Hai người nói thêm vài câu nữa thì lão gia tử dẫn theo một đám tiểu bối nhà họ Sầm đến, suýt nữa thì đứng chật cả căn phòng bệnh hạng sang rộng rãi kia. Vậy mà dường như sợ chưa đủ náo nhiệt, cả Liên Chính Tắc cũng đến góp mặt.
Một đám thanh niên quả thực đã xem phòng bệnh như nơi họp mặt, ồn ào đến nỗi lão gia tử cũng thấy phiền, quát mấy câu đuổi hết ra ngoài căn phòng mới yên tĩnh trở lại.
Liên Chính Tắc rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện đi thăm một trưởng bối cũng đang nằm viện. Lúc hắn rời bệnh viện thì đã hơn 3 giờ chiều.
Trợ lý của hắn, Hạ Húc đang đợi trong xe đậu trước bệnh viện, 4 giờ chiều hắn còn có một cuộc họp quan trọng.
Xe thẳng đường trở về công ty, Hạ Húc nhìn máy tính bảng bắt đầu báo cáo công việc, hắn vừa nghe vừa xoa trán vẻ mệt mỏi.
'Tổng tài, có cần nghỉ một lát không ?' Hạ Húc dừng lại.
'Tiếp tục đi.' Liên Chính Tắc nhàn nhạt nói.
Nửa tiếng lộ trình trôi qua trong giọng đều đều báo cáo công việc của trợ lý.
Đến công ty, hai người xuống xe đang định đi vào đại sảnh thì những tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng khiến họ cùng quay đầu lại.
Chỉ thấy một cô gái tóc dài, trên tay ôm một túi mua hàng lớn đang cúi gằm đầu xông thẳng về phía họ.
Hạ Húc đang định lên tiếng bảo cô đi phải nhìn đường thì dường như vì đi quá nhanh lại cúi đầu, chân trái đá chân phải, cả người cô đầu tiên là lảo đảo sau đó không chịu khóng chế đổ sầm về phía trước.
'Xin... xin lỗi... Xin tránh đường...' Trời ạ, cô sắp đụng trúng người rồi !
Liên Chính Tắc trong một chớp mắt trước khi cô gái té xuống đã kịp thời đưa tay đỡ lấy cô vào lòng, tránh cho cô một kiếp nạn đo đường.
Không biết có phải vì chạy nhanh quá không, Thi Sở Quân chỉ cảm thấy trời đất như xoay chuyển, đầu óc quay mòng mòng, choáng váng chỉ đành tựa đầu vào ngực người đàn ông vừa cứu mình mà thở dốc.
Cô thoát một kiếp nạn nhưng túi mua hàng thì không may mắn như vậy, trước khi bị văng ra một khoảng xa, bởi lực tác động lớn, chiếc túi lại bị cột một cách lỏng lẻo, những đồ vật trong đó từng món từng món văng ra ngoài, rải rác khắp trên sàn.
Hạ Húc nhìn cô gái đang ôm ngực thở dốc trong tay boss của mình, nuốt nuốt nước bọt cúi xuống định giúp cô thu dọn tàn cục.
Ai ngờ khi anh ta nhìn thấy thứ đang nằm rải rác trên sàn thì nhịn không được nhướng mày nhưng cũng không nói gì, nhanh nhẹn nhặt hết chúng cho trở vào trong túi mua hàng rồi quay về bên cạnh boss của mình.
Cô gái trẻ cuối cùng cũng bình ổn hơi thở, hoàn hồn lại mới thấy mình đang tựa vào người một người đàn ông, hốt hoảng nhận ra bản thân đang lâm vào tình cảnh xấu hổ cỡ nào.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông thì trong đầu như có thứ gì đó đang nổ tung, nhớ lại vẻ mặt anh ta khi nhíu mày khi thở dốc...
Xong đời, cảm giác không phải là xấu hổ nữa mà là...
... phiền phức lớn đã đến rồi !
'Xin... xin lỗi Liên tổng.' Cô vội vàng lùi lại hai bước, vẻ khiếp sợ vượt xa so với ngày thường.
Liên Chính Tắc lần nữa đưa tay giữ lấy cô, 'Đi đường phải cẩn thận một chút.'
