Chương 38: Quan hệ này thật sự quá rối rắm...
Quan Mẫn Mẫn cuống cuồng chạy khỏi văn phòng của Sầm Chí Quyền, vừa khéo đụng phải Khải Văn đang đưa văn kiện vào...
'Quan tiểu thư, cô không sao chứ?' Khải Văn nhìn vẻ hốt hoảng của cô thì ngạc nhiên hỏi.
Quan Mẫn Mẫn không có tâm tình để ý đến người khác, đụng phải người khác nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, chạy thẳng về phía thang máy.
Vào thang máy rồi cô mới xem như bình tĩnh lại đôi chút, như nhớ ra chuyện gì, cô vội lấy gương trong túi xách ra xem, lúc nhìn thấy đôi môi bị người ta hôn đến sưng đỏ cùng gương mặt cũng đỏ ửng như hoa đào của mình, Quan Mẫn Mẫn áo não gập gương lại.
Trời ạ! Người này sao lại hết lần này đến lần khác hôn cô vậy chứ?
Quan Mẫn Mẫn bởi vì hoảng loạn mà ấn sai thang máy, một mạch đi từ tầng trên cùng xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm mà cô vẫn không phát hiện, mãi đến khi cửa thang máy mở ra cô mới hoàn hồn lại, nhưng sai cũng đã sai rồi, vì thế cô định theo lối thoát hiểm đi trở lên.
Mới vừa bước qua cửa thoát hiểm còn chưa kịp đóng cửa lại thì bên tai đã truyền đến một giọng đầy lo lắng, 'Thực xin lỗi, anh đừng tức giận nữa được không?'
Giọng nói có chút quen tai này khiến bước chân Quan Mẫn Mẫn khựng lại, cô tò mò xoay người lại, qua cánh cửa thoát hiểm còn chưa đóng chặt, vừa khéo nhìn thấy một nam một nữ đang nối bước nhau từ thang máy chuyên dụng bước ra bãi đỗ xe ngầm.
Đèn ở bãi đỗ xe ngầm khá sáng, Quan Mẫn Mẫn vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông chính là ba của Sầm Chí Quyền, Sầm Húc Sâm còn người nữ đang theo sát sau lưng ông lại là người mới cách đây không lâu còn nhào vào ngực anh Ken khóc lóc bị cô bắt gặp, Tần Khiết.
Sao Tần Khiết lại đi cùng ông Sầm?
Đang lúc Quan Mẫn Mẫn còn đang suy đoán quan hệ của hai người thì Sầm Húc Sâm chợt dừng bước khiến cho Tần Khiết vốn đang theo sát chân ông dừng lại không kịp, trực tiếp đụng thẳng vào người ông mà Sầm Húc Sâm thì thuận thế ôm lấy cô, một cái xoay người, áp cô lên thân xe.
Quan Mẫn Mẫn bị một màn này dọa đến kinh ngạc suýt nữa thì kêu lên một tiếng, phải vội vàng bụm miệng lại thì mới ngăn được...
'Tần Khiết, anh đã cảnh cáo em, ở công ty đừng làm ra chuyện mất mặt gì, kết quả thì sao?' Một tay ôm bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Tần Khiết, lạnh giọng ép hỏi.
Sầm Húc Sâm tuy tuổi đã ngủ tuần nhưng thân thể vẫn rất tráng kiện, sự cường thế trên người toát ra rất rõ ràng, Tần Khiết bị ông bóp cổ, cả gương mặt đều đỏ lên, đôi mắt to long lanh như nước tràn đầy ủy khuất nhìn người đàn ông đang áp trên người mình...
Ai cũng nói nước mắt phụ nữ chính là vũ khí tốt nhất chinh phục đàn ông, Sầm Húc Sâm cũng không ngoại lệ, nhìn vẻ nhu mì đáng thương của cô vẫn thật khiến người ta động lòng, lại nhớ tới lần đầu tiên lúc cô ở trên giường ông, dần dần, lực đạo trên tay thả lỏng không ít.
'Húc Sâm, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Em gặp Liên Chính Tắc thật sự chỉ là tình cờ, bọn em chỉ nói với nhau đôi câu, không tin anh có thể hỏi Chí Quyền, lúc đó anh ấy cũng có mặt ở đó...' Tần Khiết nghẹn ngào giải thích.
