'Em giúp anh thay đổi trang trí trong này một chút được không? Chỗ này đặt thêm một chút...' Cô nói một hồi mới phát hiện hắn không đi theo mình.
Quay lại nhìn, hắn đã cởϊ áσ vest, cà vạt cũng đã tháo xuống, hai chiếc nút trên cùng của áo sơ mi cũng đã được cởi ra đi về phía cô.
'Quan tổng tài, anh dịnh làm gì vậy ?' Cô cười hỏi.
Quan Dĩ Thần cách cô chừng một mét thì dừng lại, chìa bàn tay trái với chiếc cà vạt ra trước mặt cô.
Trang Lâm nhìn chiếc cà vạt trong tay hắn với ánh mắt khó hiểu.
'Vừa nãy không phải em nói muốn trói anh sao ? Cầm đi.' Hắn nói với vẻ rất nghiêm túc.
Ờ, chuyện này sao ?
Không nói cô cũng quên mất !
Bước tới hai bước đưa tay cầm lấy chiếc cà vạt trong tay hắn, 'Em trói thật đó !'
'Tùy em xử lý.' Hai tay hắn bắt tréo nhau đưa đến trước mặt cô.
Nhìn đôi tay với những ngón thon dài dễ nhìn kia, trên cổ tay chiếc đồng hồ đắt tiền kiểu dáng đơn giản đang lóe sáng dưới ánh đèn, Trang Lâm cầm cà vạt bắt đầu trói cổ tay hắn lại, kéo hắn tới sofa ngồi xuống.
'Lần trước anh trói em không phải ở chỗ này.'
Hắn ngồi đó, đôi mắt đen thẳm tràn đầy ý trêu chọc nhìn cô.
Gương mặt trắng nõn của Trang Lâm đỏ bừng, đưa tay vỗ vai hắn một cái, 'Em đâu có xấu như anh vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.'
'Cho nên giờ anh để em bắt nạt lại, được không?'
'Không được.' Cô đẩy đôi tay đã bị trói của hắn lên cao quá đầu, trực tiếp ngồi lên đùi hắn sau đó hạ tay hắn xuống để bản thân bị vây trong ngực hắn.
'Vậy làm sao mới được ?'
'Đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh.' Cô khó được có lúc nghịch ngợm như vậy.
'Vậy anh được cởi trói chưa ?'
Cô rúc trong ngực hắn, bộ dạng nhu mì đáng yêu như vậy mà hai tay hắn lại bị trói, chuyện gì cũng làm không được quả thực có chút uất ức.
'Không được.'
'Lâm Nhi, em cởϊ áσ vest của em xuống đi.' Hắn vẻ mặt nghiêm trang nói.
'Tại sao vậy ?'
'Ừ, anh không quen nhìn em mặc áo vest.'
'Người ta đi làm mà, không mặc áo vest thì mặc gì đây ?' Cô mím môi cười, 'Với lại đây đâu phải áo vest, áo khoác thôi mà.'
Cô vừa cười vừa thoát ra khỏi đôi tay của hắn, đầu tiên là cởi trói cho hắn sau đó cởi chiếc áo khoác bằng len trên người xuống để lộ một chiếc váy dài in những bông hoa nho nhỏ bên trong ra, chiếc váy kiểu dáng thanh thoát mà đoan trang, rất thích hợp với cô.
'Mặc chiếc váy giá mười mấy ngàn đồng đi làm kiếm đồng lương 2000 đồng mà các đồng nghiệp của em không ai thấy lạ sao ?'
Tuy hắn trước giờ không quá lưu ý đến giá cả trên danh mục quần áo mà công ty trang phục đưa đến mỗi quý nhưng cũng biết quần áo mà công ty trang phục này cung cấp, cho dù là một phụ kiện nho nhỏ cũng có giá mà không phải nhân viên đi làm công ăn lương nào cũng mua nổi.
Hắn giờ tuy không cứng rắn không cho cô đi làm như trước nhưng trong thâm tâm vẫn chưa từ bỏ chuyện bảo cô từ chức, nói trắng ra thì không được, vậy thì đi đường vòng.
