Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 408: PN1: Trên đường hạnh phúc luôn có nhau (43)



Quan Viện Viện mới đi vào phòng nghỉ dành riêng cho mình thì điện thoại cô ném trên bàn đổ chuông không ngừng.

Sợ có việc gì gấp, Sầm Chí Tề đi qua, cầm điện thoại lên, liếc nhanh về phía dãy số không có lưu tên đang nhấp nháy trên màn hình, ấn phím đón nghe...

'Alina, anh là Brice. Chiều nay trợ lý của em gọi điện thoại đến hủy buổi hẹn ăn tối của chúng ta, nói chân em bị thương, có gì đáng ngại không? Em đi bệnh viện khám chưa? Hoa anh đưa tới, trợ lý của em đã nhận giúp rồi. Giờ em đã tan tầm chưa? Có cần anh qua đón em không? Alo, Alina, em có đang nghe không đấy?'

Lạ thật, điện thoại rõ ràng có người nhận, sao chẳng trả lời gì cả vậy?

'Alina đang tắm, xin hỏi anh Brice đây là ai vậy?' Sầm Chí Tề lạnh lùng hỏi.

Gọi tên tiếng Anh của cô một cách thân mật như vậy, tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có quan hệ gì với cô?

Theo những gì hắn nói, nếu như không phải bởi chân cô đang bị thương, tối nay hai người đã có một buổi hẹn ăn tối lãng mạn?

Chết tiệt cái buổi hẹn lãng mạn kia!

'Còn anh là ai sao lại nghe điện thoại cá nhân của Alina?'

'Tôi là chồng của Alina. Xin hỏi anh là ai? Tặng hoa cho vợ tôi là có ý gì?'

'Anh là chồng của Alina? Không thể nào. Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Alina đã kết hôn.'

'Vậy anh cho rằng một mình cô ấy thì sinh con được sao?'

'Không thể nào. Con gái là của cô ấy với bạn trai trước, hai người đã chia tay lâu lắm rồi.'

'Anh Brice, tin tức của anh lạc hậu quá rồi, tôi chính là bạn trai trước của Alina, chúng ta đã quay lại với nhau hơn nữa cũng đã đăng ký kết hôn rồi, xin anh sau này đừng gọi điện thoại đến quấy rầy vợ tôi nữa, bằng không tôi không ngại nhờ pháp luật can thiệp đâu.'

Đầu bên kia, Brice tuy rằng rất ngạc nhiên trước tin tức này nhưng cũng không tiện chất vấn quá nhiều.

'Xin lỗi đã quấy rầy.' Anh ta lịch sự nói rồi ngắt điện thoại.

Chết tiệt! Dám theo đuổi người của hắn đến tận cửa! Mà quan trọng là, đám người theo đuổi cô này không biết còn có bao nhiêu người nữa?

'Ba, là ai tìm mẹ sao?' Quả Quả ngồi ở sofa lên tiếng hỏi.

Sầm Chí Tề quay lại nhìn con gái cười, 'Không có gì, gọi nhầm số thôi.'

Hắn vốn nên đặt chiếc điện thoại trở lại vị trí cũ, chỉ có điều, có thứ gì đó cứ nghẹn trong lòng thật khó chịu...

Vì thế một giây sau, ngồi bên kia Quả Quả nghe được tiếng một vật nặng nề rớt xuống đất.

'Ba...'

'Không có gì, điện thoại của mẹ con bị ba làm rớt thôi.' Hắn quay lại cho con gái một nụ cười trấn an.

5 phút sau Quan Viện Viện bước ra, không nhìn hai người đang ngồi ăn tráng miệng ở đằng kia mà đi thẳng đến bàn làm việc, vừa mới mở laptop lên định liên lạc với công ty con bên kia thì...

'Điện thoại của tôi sao lại thành thế này? Ai làm vậy?' Ánh mắt cô rơi trên chiếc điện thoại màu trắng quen thuộc của mình, sao lại chia năm xẻ bảy thế này?

Cô dám thề, vừa nãy trước khi cô đi nó vẫn còn nguyên vẹn kia mà.



Hơn nữa, có thể làm điện thoại cô thành thế này tuyệt đối không phải là con gái cô. Vậy thì chỉ có hắn!