'Em tốt nhất là đừng nói dối!' Thái độ Sầm Húc Sâm hòa hoãn trở lại, đưa tay giúp cô lau nước mắt.
Đời này ông đã từng có vô số phụ nữ nhưng Tần Khiết là một trong những người theo bên cạnh ông lâu nhất, tuy rằng gần đây ông lại có bạn gái mới cho nên cũng đã khá lâu không đến chỗ cô nhưng ông đối với cô gái này vẫn còn chưa chán, hôm nay thấy vẻ nhu mì điềm đạm của cô như vậy, không khỏi có chút mềm lòng.
'Em nào dám gạt anh. Là anh dạo này luôn không có tìm em, lúc ở công ty cũng chẳng thèm để mắt tới em, làm em còn tưởng...' Tần Khiết theo người đàn ông này đã nhiều năm, ít nhiều cũng nắm chắc tính tình của ông như thế nào, thấy vẻ mặt ông đã hòa hoãn trở lại, cô lập tức bổ nhào vào ngực ông ủy khuất khóc lên.
'Được rồi, giờ chúng ta về chỗ của em...'
Sầm Húc Sâm ôm cô cùng lên xe rời đi.
Chỗ này tuy là bãi đỗ xe chuyên dụng nhưng vì lý do an toàn vẫn nên sớm một chút rời đi thì tốt hơn.
Mãi đến khi xe của họ rời đi, Quan Mẫn Mẫn mới dám thả bàn tay đang bụm trên miệng xuống, đằng đẵng thở ra một hơi...
Trời đất quỷ thần ơi...
Cô tưởng rằng một màn hôm nay chứng kiến trên sân thượng cũng đủ kích thích trái tim nhỏ của mình rồi, thật không ngờ vẫn còn thứ kích thích hơn...
Sầm Chí Quyền, Liên Chính Tắc, ông Sầm, ba người đàn ông và Tần Khiết...
Quan hệ này...
Thật quá rối rắm!
Mà cô vừa nãy còn bị anh ta cường hôn ngay tại phòng làm việc của mình, đây chăng phải càng thêm rối rắm hơn sao?
Càng nghĩ đầu óc Quan Mẫn Mẫn càng thêm hỗn loạn.
***
Quan Mẫn Mẫn rời khỏi Sầm thị, chuyện đầu tiên cô làm sau khi bình tĩnh lại chính là liên lạc với Sầm Tĩnh Di, hỏi xem chỗ cô đang ở liệu có còn căn hộ nào muốn cho thuê không.
Quan hệ phức tạp gần như là rối rắm giữa họ thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô, cũng không phải là thứ cô có thể tùy tiện tìm người hỏi. Có lẽ quên nó đi mà suy tính chuyện của mình thì thiết thực hơn, bằng không ba ngày sau nếu như cô không tìm được nhà để dọn đi, còn không biết một vị đại boss nào đó sẽ đối phó với cô thế nào nữa!
Tìm Sầm Tĩnh Di là biện pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Thứ nhất là vì thuê gần nhà Tĩnh Di, cô ấy có thể giúp đỡ cô trông chừng con trai, cho dù Sầm Chí Tề có qua thăm thằng bé thì cũng không có vấn đề gì, dù sao chỉ cần không sống chung một mái nhà với anh ta là được rồi.
Điều duy nhất khiến cô đau lòng chính là giá thuê căn hộ thật đắt quá, dù sao nó cũng là chung cư cao cấp đã được bố trí đầy đủ. Sáng nay Sầm Tĩnh Di vừa từ châu Âu bay về, lệch múi giờ vẫn còn chưa điều chỉnh lại được vì vậy lúc nhận điện thoại của Quan Mẫn Mẫn, cô vẫn còn mơ mơ màng màng. Quan Mẫn Mẫn phải nói ba lần cô mới nghe ra, lập tức nhận lời lát nữa sẽ đến phòng quản lý giúp cô hỏi thăm sau đó không chút chần chừ tắt máy, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Quan Mẫn Mẫn sau đó lại gọi điện thoại cho Sầm Chí Tề giải thích một cách đơn giản chuyện mình sắp dọn đi, mặc kệ hắn truy hỏi thế nào, học theo Sầm tiểu thư trực tiếp ngắt máy.