'Đâu có ? Ai mà lại rảnh rỗi đi tìm hiểu xem quần áo trên người người khác giá bao nhiêu chứ ? Cho dù nếu thật có người hỏi, em sẽ nói là bạn em ở Paris mua hàng giảm giá dùm em.'
Cô vừa nói vừa đi đến quầy bar, 'Anh muốn uống gì ?'
'Không cần.' Hắn thoải mái ngả lưng vào sofa nhìn theo nhất cử nhất động của cô.
Trang Lâm cũng không nhiều lời, tự rót cho mình một ly nước ấm sau đó quay lại ngồi cạnh bên hắn.
'Đi làm việc vui không ?'
Nếu không phải thấy thời gian làm việc của cô không quá nhiều, hắn sớm đã không cho cô thử rồi. Nhưng thấy cô thường ở nhà đối mặt với chiếc laptop gõ chữ hắn cũng thấy rất phiền.
'Mới tiếp xúc thôi, cũng ổn, còn đối phó nổi.' Nói một cách tổng thể, không dễ dàng thích ứng như khi cô làm việc ở phòng thư ký của Sầm thị trước đó, mà quan trọng nhất là, Sầm Giai Di tuyệt không thích bức hiếp người mới giống như Vu Trinh Nhàn.
Trang Lâm cúi thấp đầu hớp một ngụm nước che dấu chút chột dạ trong mắt.
Quan Dĩ Thần thoáng chau mày trầm mặc nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, cho dù cô cúi thấp đầu giấu được ánh mắt nhưng không giấu được chiếc gáy trắng nõn cùng đôi má đang đột nhiên ửng hồng.
Chắc chắn là có vấn đề ! Trước đây lúc chưa đi làm cô cũng chưa một lần ghé qua văn phòng của hắn, chưa một lần !
Hôm nay trong giờ làm việc cô đột nhiên lại nói muốn đến, chắc chắn là có vấn đề,hơn nữa vấn đề có liên quan dến hắn, 'Chắc không phải em vừa khéo được phái tới phỏng vấn anh đấy chứ ?'
Quả nhiên, một mũi tên là đã trúng đích !
Trang Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có ánh mắt mang theo chút tức giận.
Cũng đúng thôi, cả buổi sáng và trưa người của tạp chí bọn họ đã gọi không biết bao nhiêu cú điện thoại, cấp dưới của hắn chắc chắn có báo cáo lên, có chỉ thị của hắn cho nên mới dùng đủ loại lý do né tránh hoặc từ chối.
Haizz, hắn đang tức giận, cô phải làm sao đây ?
Sớm biết chuyện không dễ dàng, sao cô lại ngu ngốc chui đầu vào lưới làm gì chứ ?
Người đàn ông quá có cá tính đang tức giận thật không dễ xoa dịu.
'Nếu như nội dung công việc thường ngày của em chỉ là dò la sự riêng tư của người khác, phỏng vấn những tin tức vô vị như vậy, tốt nhất em nên dẹp những suy nghĩ đó, ngoan ngoãn ở nhà thôi ! Anh ghét nhất là những phóng viên loại đó, cũng không hy vọng người trong nhà mình là một trong số đó.'
'Dĩ Thần, anh đừng giận !' Cô khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, 'Ai bảo anh nổi tiếng mà lại khiêm tốn như vậy ? Những người tò mò về anh chẳng qua chỉ là công chúng bình dân mà thôi. Có lẽ cả đời này họ cũng không có khả năng đạt được đến thành tích như anh, có lẽ họ không cách nào tưởng tượng được cuộc sống của những gia tộc giàu có và cuộc sống của dân thường khác biệt lớn đến đâu cho nên muốn từ tạp chí, truyền thông thỏa mãn một chút lòng tò mò của mình. Hôm nay đối tượng được chỉ định phỏng vấn không chỉ có anh, còn có Sầm tổng. Em biết anh không thích người khác dòm ngó sự riêng tư của mình, em qua đây cũng không phải vì ỷ vào thân phận đặc biệt của mình mà ép anh phải tiếp nhận phỏng vấn mà vì cấp trên phái em tới, em không thể không tới. Nhiệm vụ của em là đợi ở đây cho đến khi trời tối, hy vọng gặp được trợ lý của anh một lần, sau đó thì Vu tiểu thư sẽ tiếp tục, không phải em.'