Quan Viện Viện tức giận đùng đùng đứng lên, 'Sầm Chí Tề, anh làm vậy là sao?'

Điện thoại của cô đắc tội gì với hắn?

'Ờ, cái này hả?' Sầm Chí Tề giúp con gái lau miệng xong đứng lên, vừa đi qua vừa nói, 'Vừa nãy điện thoại em cứ reo không ngừng, anh nhìn thấy là số điện thoại lạ, tưởng là điện thoại quấy rối nên nhận dùm em, thuận tiện cảnh báo anh ta sau này không được gọi đến nữa.'

'Anh nhận điện thoại của tôi? Là ai gọi đến?' Tuy cô không thường nhập số điện thoại của người khác vào máy nhưng đây là điện thoại riêng của cô, những người gọi đến số điện thoại này đều là người quen, gần như không có loại người quấy rối như hắn nói.

'Hình như là một người tên Brice.' Điều này hắn chẳng cần phải giấu.

'Brice ?' Quan Viện Viện kêu lên một tiếng, đưa tay day day trán.

Đây là một đối tác quan trọng có mối quan hệ rất tốt với công ty họ, thế mà hắn lại dám tự tiện nhận điện thoại, hơn nữa không biết đã nói với người ta cái gì.

'Anh ấy có hỏi anh gì không ?'

'Hỏi anh là ai.'

'Rồi sao ?'

'Anh nói với anh ta anh là chồng em.'

'Anh bị điên hay sao mà lại nói như vậy ? Trời ạ, sao anh lại có thể tùy tiện nghe điện thoại của người khác chứ ? Còn tự xưng là chồng tôi nữa ? Mà sao điện thoại của tôi lại thành ra thế này ?'

Cô nhìn chiêc điện thoại đã không còn nguyên vẹn của mình, hắn nhận điện thoại hay phá điện thoại vậy chứ ?

'Điện thoại của em vừa khéo hết pin, anh sợ em bị nhỡ cuộc gọi quan trọng nào nên giúp em sạc lại pin ai ngờ lại bị tuột tay làm rớt nên nó mới như thế. Ngày mai anh mua một chiếc điện thoại khác đền lại cho em.'

'Đây không phải là chuyện đền hay không mà là trong đó có mấy số điện thoại rất quan trọng.' Không biết trong sim có lưu lại hay không nữa.

Tuy thực ra cô đều nhớ rõ những số điện thoại này nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mình mới mua chưa bao lâu trở thành thế này, cộng thêm chuyện hắn không có sự đồng ý mà tự tiện nghe điện thoại riêng của cô, lại còn dám tự xưng là chồng cô nữa ! Điều này thực sự đã vượt giới hạn của cô quá xa.

Quả thực khiến người ta giận đến phát điên.

Nhưng con gái còn ngồi đó, đang nhìn hai người với ánh mắt lo lắng nên cô chỉ đành cố nén cảm giác muốn đánh người kia xuống.

Cái tên đáng ghét Sầm Chí Tề này !

'Nếu như em không nhớ số điện thoại đó, vậy chứng tỏ người đó không quan trọng, không thường liên lạc, vậy có gì đâu chứ ?' Sầm Chí Tề điềm nhiên nói.

'Không phải điện thoại của anh, anh đương nhiên nói nhẹ nhàng như thế. Chi bằng anh đưa điện thoại của anh cho tôi đập vỡ thử xem !' Quan Viện Viện nghiến răng nghiến lợi nói.

Sầm Chí Tề chẳng chút do dự đưa điện thoại ra, mà trùng hợp là, điện thoại vừa đến tay cô thì đổ chuông.

Quan Viện Viện giật tay về, theo bản năng ấn phím đón nghe.

'Tề thiếu gia, em là Shirley. Nghe nói anh đến Paris mấy hôm rồi hả ? Sao không đến tìm em ? Đáng ghét thật đó ! Lần trước ở Singapore còn nói sẽ nhớ em vậy mà chụp hình xong thì một cú điện thoại cũng không thấy gọi. Người ta đang ở khách sạn Meurice nè, đợi anh qua đó... Sao anh không nói gì hết vậy ?'

