Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 508: PN3: Trúc mã và thanh mai (26)



'Em chưa từng nghĩ sau này sẽ làm gì.' Giang Bối Bối nói bằng giọng cảm khái, 'Ba mẹ đối với em trước giờ không hề có yêu cầu gì, mục tiêu của Sara chính là đào tạo em thành một tiểu thư khuê các nhu mì hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ chịu trách nhiệm ra vào các spa làm đẹp cao cấp, các buổi tiệc, các buổi đấu giá từ thiện là được.'

'Vậy em có thích cuộc sống như vậy không ?'

'Cũng không có gì là không thích nhưng nếu so ra, anh trai từ nhỏ trên vai đã gánh trọng trách người thừa kế của nhà họ Phạm, em cảm thấy mình sống quá thoải mái. Nhưng đối với việc kinh doanh em lại chẳng có hứng thú gì, ba cũng nói nhà họ Phạm không cần một nữ cường nhân chống đỡ.'

'Vậy cứ làm những chuyện mình thích là được rồi.'

'Vậy còn anh ?' Giang Bối Bối hỏi ngược lại.

'Anh ?' Sầm Cảnh Duệ nhướn mày, 'Chuyện muốn làm thì rất nhiều, chỉ không muốn quay về tiếp nhận sự nghiệp của Sầm thị.'

Chí ít, trước khi cậu làm được chuyện mà mình muốn làm, kế thừa sự nghiệp gia tộc đối với cậu mà nói chẳng có tính khiêu chiến chút nào, hơn nữa ba của cậu Sầm tiên sinh còn đang lúc tráng niên khỏe mạnh, có lèo lái Sầm thị thương nghiệp thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Huống gì người có tài ở nhà họ Sầm nhiều như vậy, cho dù không có cậu, tùy tiện chọn một người ai cũng có thể nhận lấy trách nhiệm này.

Bởi vì cậu thật sự muốn dựa vào năng lực của bản thân sáng tạo nên một mảnh trời riêng của mình.

Chỉ tiếc là ông cố lại chỉ nhận định mỗi mình cậu là người thừa kế, nếu nhất định phải vậy thì cũng phải đợi cậu chơi cho đủ đã.

'Người thừa kế tương lai của Sầm thị ơi, anh nói vậy cũng tùy hứng quá đi.'

'Vậy thì thế nào ?' Sầm Cảnh Duệ bật cười, 'Không nói đề tài này nữa, không vui chút nào.'

'Vậy nói chuyện gì ?' Thực ra hai người đã nhiều năm không gặp, chuyện để nói với nhau vốn rất nhiều.

'Bao giờ em trở về Luân Đôn ?'

'Ba ngày sau.' Cô chỉ xin trường cho nghỉ một tuần. Vốn dĩ cho rằng chuyến đi này bình thường như bao nhiêu chuyến đi khác nhưng giờ, vừa nghĩ tới chuyện cô và cậu hai người hai nơi, tâm tình bắt đầu có chút mất mát.

'Anh cùng em về.' Dù sao học kỳ sau cậu cũng phải nhập học ở trường Eton bên đó rồi, còn về chuyện ba bảo cậu đến công ty làm thực tập sinh không lương kia để đổi lấy sự tự do bay nhảy ở Anh, chắc là có thể thương lượng lại.

Trước khi bắt đầu học kỳ mới là lễ mừng Giáng sinh và năm mới, cậu muốn cùng cô trải qua kỳ nghỉ lễ đầu tiên.

Hai người đã rất nhiều năm không cùng trải qua lễ Giáng sinh rồi.

'Được không ?' Đối với đề xuất này của Quan Cảnh Duệ, Giang Bối Bối vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên lại có chút chờ mong.

'Dĩ nhiên là không thành vấn đề.'

'Nếu là vậy thì vui quá.' Cô cười ngọt ngào, ánh mắt cong cong như trăng khuyết khiến Sầm Cảnh Duệ nhìn mà không nỡ dời mắt. Cậu thả những sợi tóc của cô trong tay ra, tay nhẹ vuốt gò má nhẵn nhụi của cô, 'Còn có chuyện càng vui hơn, có muốn biết không ?'

'Chuyện gì càng vui hơn ?'

'Sáng mai du thuyền sẽ cập bến ở Hongkong, chúng ta có một ngày ở đó, có thể vui chơi thỏa thích.'



Lúc trước có nghe Phạm Dật Triển nhắc đến là cô muốn tới Hongkong chơi nhưng cậu ấy mãi vẫn chưa sắp xếp được thời gian để đưa em gái đi.

Vừa khéo lần này có cơ hội tốt như vậy, để cậu đưa cô dạo chơi khắp Hongkong một chuyến.

'Hay quá !' Giang Bối Bối vui vẻ vỗ tay hoan hô thì bị cậu lấy tay che miệng, 'Có vui cũng không cần hét lớn như thế, cẩn thận kẻo con sâu ham ngủ trên giường em thức dậy bây giờ.'

Nói tới Nhược Nhược, trong lòng Sầm Cảnh Duệ thầm nghĩ, ngày mai phải tìm cách cắt cái đuôi này mới được.

Tuy rằng làm vậy có hơi phũ phàng với em gái nhưng một khi con bé bám dính lấy hai người, cho dù cậu muốn nắm tay cô thì cũng phải dè chừng, vậy sẽ mất đi rất nhiều phúc lợi, không dẫn theo thì tốt hơn, dù sao em gái cũng không phải không có người dẫn đi chơi.

