Lúc ông bà Nguyễn nghe tin Sầm Chí Vũ đang ở dưới lầu, hơn nữa đã ở trong mưa quỳ suốt một đêm từ miệng một người hàng xóm, bởi không biết xảy ra chuyện gì nên vội vàng xuống lầu xem.
Hắn, đúng là đang quỳ ở đó, quần áo trên người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt.
Mà một người đàn ông trẻ tuổi khác cũng không che dù đang dựa vào thân xe hút thuốc, y phục trên người cũng ướt sũng.
'Chí Vũ, xảy ra chuyện gì vậy? Mau đứng lên đi con.' Bà Nguyễn vội bước đến, lấy dù che trên đầu hắn.
'Có chuyện gì về nhà hẵng nói.' Ông Nguyễn dẫn Miên Miên bước ở đằng sau, cô bé hôm nay mặc đồng phục của trường, chắc là chuẩn bị đi học, thấy hắn, đôi mắt tròn xoe sáng lên sau đó lại tràn ngập ưu sầu.
'Miên Miên, qua đây.' Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao khi lần đầu tiên nhìn thấy cô bé thì đã thích như vậy.
Đó là đứa con mà cô sinh cho hắn nha! Sao có thể không thích cho được?
Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn bước tới, hắn bất chấp quần áo trên người còn ướt, kéo thân thể nho nhỏ mềm mại kia vào lòng, vùi mặt vào cổ cô bé.
'Anh rể, anh khóc sao?'
Cô bé nhạy cảm cảm giác được đầu vai mình nong nóng ươn ướt, không phải là nước mưa mà là nước mắt.
Anh rể, con bé gọi hắn là anh rể!
Lại là một cô bé ngốc, giống hệt mẹ nó!
Sầm Chí Vũ ngẩng đầu lên, hai tay nâng gương mặt xinh xắn của cô bé lên tỉ mỉ quan sát, mỗi một chi tiết, mỗi một đường nét chừng như đều là phiên bản của Mộng Mộng của hắn.
Hắn lắc đầu, 'Đừng, sau này đừng gọi anh là anh rể nữa.'
'Vậy gọi là gì?'
Mấy ngày nay, câu hỏi này vẫn luôn không có câu trả lời.
Phải gọi là gì? Trái tim của ông bà Nguyễn đã vọt đến cổ họng, không dám lên tiếng, chuyện này vẫn nên về nhà đóng cửa bảo nhau thì tốt hơn chăng?
Chỉ có điều, hai người còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe hắn nói, 'Ba mới là ba của con, sau này, phải gọi là ba!'
'Chí Vũ...'
Chiếc taxi chở Nguyễn Mộng Mộng vừa mới dừng lại, còn chưa kịp trả tiền thì đã vội mở cửa bước xuống.
'Cô à, tiền...'
Trình Chi Nam đứng gần đó mở cửa xe, lấy ví tiền ra, chút chuyện nhỏ này, cứ để hắn xử lý!
Giờ bọn họ nên làm là tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, ừm, chuyện nhà!
*****
Nhà họ Nguyễn
Một tiếng "chát" vang dội vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Sầm Chí Vũ chịu đựng cái tát mà không nói một lời, cái tát này, hắn đáng nhận.
'Cái đồ khốn này, mày có biết Mộng Mộng năm đó còn chưa được 18 tuổi không? Sao mày có thể xuống tay được chứ? Mày... mày...' Ông Nguyễn vốn muốn mắng nặng hơn nữa nhưng ngẫm lại thấy có chút không thỏa đáng, vì vậy sau khi đánh một cái tát, chỉ run rẩy chỉ vào hắn, 'Mày... mày...' liền mấy tiếng rồi không biết nói gì nữa.
'Ba, mẹ, con xin lỗi. Lúc đó đầu óc con không tỉnh táo, con không biết Mộng Mộng cô ấy...'
Hắn đau đớn nhắm mắt lại, dù giải thích thế nào thì đó cũng là lỗi của hắn.
'Đừng có gọi chúng tôi là ba mẹ nữa, chúng tôi không nhận nổi.' Ông Nguyễn rắn giọng nói.
Cho dù biết bằng vào tính cách và nhân phẩm của hắn, nếu không phải đầu óc không tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cầm thú như vậy nhưng con gái chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, giờ đầu sỏ gây nên tội đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, sao ông có thể xem như không có gì xảy ra được chứ?
'Ba, mẹ, anh ấy cũng không cố ý.' Bị cha mẹ đuổi về phòng, Nguyễn Mộng Mộng vẫn không yên tâm nên lén chạy ra, vừa khéo nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên mặt hắn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đánh, lòng đau nhói, cô vội xông vào, 'Chí Vũ...'
Cô muốn xem vết đánh trên mặt hắn ra sao nhưng bị ông Nguyễn kéo lại, 'Không được qua đó.'
Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà.
Sau khi con gái khôi phục lại trí nhớ thì đã biết người năm đó là ai, vậy mà ngay cả ba mẹ cũng không chịu hé răng một lời. Thật là...
'Anh không sao, em về phòng trước đi.' Sầm Chí Vũ nhìn cô mỉm cười.
'Đi thôi đi thôi, chúng ta về phòng.' Bà Nguyễn dứt khoát ném vấn đề lại cho hai người đàn ông giải quyết.
Nguyễn Mộng Mộng có chút không cam lòng bị mẹ mình kéo về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người nhưng ông Nguyễn chẳng thèm nói tiếng nào với hắn.
Đánh cũng đánh rồi, còn mắng... ông không biết nên mắng thế nào, chẳng lẽ kiện hắn tội cưỡиɠ ɦϊếp sao?
Nhưng làm vậy có phải hơi trễ rồi không? Quan trọng hơn là hai người đã kết hôn, giờ mới diễn tuồng cha vợ kiện con rể thì thật chẳng ra làm sao.
Bất kể là đối với nhà họ Sầm hay nhà họ Nguyễn đều chẳng có chỗ tốt gì.
Nhưng bảo ông giống như trước đây tâm bình khí hòa ngồi nói chuyện với hắn, ông không làm được.
Cho nên...
Ông xua tay, 'Con đi đi.'
'Được.'
Sầm Chí Vũ cúi đầu đáp. Lúc này mọi người đều cần thời gian để bình tĩnh lại, bất kể là hắn hay hai ông bà, thậm chí là đứa con gái đáng yêu của hắn, không, đứa con gái của họ.
Lúc hắn đi ra, gương mặt tuy nhợt nhạt nhưng đáy mắt lại lướt qua một ý cười nhẹ nhõm.
****
Trong phòng
Nguyễn Miên Miên ngồi trên giường, hai chân khẽ lắc lư nhìn mẹ, lại nhìn sang "chị", chiếc miệng nhỏ mím lại...
'Anh rể nói anh ấy mới là ba, vậy... vậy... rốt cuộc ai mới là ba con?'
'Miên Miên, qua đây.' Bà Nguyễn vẫy tay với cô bé, Miên Miên liền ngoan ngoãn nhảy xuống giường chạy đến bên bà.
Hít sâu một hơi cố gắng điều tiết cảm xúc rồi bà mới nhìn cô bé hỏi...
'Miên Miên, nếu như con có một người ba như anh rể, con có thích không?'
Cô bé thuận theo suy nghĩ của mình, gật đầu.
'Vậy giờ chúng ta bắt đầu kể chuyện xưa...'
****
Cơn mưa lớn ở Singapore rốt cuộc cũng tạnh nhưng tháng 11 ở Paris thì mưa phùn liên miên.
Tuy rằng không đi làm nhưng Trang Lâm vẫn theo thói quen mỗi ngày đều dậy rất sớm làm điểm tâm cho hắn.
Cuộc sống hôn nhân mới chính thức bắt đầu, ngoại trừ càng thêm quen thuộc với thân thể của đối phương thì mọi thứ đều rất mới mẻ.
Khoảng thời gian này hai người đều cố gắng thích ứng đối phương. Ban ngày hắn đến công ty, cô ở nhà, chuyên tâm nghiên cứu món ăn, sửa sang nhà cửa sạch sẽ đến không còn một hạt bụi, quần áo giặt ủi sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không thấy.
Quan Dĩ Thần vẫn luôn là người không thích nói chuyện, trước khi hai người chính thức đến với nhau, hắn đối với cô mà nói là một người cực khó tiếp xúc, thế giới nội tâm của hắn sâu như biển, gần như không dò nổi, không chỉ kiệm lời, ngay cả nụ cười cũng rất ít khi thấy.