'Dạ... cám... cám ơn Liên tổng. Tôi đi trước.' Mặt đỏ ửng, không dám nhìn thẳng Hạ Húc đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu, 'Cám ơn trợ lý Hạ' sau đó thì phóng như bay vào trong.
'Hạ Húc, cô gái đó hình như hơi kỳ lạ.' Liên Chính Tắc nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh càng lúc càng xa kia, trong mắt như có điều suy nghĩ, giọng nghi hoặc, 'Bình thường cô ấy không giống người vội vàng hấp tấp như vậy.'
'Tổng tài, cô ấy là Thi Sở Quân, trợ lý thư ký ở phòng thư ký.' Hạ Húc nói bằng giọng nắm chắc, 'Huống gì, bất cứ cô gái chưa kết hôn nào đi mua que thử thai mà bị người khác đụng phải cũng đều không tránh khỏi bối rối sợ hãi.'
'Que thử thai ?' Liên Chính Tắc bấc giác chau mày.
'Phải. Hơn nữa là mua rất nhiều, không chừng là tất cả nhãn hiệu đều mua đủ cả. Chiếc túi mua hàng kia toàn là que thử thai.' Đứng ở đại sảnh công ty nói chuyện que thử thai với boss của mình, ngay cả Hạ Húc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, huống gì đối tượng mà họ đang nói lại là trợ lý thư ký của phòng thư ký.
'Cô ấy mua nhiều que thử thai thế làm gì ? Chẳng lẽ chê công ty đãi ngộ quá thấp mà tìm việc làm thêm ?' Điểm này Liên Chính Tắc càng thêm khó hiểu, cho dù chỉ là một trợ lý thư ký nho nhỏ thì tiền lương cũng không hề thấp. Ít ra thì trong ngành, phúc lợi của Á Tín luôn nằm trong top 10.
Đối với chuyện này, Hạ Húc cũng tỏ vẻ khó hiểu, 'Chắc là cô ấy để mình dùng chứ ?'
Nếu như cô trợ lý thư ký đáng yêu kia thực sự làm thêm việc giao hàng, bán hàng gì đó thì rất có khả năng lập tức bị cách chức. Cho nên Hạ Húc chỉ đành cắn răng đưa ra giả thuyết táo bạo này tuy rằng anh cũng không biết cô có bạn trai hay chưa nữa.
'Tự mình dùng ? Cho dù có mang thai thì cũng không cần dùng nhiều như thế chứ ?'
Liên Chính Tắc lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Cô trợ lý nhỏ thoạt nhìn có chút bảo thủ, có chút thẹn thùng, mỗi lần gặp hắn trên mặt đều có vẻ quẫn bách kia chưa kết hôn mà mang thai thật sao ?
Hắn nhìn về phía bóng người sớm đã đi mất dạng kia một lần rồi một lần, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Đối với cô ấy hắn có một cảm giác... rất xa lạ lại có chút quen thuộc, mơ hồ lại có chút rõ ràng.
Thật là một cảm giác khó có thể lý giải.
'Tổng tài, còn 10 phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi.'
Trợ lý Hạ tuy rằng rất tò mò về chuyện vừa xảy ra nhưng công việc vẫn còn đó, anh ta chỉ có thể nhắc nhở boss của mình lo chính sự trước.
'Được.' Liên Chính Tắc sải bước đi vào.
Điều hắn không biết là, duyên phận thực sự rất kỳ diệu, lúc nào gặp phải người nào số phận đều đã định sẵn.
*******
Từ bệnh viện vừa về đến nhà đã thấy Sầm phu nhân ở phòng khách chờ sẵn, nếu như không phải hắn biết trước tính cô, hết lần này đến lần khác dặn cô phải an phận ở đó chờ thì chắc cô đã phóng ra rồi.
'Dung Cần sao rồi ?'
Cô sốt ruột níu cánh tay ông xã nhà mình hỏi.
Nếu như không phải ông nội quản mấy cô cháu dâu đang mang thai của mình quá nghiêm khắc thì cô và Mộng Mộng sớm đã theo mọi đi thăm Sầm Dung Cần rồi.