Đối phương nũng nịu nói một tràng dài.



Thật là, cũng không biết lại là một cô em ngực bự nào nữa đây !

Lửa giận của Quan Viện Viện bùng lên, cô hắng giọng, nói, 'Chí Tề đang tắm, lát nữa chúng tôi còn có tiết mục khác, Shirley, cô còn chuyện gì khác nữa không ?'

'Cô... cô là ai ? Sao lại cầm điện thoại của Tề thiếu ?' Shirley kinh ngạc hỏi.

Người biết Tề thiếu gia đều biết, điện thoại riêng của anh ta trước giờ chưa có bất kỳ người nào khác đón nghe, cho dù là trợ lý riêng của anh ta cũng vậy.

Sở dĩ cô có được số điện thoại riêng của anh ta là vì tháng sau anh ta còn phải chụp cho cô một bộ ảnh quảng cáo, vì vậy nên mới cho cô để tiện liên lạc, nhưng không ngờ là, mới thử gọi lần đầu tiên thì lại là một cô gái nghe máy, hơn nữa giọng điệu lại còn mờ ám như vậy...

'Điện thoại của hắn ở chỗ tôi thì liên quan gì đến cô ? Cô có thân phận, lập trường gì để hỏi ?'

'Tôi không biết cô là ai nhưng cô thật sự rất quá đáng ! Mau đưa trả điện thoại lại cho Tề thiếu, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.'

Nực cười thật đấy ! Cô ta nói đưa thì cô phải đưa sao ?

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Sầm Chí Tề đứng bên cạnh không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

'Cái gì ? Cô nói gì ? Tôi nghe không rõ ? Tín hiệu điện thoại không được tốt lắm. Alo... Alo...' Cô vừa nói vừa dùng sức ném chiếc điện thoại vào tường, ngay lập tức chia năm xẻ bảy, tuyên bố tử vong tại chỗ.

Sầm Chí Tề chau mày nhìn cô.

'Tôi trượt tay, giống như anh vậy.' Quan Viện Viện nhún vai, không hề có chút áy náy đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống, nhấc điện thoại nội bộ gọi cho công ty con chuẩn bị họp.

'Không sao cả. Ngày mai chúng ta có thể cùng đổi điện thoại. Nhưng anh nghĩ chắc phải chuẩn bị thêm mấy cái nữa để dự phòng.'

'Ba, mẹ, tại sao hôm nay điện thoại của ba mẹ nghe xong đều bị vỡ hết vậy ?' Quả Quả đứng bên đó nhìn chiếc điện thoại bị ném vỡ trên sàn, lại liếc qua gương mặt lạnh lùng của mẹ rồi nụ cười của ba, ngập ngừng hỏi.

****

10 giờ tối cả nhà ba người mới rời khỏi công ty.

Quả Quả vừa lên xe thì đã ngủ mất.

Sầm Chí Tề lái xe, chiếc xe lướt qua màn mưa đêm lất phất thẳng hướng về căn biệt thự nhỏ của cô còn Quan Viện Viện rõ ràng là đã mệt mỏi suốt cả ngày, vừa lên xe đã nhắm mắt không nói chuyện.

Hắn cũng cố nhịn không làm ồn cô, chỉnh nhạc trong xe đến mức thấp nhất, du dương như một điệu nhạc thôi miên.

Về đến biệt thự thì đã hơn 11 giờ.

Hắn tắt máy, mở đèn trong xe rồi nghiêng đầu nhìn qua. Người ngồi ở ghế phụ lái đã ngủ mất, quay đầu lại nhìn, vật nhỏ ngồi ở băng sau cũng đang ngủ ngon lành.

Một cảm giác ấm áp chưa từng có chậm rãi lan tỏa đến từng tế bào.

Vợ, con, tuy rằng hắn đối với hôn nhân trước giờ chưa từng có bất kỳ ảo tưởng nào, sau chuyện của ba năm trước, thậm chí đã từng quyết định cứ sống vậy đến hết đời.

Ai ngờ, vận mệnh có sự an bài riêng của nó.

Hắn có con gái, lại còn có vợ.

Ngày mai hắn sẽ đi đặt nhẫn, nhất định phải cầu hôn bằng được mới thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv