Mấy đêm ngủ không ngon khiến đêm nay Sầm Chí Vũ ngủ rất say. Lúc hắn thức dậy, cô vợ nhỏ đáng lý đang ngủ trong tay hắn đã không thấy đâu.
'Mộng Mộng... Mộng Mộng...' Hắn vội ngồi dậy, có chút hốt hoảng gọi tên cô nhưng chỉ có tiếng hắn vang dội trong căn phòng ngủ rộng thênh thang.
Hắn vội vàng mặc chiếc quần dài vào sau đó vội vàng xuống lầu.
'Mộng Mộng...' Hắn vừa đi vừa gọi tên cô, Nguyễn Mộng Mộng đang ở trong bếp làm buổi sáng nghe tiếng hắn, ngọt ngào đáp một tiếng, 'Em đang ở trong bếp.'
Nghe tiếng cô, trái tim thắc thỏm của hắn cuối cùng cũng thả lỏng lại, bước nhanh về phía cô.
Trong gian bếp rộng rãi, Nguyễn Mộng Mộng đang đứng trước bếp bận rộn luôn chân tay.
Sầm Chí Vũ vừa mới đi đến cửa bếp đã nghe được mùi cháo thơm lừng, còn trên bàn bếp đã bày sẵn mấy món điểm tâm khác mà cô mới vừa làm xong, bao gồm bánh nướng kiểu Trung, đậu nành nóng hổi, còn có sandwiches mới ra lò, một bình cà phê và một bình sữa tươi.
Nghe tiếng bước chân của hắn, cô quay lại, trên môi là nụ cười ngọt ngào, 'Giúp em dọn ra bàn đi.'
Mới sáng sớm thức dậy nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô cùng với bữa điểm tâm phong phú như vậy, tâm tình Sầm Chí Vũ tốt đến không thể hình dung.
Chỉ đáng tiếc, Sầm nhị thiếu gia còn chưa đánh răng rửa mặt nên chưa kịp thưởng thức gì đã bị cô vợ nhỏ của mình đuổi lên lầu.
Bóng hắn vừa khuất sau cầu thang thì điện thoại phòng khách đổ chuông.
Vào thời buổi công nghệ này, điện thoại bàn gần như chỉ là vật trang trí, đương nhiên trong văn phòng sẽ dùng, trong nhà cũng có nhưng mọi người đều đã quen dùng di động rồi.
Nguyễn Mộng Mộng cởi tạp dề trên người xuống, vừa đi vừa nghĩ xem mới sáng sớm là ai gọi điện đến nhưng không nghĩ cũng biết, ngoại trừ người nhà, còn ai biết được số điện thoại bàn ở đây chứ?
'Xin chào, xin hỏi tìm ai?' Cô nhỏ nhẹ nói vào điện thoại.
'Mộng Mộng, chào buổi sáng.' Giọng nói sang sảng của lão gia tử vang trong điện thoại khiến chiếc điện thoại trên tay Nguyễn Mộng Mộng suýt nữa thì rơi xuống.
Sau khi chuyện đó xảy ra, người nhà họ Sầm ngoại trừ Mẫn Mẫn đến thăm cô ra thì cô chưa gặp người nào khác.
Cô không biết thái độ của họ đối với chuyện của mình là thế nào, nhất là đối với lão gia tử trước giờ rất yêu thương cô, vì vậy khi nghe tiếng ông, cô thật sự giật nảy mình nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, 'Ông nội, chào buổi sáng.'
'Tối qua ngủ có ngon không?' Lão gia tử vẫn giữ giọng vui vẻ nói, xem ra chuyện đó cũng không có ảnh hưởng gì lớn, Nguyễn Mộng Mộng rốt cuộc cũng yên tâm hơn.
'Dạ ngủ ngon, cám ơn ông nội quan tâm. Ông nội ăn sáng chưa?'
'Ăn rồi, Chí Vũ đâu? Còn chưa dậy sao?'
'Dạ anh ấy đang thay đồ. Ông nội, tìm anh ấy có chuyện sao?'
'Chút công sự thôi. Di động của nó gọi không được, hai đứa ăn sáng xong thì quay về nhà một chuyến, ông nội có chuyện bàn với nó.'
'Dạ, lát nữa con sẽ nói với ảnh.'
Cúp điện thoại, Nguyễn Mộng Mộng ngồi ở sofa chờ hắn.
'Không phải bảo em ăn trước sao?'
Sầm Chí Vũ đã rửa mặt thay quần áo, cả người tinh thần sáng láng bước xuống lại thấy cô vợ nhỏ của mình đang ngồi ngây người ở sofa, trên tay vẫn còn cầm điện thoại thì nhíu mày, 'Điện thoại của ai vậy?'
Chắc không phải một tên không biết sống chết nào đấy gọi đến nói bậy nói bạ gì với cô đấy chứ?
Mà hắn sợ nhất là điện thoại của tên kia. Tối qua hắn mới đập vỡ di động, chắc không phải hôm nay tên kia đã có tin tức gì cho hắn chứ?
'Chí Vũ, anh xong rồi à?' Cô bừng tỉnh, đặt điện thoại xuống.
'Điện thoại của ai vậy? Nói gì đó?' Hắn ngồi xuống cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô, giọng quan tâm.
Nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, Nguyễn Mộng Mộng đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, dùng ngón tay miêu tả từng đường nét trên gương mặt đó, mỗi một điểm đều khiến cô lưu luyến không rời.
'Mộng Mộng, nói anh nghe đi, đừng để anh lo.'
Hắn giữ lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng thêm một phần nghiêm nghị.
'Được rồi, em nói, là ông nội.'
Vừa nghe là lão gia tử, Sầm Chí Vũ lại bắt đầu khẩn trương, 'Ông nói gì?'
'Ông nội nói...'
Nguyễn Mộng Mộng cố tình ngừng lại, cắn môi nhìn hắn.
'Có phải ông nội nói điều gì khó nghe không? Mộng Mộng, đừng sợ, có anh ở đây, mặc kệ bọn họ nói gì, cho dù là ông nội cũng không cần sợ.' Hắn vội nói, thuận tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô giống như đã chuẩn bị sẵn tâm lý là nước mắt của cô sẽ trào ra bất cứ lúc nào.
Nhìn vẻ khẩn trương của hắn, Nguyễn Mộng Mộng thầm thở dài một tiếng, 'Ông nội chỉ muốn tìm anh bàn chút công sự, gọi di động cho anh lại không được nên mới gọi về đây.'
Nghe cô nói như vậy, Sầm Chí Vũ chậm rãi buông cô ra, chăm chú nhìn mặt cô giống như muốn xem có phải cô đang nói dối không vậy nhưng rõ ràng cô nói là sự thật.
Nhưng ông nội đã nhiều năm không quản công việc, sao đột nhiên lại gọi điện thoại tìm hắn bàn công sự? Hơn nữa còn vào lúc hắn nghỉ phép?
Bất kể thế nào, quay về gặp ông rồi nói sau.
'Vậy chúng ta ăn sáng trước rồi cùng về.' Hắn đứng lên kéo cô theo, cùng đi vào phòng ăn.
Sau bữa sáng, hai người cùng về nhà lớn họ Sầm.
Đầu tiên là đến hậu viện chào ông nội, thái độ của lão gia tử đối với Nguyễn Mộng Mộng vẫn như xưa khiến cô yên tâm không ít.
Nói vài câu, cô rời đi để hai người bàn việc còn mình đến biệt thự nhỏ tìm Mẫn Mẫn.
Quan Mẫn Mẫn đã nhận được tin nên sớm đã ở vườn hoa chờ sẵn, nghe người làm báo Mộng Mộng đến, cô nhấc váy vội vàng đứng lên.
Người làm thấy động tác này của cô, trong lòng lo lắng không thôi, nếu như để đại thiếu gia nhìn thấy, chắc là lại bị mắng một trận, đương nhiên, người chịu mắng không phải phu nhân mà là họ. Cũng may sáng sớm đại thiếu gia đã đến công ty rồi.
'Mộng Mộng, qua đây uống trà.' Vừa nhìn thấy cô, Quan Mẫn Mẫn đã vội kéo đến ngồi dưới tán dù.
'Chị đi chầm chậm thôi.' Nguyễn Mộng Mộng nhìn chiếc bụng đã hơi nhô ra của cô, có chút lo lắng nói.