Nghe cô nói lại mọi chuyện bằng giọng nhún nhường như vậy, hắn càng thêm tức giận lẫn đau lòng.
Cái cô Vu tiểu thư đáng chết kia là ai vậy ? Dựa vào cái gì mà bức hiếp người của hắn đến thế ?
'Cô ta tên gì ?'
'Ai ?' Cô nhất thời sửng sốt sau đó hiểu ra, vội đáp, 'Cô ấy tên là Vu Trinh Nhàn.'
'Vu Trinh Nhàn ?' Đôi môi hắn nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, 'Được thôi, để anh bảo người phụ trách bộ phận quan hệ công cộng liên lạc với vị Vu Trinh Nhàn tiểu thư này.'
'Anh nhận lời phỏng vấn sao ?' Thực ra trong thâm tâm cô cũng không mong hắn tiếp nhận phỏng vấn bởi cô hiểu hắn là người chú trọng sự riêng tư của mình đến mức nào.
Ngay cả cô là người bên gối cũng bởi vì chuyện đó mà từng cãi nhau với hắn chứ đừng nói gì đến người khác.
'Nói đùa sao ?' Hắn nhàn nhạt đáp, 'Anh tự dưng lại đem sự riêng tư của mình ra làm bàn đạp cho sự thành công của người đã bắt nạt vợ anh ?'
Trang Lâm mỉm cười.
Cô biết mà ! Người này làm gì dễ nói chuyện như vậy ! Hơn nữa còn thù dai cực kỳ.
'Anh đừng làm cho người ta ngay cả công việc cũng mát chứ ! Cô ấy vì trách nhiệm của mình cả thôi.'
'Rõ ràng người ta bắt nạt em, em còn nói giúp cho cô ta ?' Quan Dĩ Thần nói xong, như nghĩ ra chuyện gì, nhướng mày, 'Em không nói với người khác rằng mình đã kết hôn ?' Mà đối tượng kết hôn của cô vừa khéo lại là hắn cho nên mới bị người khác bắt nạt ?
Trang Lâm chột dạ rũ mắt.
Hắn cầm lấy tay trái của cô nâng lên, 'Nhẫn cưới đâu ?'
'Ờ, lúc đi làm em không có đeo.'
'Cho nên trong mắt người khác, em vẫn chưa lập gia đình ?' Giọng điệu hắn tỏ rõ ý chất vấn, ngay cả ánh mắt cũng nghiêm hẳn đi.
'Lúc đó không phải là vì...' Chuyện li hôn cô không muốn nhắc đến nữa, nhắc đến chỉ tổ làm cho khoảng cách vô hình giữa hai người tăng thêm mà thôi, 'Dĩ Thần, ngay mai em nhất định sẽ đeo lên, được không?'
Nhìn bộ dạng nài nỉ đáng thương của cô, cho dù trong lòng có giận hơn nữa hắn cũng không đành lòng nổi nóng với cô.
'Vậy trong mắt những người kia, chắc không phải cho rằng anh chưa kết hôn đấy chứ ?' Hắn lại hỏi.
Trang Lâm bật cười ha ha.
'Anh không đáng lộ diện đến vậy sao ?'
'Đâu có. Nếu như để bọn họ biết anh là chồng em, vậy công việc này chắc khỏi làm luôn rồi.'
'Vậy công việc quan trọng hay chồng quan trọng đây ?' Quan tổng tài cực kỳ bất mãn với câu trả lời này.'
'Đương nhiên là chồng quan trọng hơn rồi.' Vì để trấn an con sư tử đang nổi giận, Trang Lâm chỉ đành dỗ ngọt lẫn làm nũng.
Quan Dĩ Thần gật đầu, coi như cô thức thời, 'Được rồi, không cần để ý đến những người không liên quan nữa.'
Hắn ôm cô đứng lên, 'Đưa em đi chơi.'
Sáng nay lúc đưa con gái đến trường đã thấy bố mẹ vợ bởi vì nhớ đứa cháu cưng mà sáng sớm đã đứng ở cổng trường chờ sẵn, nói chiều sẽ đón cháu về nhà, bảo hai người buổi tối về nhà ăm cơm.
Giờ còn chưa đến giờ cơm tối, tận hưởng thế giới hai người một chút cũng tốt.