Sau khi đến với nhau, hắn cũng không trở nên nói nhiều lắm, sau khi về nhà ăn cơm, xem một chút tin tức kinh tế ra, phần lớn thời gian còn lại của buổi tối hắn đều ở trong thư phòng xử lý công sự. Có lúc cô thật lo lắng kiểu làm việc bất kể ngày đêm này của hắn liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không nhưng lại không tiện nói, vì vậy dùng hết tâm tư nghiên cứu những món ăn dinh dưỡng giúp hắn bồi bổ.
Mỗi tối sau khi ăn, cô nhanh chóng dọn bàn, rửa bát đĩa sau đó cắt một dĩa trái cây mang ra. Trang Lâm rất thích ăn trái cây, mỗi ngày lúc đến siêu thị cách nhà không xa mua thức ăn cô đều không quên mang về đủ loại trái cây tươi ngon, sau bữa cơm tối sẽ ở trong bếp dùng dao chuyên dụng cắt chúng thành đủ loại hình dáng đáng yêu khác nhau, có lúc là hoa, có lúc là các loại động vật sau đó bày chúng lên đĩa, tranh thủ lúc hắn xem tin tức thì đem ra đặt ở bàn trà.
Lúc ban đầu, Quan Dĩ Thần ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, có một lần, cô ngồi xuống bên cạnh, lấy hết can đảm cầm một miếng trái cây đã cắt gọt đẹp đẽ kia đưa đến bên miệng hắn, 'Ăn thử xem, ngọt mà giòn lắm đó.'
Hắn nhìn cô một lúc lâu, nhìn đến nỗi mặt cô nóng lên, tưởng rằng hắn thật sự không muốn ăn, đang định giật về thì hắn lại há miệng cắn lấy, cắn cả đầu ngón tay cô.
Sau lần đó, lúc hắn xem tin tức cô liền từng miếng từng miếng đút trái cây cho hắn, nhìn hắn ăn mà trong lòng dâng lên một cảm giác vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời.
Đôi khi đi ngang qua tiệm hoa cô sẽ ghé vào mua vài nhánh, đem về cắm trong phòng khách, cả thư phòng của hắn cũng không quên đặt một bình nhỏ.
Tất cả những việc lặt vặt trong nhà trước giờ Quan Dĩ Thần luôn giao toàn quyền cho cô xử lý, tuy rằng không thích hoa, nhất là khi cô bày cả trong thư phòng của mình nhưng khi nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, cuối cùng im lặng chẳng nói gì.
Lúc hai người ở nhà, cho dù không nói nhiều nhưng cả hai đều rất hưởng thụ cảm giác yên bình và đạm mạc này.
Có đôi khi ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương, cô sẽ không tự giác đỏ mặt thẹn thùng.
Hôm nay, sau khi làm cơm tối xong, cô cởi chiếc tạp dề xuống, chậm rãi bước đến cửa sổ sát đất vừa nhìn cảnh vật bên ngoài vừa chờ hắn về.
Nhìn màn mưa mờ mờ ngoài cửa sổ, trên tay là ly trà hoa nóng hổi thơm ngát, an tĩnh hưởng thụ chút hương vị đồng quê mà cô thích, thậm chí hắn vào cửa lúc nào cũng không biết.
Quan Dĩ Thần vừa vào cửa đã ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong không khí mà cô gái trước giờ đều ngồi ở sofa vừa xem tivi vừa đợi hắn về hôm nay lại không thấy đâu.
Cởϊ áσ vest, tùy ý ném nó và cặp táp xuống sofa sau đó bước vào trong, chưa đi được mấy bước bên tai đã truyền đến tiếng hát nho nhỏ của cô. Lần theo âm thanh mà tìm, đập vào mắt hắn lại là đôi chân thon dài trắng nõn đang nhẹ nhịp theo điệu nhạc.
Còn chưa tới tháng 12, thời tiết Paris không đến nỗi lạnh lắm, huống gì trong nhà độ ấm vừa phải, cô chỉ mặc một chiếc áo thun và váy short Jeans, cộng thêm tư thế nhoài người ra cửa sổ và động tác nhịp chân kia, làn váy không ngừng đong đưa theo điệu nhạc thậm chí còn lộ ra một chút cảnh xuân thật mê người.
Cổ họng người đàn ông nhấp nhô, vừa đi vừa cởi cà vạt ném xuống đất sau đó là nút áo sơ mi...