Trở về công ty, Quan Mẫn Mẫn và hai vị giám đốc và các thành viên của hội đồng quản trị mở một cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ bàn về những bước tiếp theo liên quan đến dự án khai thác đảo mới, đương nhiên, cô vẫn là vị "quyền tổng giám đốc" hôn quân chỉ biết nghe không biết phát biểu ý kiến kia, trong đầu thỉnh thoảng lại nhớ đến tình cảnh bị người nào đó hôn ngay trong văn phòng làm việc...
Môi anh ta rất nóng, vòng tay rất rắn rỏi, còn có một khí tức rất đàn ông khiến đàn ông ta gần như không dám thở mạnh, cứ thế chống cằm suy nghĩ vẩn vơ, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, cho dù chỉ nghe thôi cũng đủ khiến eo mỏi lưng đau, thật không biết những vị tổng tài thực sự mỗi ngày làm việc suốt mười mấy tiếng kia làm sao mà sống qua ngày nữa? Haizz, vị trí tổng tài này quả nhiên không phải ai cũng ngồi vào được, ít ra Quan Mẫn Mẫn cô hoàn toàn không thích ứng nổi.
Lúc cuộc họp kết thúc thì cũng đã là bảy giờ tối, Quan Mẫn Mẫn đói đến sắp ngất từ phòng họp bước ra, thư ký vẫn còn đang chờ, thấy cô bước ra thì vội tiến đến nghênh đón, 'Quan tiểu thư, cô có khách đang đợi ở văn phòng.'
Khách? Ai? Quan Mẫn Mẫn xoa nhẹ thái dương đang ẩn ẩn đau của mình tự hỏi.
'Là Liên tiên sinh và Sầm tiểu thư.'
Liên Chính Tắc tiên sinh của Á Tín thì mọi người đều biết, gần đây thường đến công ty tìm Quan tiểu thư nhưng còn Sầm Tĩnh Di tiểu thư, tuy rằng họ vẫn còn xa lạ nhưng Liên tiên sinh nói cùng đến với mình, vì vậy nhóm thư ký mới cho hai người vào văn phòng của Quan tiểu thư mà đợi.
Vừa nghe anh Ken và Tĩnh Di đến, Quan Mẫn Mẫn tuy rằng rất ngạc nhiên tại sao hai người lại cùng lúc đến tìm mình nhưng cũng không hỏi nhiều, bảo phòng thư ký tan sở trước còn mình thì quay về phòng làm việc.
Trong phòng, Liên Chính Tắc và Sầm Tĩnh Di mỗi người ngồi một góc, không nói chuyện gì với nhau, mỗi người cầm điện thoại trên tay tự xem, thấy Quan Mẫn Mẫn quay lại thì cùng ngẩng đầu lên.
Liên Chính Tắc và Sầm Tĩnh Di đều đến tìm Quan Mẫn Mẫn ăn cơm, nếu muốn cô lựa chọn, đương nhiên cô muốn đi với Tĩnh Di nhưng Liên Chính Tắc cũng không cam lòng, thế là lẽo đẽo theo sau hai người cùng đi.
Rõ ràng hắn không hề dấu diếm ý định muốn theo đuổi Quan Mẫn Mẫn, điều này khiến cô cho dù muốn phủi sạch quan hệ với hắn trước mặt Sầm Tĩnh Di cũng đành bó tay.
Nhưng khi hắn muốn theo chân hai người vào thang máy, Sầm Tĩnh Di nãy giờ vẫn không có phản ứng gì đột nhiên đưa tay ngăn cửa thang máy lại không cho hắn vào.
'Sầm tiểu thư làm vậy có ý gì?' Liên Chính Tắc cũng không giận, chỉ nhướng mày hỏi.
'Liên tiên sinh có chắc là muốn đi cùng chúng tôi không?' Giọng Sầm Tĩnh Di nhàn nhạt, nghe không ra có cảm xúc gì.
'Chẳng lẽ không được?'
'Bữa cơm gia đình của nhà họ Sầm, Liên tiên sinh cũng có hứng thú?'
'Nếu như là vậy...' Liên Chính Tắc nhượng bộ, '...để tôi hẹn với Mẫn Mẫn hôm khác.'
Lần này hắn ngược lại rất lịch sự không bước vào nữa và vẫy tay chào Quan Mẫn Mẫn, Sầm Tĩnh Di thì trực tiếp ấn nút đóng cửa thang máy lại.