Giang Bối Bối lập tức im bặt nhưng ý cười trên mặt thì vẫn còn nguyên đó mà ngón tay cậu đang đè lên môi cô tuy rằng lực đạo không lớn nhưng môi vừa nãy bị hôn đến đau rát bởi vì động tác này mà hơi đau trở lại.

'Còn đau lắm sao ?' Cậu nhìn ra được chút thay đổi trên mặt cô, vội vàng thả tay ra, trong lòng có chút áo não.

Giang Bối Bối lắc đầu, 'Hơi hơi đau.'

'Ý tức là nói, anh còn có thể tiếp tục hôn sao ?' Thấy cô lắc đầu, tâm tình của cậu sáng sủa trở lại, bắt đầu trêu cô.

'Có... có thể hôn má.' Cô đỏ mặt, ấp úng nói.

'Vậy anh hôn nhé ?' Cậu thích cô, không muốn để cô cảm thấy miễn cưỡng hay ủy khuất dù chỉ một chút.

Cô gái nhỏ thẹn thùng gật đầu.

Cậu y lời, cúi đầu hôn lên má cô sau đó dời đi, lại hôn lên trán, lên mắt, cuối cùng trên đôi môi rõ ràng còn hơi sưng đỏ của cô đặt một nụ hôn phớt nhẹ, rất dịu dàng.

Sự trân trọng trong từng động tác của cậu khiến cô rất cảm động, trước giờ cô không biết người này có lúc dịu dàng trân tiếc mình đến thế, cũng không biết hai người khi đến với nhau có thể thân cận như vậy, an tâm như vậy, điều này càng khiến cô lưu luyến khoảnh khắc này, bất tri bất giác càng vùi mặt vào ngực cậu sâu hơn, để cậu ôm mình càng chặt hơn.

'Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, đúng không ? Giống như ba mẹ anh, ba mẹ em vậy.' Cô thấp giọng thì thào.

'Đúng.' Cậu rất có lòng tin sẽ tiếp tục duy trì phần tình cảm này, cậu sẽ cẩn thận đối đãi, sẽ che chở, chăm sóc cô một cách tỉ mỉ và chu đáo nhất.

Hai người vẫn còn rất trẻ, con đường tương lai còn rất dài, chính bởi vì con đường đó còn dài như vậy cho nên có người mà mình thích bầu bạn bên cạnh, cảm giác hạnh phúc và vui vẻ đó thật sự rất đáng để chờ mong.

'Bối Bối, anh thích em, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em.'

Câu nói này, kiên định như một lời hứa bất di bất dịch, dù không văn hoa nhưng Giang Bối Bối nghe vào tai lại thấy rất ngọt ngào.

'Vậy chúng ta phải nói với người lớn thế nào đây ?'

Cô là con gái, da mặt tương đối mỏng.



'Ba mẹ anh đã biết rồi.'

Bằng không mẹ với Nhược Nhược sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây gõ cửa, mẹ cũng sẽ không cứng rắn đẩy Bối Bối vào đây để giám sát cậu.

Nhưng cách làm này của mẹ kỳ thực chẳng có chút ý nghĩa nào, nếu cậu thực sự muốn làm chuyện xấu thì đâu nhất định phải ở phòng của cô chứ ?

'Hả ?' Cả người Giang Bối Bối ở trong ngực cậu chợt cứng lại, nói đùa sao ? Sao lại biết nhanh như vậy ?

'Yên tâm đi, bọn họ sẽ không phản đối chúng ta quen nhau đâu.' Chỉ cần hai người không đi quá giới hạn sớm như vậy thì những chuyện khác không thành vấn đề.

Nhưng lời này đương nhiên không thể nói với cô được, lỡ dọa cô sợ thì làm thế nào ? Hai người chỉ mới vừa bắt đầu, nắm tay, ôm nhau, hôn môi đã là cực hạn rồi.

'Vậy còn ba mẹ em?'

'Thuận theo tự nhiên đi, cô chú sẽ nhận ra thôi.'

'Ờ.' Thực ra Giang Bối Bối vẫn có chút lo lắng về thái độ của ba mẹ đối với chuyện này, ừm, đương nhiên là cả Sara và anh trai nữa.

Nhưng nếu như cô đã chấp nhận cậu trở thành bạn trai của mình rồi thì suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có ích gì, chẳng bằng cứ thuận theo tự nhiên.

'Có buồn ngủ không ?' Cậu nhẹ giọng hỏi.

'Hơi hơi.' Cô từ bé đã dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, hễ cứ tới giờ là mí mắt chống đỡ không nổi mà sụp xuống.

Nói là hơi hơi nhưng kỳ thực cô đã buồn ngủ lắm rồi nhất là khi ngồi bên cạnh cậu, có cái gối ôm bằng thịt êm như vậy, cô càng muốn ngủ hơn.

'Vậy ngủ đi.'

'Ngủ trên sàn sao ?'

'Không dám sao ?'

'Dám chứ. Vậy còn anh ?'

'Anh cùng em.'

Một đêm này, Giang Bối Bối nằm bên cạnh Sầm Cảnh Duệ, gối đầu lên cánh tay cậu ngủ thật ngon lành.

Bởi vì với tư thế nằm này cô nghe được rõ ràng tiếng tim đập trầm ổn của cậu, cực kỳ khiến lòng người an tâm, cho dù ngủ ở dưới sàn cũng không sao cả.

Chỉ là, Sầm Cảnh Duệ sao có thể nhẫn tâm để cô ngủ dưới sàn thật chứ ? Cô là công chúa của nhà họ Phạm, giờ cũng là công chúa của cậu kia mà.

Ôm cô gái đã ngủ thật say lên giường, giúp cô và em gái dém chăn gọn gàng xong cậu mới rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv