỉ có Long Tiêu và Lục Trấn tiếp tục uống.
Uống đến cuối cùng, Lục Trấn vẫn còn thấy chưa đã ghiền, trực tiếp cầm cả chai rượu lên trút hết vào miệng.
'Ê, nổi cơn điên gì vậy ?' Long Tiêu giật lấychai rượu trong tay cậu ta, đặt mạnh nó lên bàn tạo một tiếng vang thạt lớn.
'Long Tiêu...' Hai tay Lục Trấn đặt lên vai Long Tiêu, nhướng đôi mắt mờ mịt bởi hơi men nhìn cậu bạn, 'Cậu có bao giờ thích một cô gái nào chưa ? Tôi nói là thật lòng thích ấy.'
'Chưa.' Long Tiêu nghĩ cũng không cần nghĩ trả lời cậu ta.
Tuổi trẻ, cái tuổi mà hormone giới tính hoạt động mạnh mẽ nhất, làm sao tránh khỏi chuyện để ý đến một cô gái xinh đẹp nào đó chứ ? Nhưng nếu nói đến « thích », thì thật sự chưa đến mức đó.
'Nói vậy tức là cậu vẫn còn « nguyên tem » ?' Lục Trấn hỏi bằng giọng bỡn cợt kèm theo một tiếng cười vang.
Long Tiêu hất đôi tay đang đặt trên vai mình xuống, 'Người anh em, tuổi lớn như vậy rồi mà đều còn nguyên tem cả, cậu có cảm thấy mất mặt không ?'
'Long Tiêu, quay tay càng mất mặt hơn.' Lục Trấn cười ha hả.
'Lười quản chuyện của cậu.' Long Tiêu từ sofa đứng dậy, bước chân đã hơi lảo đảo, vừa định bước đi thì như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại, nhìn cậu bạn đang ngả nghiêng ngả ngửa trên sofa, 'Tôi biết cậu đang nghĩ gì, Lục Trấn. Nhưng Giang Bối Bối là của Sầm Cảnh Duệ, cả đời này cậu cũng không có cơ hội đâu. Đừng làm hỏng tình anh em của chúng ta vì chuyện không đáng như vậy.'
Cậu ta ngừng lại đã lâu nhưng Lục Trấn vẫn không nói một lời, cũng chẳng buồn mở mắt ra, giống như cứ như vậy ngủ mất rồi vậy.
Long Tiêu cũng lười để ý đến cậu bạn, xoay người quay về phòng mình.
Mãi đến khi tiếng bước chân đã biến mất từ lâu, Lục Trấn mới mở mắt ra, cứ thế mở mắt trừng trừng cho đến khi trời sáng.