'Không sao đâu, công chúa nhỏ nhà chị khỏe lắm.' Sầm phu nhân thật chẳng lo tí nào nhưng cô nói cũng là sự thật, cục cưng đã cùng họ vượt qua một hồi kiếp nạn cho nên, sức sống tuyệt đối ngoan cường.
'Dù sao thì phụ nữ có thai cũng nên an phận một chút.'
'Nói như em có kinh nghiệm lắm vậy.' Nói rồi, Quan Mẫn Mẫn mới phát hiện mình đã nói một câu không nên nói, 'Xin lỗi Mộng Mộng, chị...'
Nguyễn Mộng Mộng mỉm cười, 'Em không yếu ớt vậy đâu.'
'Thật sao?'
'Thật mà.' Nguyễn Mộng Mộng nói chắc chắn.
Hai người đi đến tán dù, người làm giúp họ kéo ghế ra, 'Nhị thiếu phu nhân muốn uống gì?'
'Không cần đâu, chúng tôi tự lo được, các cô lui xuống đi.'
Quan Mẫn Mẫn ra lệnh cho người làm, cho dù không nói gì bí mật thì cô cũng không thích có quá nhiều người vây xunh quanh mình.
Nguyễn Mộng Mộng tự rót cho mình một ly trà hoa, Quan Mẫn Mẫn thì uống sữa, hai người tùy ý trò chuyện.
'Thích uống sữa vậy sao?' Nguyễn Mộng Mộng nhìn ly sữa trong tay cô, còn váng sữa, bánh pudding sữa, các món ngọt từ sữa khác bày đầy trên bàn...
'Ừ, hôm nay tự dưng muốn ăn các món điểm tâm ngọt từ sữa!' Quan Mẫn Mẫn lơ đễnh nói, 'Nghe nói lúc mang thai mà uống nhiều sữa, sau này con sinh ra mới trắng trẻo mập mạp.'
Nguyễn Mộng Mộng nhìn gương mặt hồng nhuận của Quan Mẫn Mẫn, nói với giọng hâm mộ, 'Mẹ có da đẹp vậy, cục cưng sẽ giống mẹ thôi. Nhưng giờ đã biết là con gái rồi sao?'
Sau khi hai người từ nước ngoài về cô cứ luôn nói trong bụng mình là công chúa nhỏ.
'Vốn là vậy mà. Giác quan thứ 6 của người mẹ linh lắm.' Quan Mẫn Mẫn quả quyết nói, 'Lần trước lúc chị có mang con trai, mỗi ngày đều ói đến mật xanh mật vàng. Lần này đứa nhỏ ngoan muốn chết, nhỏ vậy mà đã biết thông cảm cho mẹ, đương nhiên là con gái rồi.'
'Được rồi, chị nói sao thì là vậy đi.'
'Mộng Mộng, em thấy Miên Miên đáng yêu như vậy, chị cũng muốn sinh một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời giống vậy.'
Lời của cô vừa dứt thì đã thấy Nguyễn Miên Miên tay ôm chú chó Jess từ trong bước ra, sau lưng cô bé còn có một đám Xù con.
Lúc thấy Nguyễn Mộng Mộng đang ngồi với Quan Mẫn Mẫn, cô bé thoáng sửng sốt, bước chân cũng khựng lại, vẻ mặt có chút luống cuống, khẩn trương.
'Mộng Mộng, kêu con bé qua đây đi.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng nhắc.
Mấy ngày nay cô nhóc ở chỗ của cô, chắc là nhớ cô lắm rồi.
Nguyễn Mộng Mộng nhìn cô bé đang ôm chú chó nhỏ đứng đó, ánh mắt hai người giao nhau, lòng cô chợt mềm xuống, vẫy tay về phía cô bé, 'Miên Miên, qua đây.'
Nguyễn Miên Miên vội chạy như bay đến, lúc cách cô chừng một mét, cô bé buông con Jess xuống bổ nhào vào lòng cô, 'Chị, em rất nhớ chị.'
Nguyễn Mộng Mộng ôm lấy thân thể nho nhỏ mềm mại kia, lúc bên tai nghe một tiếng "chị" đó, vành mắt chợt nóng lên, 'Chị cũng nhớ em.'