'Chỉ gãy hai chân thôi, tịnh dưỡng tốt sau đó làm vật lý trị liệu thì không có việc gì.' Hắn ôm cô ngồi xuống sofa, 'Không được lo chuyện bao đồng nhiều quá, có thấy tóc anh thêm bao nhiêu sợi bạc rồi không ?'
'Em chỉ lo cho người nhà mình thôi mà.' Cô nũng nịu nói.
'Lo cho cậu ấy hay lo cho anh ?' Sầm Chí Quyền cười cười cọ tay lên mũi cô.
Mỗi lần, chỉ cần là hắn đi gặp Dung Cần thì cô luôn có bộ dạng như gặp phải kẻ địch vậy. Đầu óc cô vợ này của hắn không biết nghĩ gì nữa.
'Cả hai đều có.' Bị nói trúng tâm tư, Sầm phu nhân cũng không phủ nhận, 'Vốn tưởng rằng Dung Cần kết hôn, Hoa Lôi có thể bẻ thẳng cậu ấy vậy thì em không còn lo có người tơ tưởng đến anh nữa. Ai ngờ kết hôn 3 năm bà xã vẫn còn là con gái, anh cảm thấy cậu ấy còn thẳng được nữa không ? Trong lòng cậu ấy chắc chắn còn có anh !'
Cô ủy khuất nói, đương nhiên cô cũng lo lắng cho thương thế của Sầm Dung Cần nhưng cô càng lo cho ông xã mình hơn.
Tuy rằng nghĩ về Dung Cần như vậy thật sự không tốt lắm, có vẻ như cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng trong lòng cô có khổ không nói thành lời mà.
Bên ngoài cho dù có bao nhiêu cô gái tơ tưởng đến Sầm tiên sinh nhà cô cô cũng không sợ bởi vì cô tin hắn tuyệt đối không có hứng thú với những cô gái đó nhưng bị người nhà tơ tưởng, thật sự rất khó phòng.
Được rồi, cô là phụ nữ có thai, thực sự rất nhàn rỗi cho nên cực kỳ thích suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà... nhưng mà... vẫn lo lắm !
Sầm tiên sinh day day trán, 'Anh là anh của Dung Cần, cậu ấy nghĩ đến anh cũng bình thường thôi, anh quan tâm cậu ấy cũng rất bình thường nhưng ngoại trừ điều đó thì không còn gì khác, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cục cưng trong bụng sẽ không vui đâu.'
'Ông xã, có phải chê em phiền không ?' Cô ủy khuất nói.
'Ngốc ạ, ai chê em phiền bao giờ ? Chỉ lo em suy nghĩ lung tung rồi không vui thôi.'
'Thì bởi em ngốc nên anh mới thấy phiền đó !'
'Có ngốc hơn nữa anh cũng yêu.'
'Nhưng không phải đàn ông đều thích phụ nữ thông minh sao ?'
'Tin anh đi, đàn ông chỉ thích có đứa con gái thiên tài chứ không thích bà xã thiên tài đâu.'
'Thật sao ?'
'Thật.'
'Vậy nếu em sinh một đứa con gái thiên tài, sau này không có ai thích thì làm thế nào ?'
'Con gái mình tuyệt đối là ngoại lệ đặc biệt.'
'Sầm tiên sinh, sự tự tin của anh đúng là quá sức tưởng tượng.'
'Đương nhiên, anh có lý do để tự tin mà, anh thông minh, em xinh đẹp, chỉ có chuyện con gái của chúng ta chê người khác, làm gì có ai dám chê con gái mình chứ ?'
Công phu dỗ ngọt của Sầm tiên sinh đúng là đã đến mức tuyệt đỉnh.
Cuối cùng bà xã cũng vui trở lại, đồng thời cũng quên đi chút ghen tuông vớ vẩn kia.
'Ông xã, tháng sau anh phải đưa em đi dự đám cưới của anh hai đấy.'
'Được, nếu sức khỏe em không có vấn đề nhất định sẽ đưa em đi, thuận tiện đi chơi một chuyến. Giờ thì đi ăn bữa chiều thôi.'
'Ôm em.'
'Được, để anh ôm bà xã yêu dấu cùng cục cưng đi ăn.'
Sầm tiên sinh không phí chút sức ôm Sầm phu nhân vào phòng ăn, cùng hưởng thụ bữa trà chiều ngọt ngào.