'Chí Vũ, anh sao vậy?'
Cô bước đến, lo lắng nhìn hắn.
'Không sao.' Sầm Chí Vũ lộ ra nụ cười cô rất quen thuộc, 'Rất muốn cùng em đi xem nhà mới nên không ngủ được, nên quyết định ở đây chờ em cho rồi.'
Nếu như là ngày thường, cô nhất định nói đùa theo hắn nhưng giờ cô không làm được.
'Gạt người.' Hắn nhất định có chuyện giấu cô, 'Nếu anh thật sự nhớ em, tại sao không gọi điện thoại cho em?' Hơn nữa còn tắt luôn máy.
'Sợ phá giấc ngủ của em mà!' Sầm Chí Vũ nắm tay cô dắt về phía xe, 'Được rồi, chúng ta cùng nhau đi uống trà sáng đi.'
Ngồi vào xe, mùi khói thuốc nồng nặc khiến cô phải lấy tay bụm mũi.
Trời ạ, hắn muốn đốt phổi hay sao chứ?
Người rất ít khi hút thuốc như hắn lại hút nhiều thế này, ngay cả trong xe cũng đặc mùi khói thuốc, thật là...
'Xin lỗi, tối qua ở trong xe hút mấy điếu.' Hắn cũng lên xe, mở cửa kiếng ra, mở cả hệ thống thông gió.
Xe nổ máy rời đi, theo cơn gió buổi sáng, mùi khói thuốc trong xe cũng dần tản mất nhưng lòng Nguyễn Mộng Mộng càng lúc càng bất an nhưng có vẻ như hắn không chịu nói gì cả.
Sầm Chí Vũ lái xe đến một nhà hàng bán trà sáng, yêu cầu một phòng riêng, bảo người mang đến những món tủ của nhà hàng sau đó còn chu đáo gọi cho cô một bình trà hoa mà cô thích uống.
Theo từng món điểm tâm tinh xảo được bày lên, Nguyễn Mộng Mộng vẫn không có chút khẩu vị nào.
'Nè, ăn thử xem, là sủi cảo tôm mà em thích ăn.' Hắn vẫn như cũ tỉ mỉ gắp những món cô thích vào chiếc dĩa nhỏ trước mặt, 'Có muốn tương ớt không?'
'Không.' Hắn như vậy làm cô cũng bực mình, không muốn nói gì nhiều.
'Sao vậy? Không muốn ăn món này? Vậy ăn bánh bao...' Hắn đang nhấc đũa thì cô đã đưa tay chặn lại, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, 'Anh có chuyện giấu em, nói đi, bằng không em về.'
Ít khi thấy vẻ kiên trì và tức giận của cô như vậy, Sầm Chí Vũ thở dài một tiếng, đặt đũa xuống, giữ bàn tay nhỏ của cô trong tay mình, 'Mộng Mộng, đúng là anh có tâm sự, không biết em có chịu giúp anh giải quyết không?'
'Gì vậy?' Nghe hắn nói vậy, Nguyễn Mộng Mộng càng lo hơn.
'Trước đây anh có một người bạn gái.'
Vậy thì sao? Nguyễn Mộng Mộng lẳng lặng chờ câu tiếp theo.
Hắn lớn hơn cô nhiều tuổi, nếu nói trước đây không kết giao với ai cô mới không tin.
Nhưng cô càng tin hắn đối với mình là thật lòng, chuyện đó không giả dối được.
'Lúc cô ấy kết giao với anh, còn cùng bạn trai cũ dây dưa không dứt...'
'Cho nên, anh cảm thấy em cũng sẽ như vậy?'
Nếu không hắn nói vậy là có ý gì?
Sầm Chí Vũ cười cười, 'Nghĩ đi đâu vậy, anh chỉ muốn nói, anh không thích người khác gạt anh. Nếu như thật sự có chuyện gì, em đều phải nói cho anh biết, OK?'
'Chỉ vì chuyện này mà cả đêm anh không ngủ, ở dưới lầu nhà em hút thuốc suốt đêm?'
Nguyễn Mộng Mộng càng nghe càng thấy kỳ lạ.
'Tối qua anh lấy ít đồ ở chỗ Viện Viện, tình cờ gặp Chi Nam, bọn anh cùng đi uống mấy ly, cái tên khốn kia lại nói hắn để ý em, nếu như không phải em sắp kết hôn với anh thì nhất định đã theo đuổi em cho nên trong lòng anh bất an, sợ em bị người khác cướp đi mất.'
'Sầm Chí Vũ, lúc nào thì anh trở nên thiếu tự tin đến vậy rồi?' Nguyễn Mộng Mộng căn bản không tin mấy lời này nhưng hắn nói vậy rồi, chẳng lẽ lại cãi nhau với hắn?
'Ai bảo Mộng Mộng của anh xinh đẹp đáng yêu vậy làm gì?'
'Đừng dùng mấy câu này gạt em.'
'Anh tuyệt không nói dối.' Hắn vẫn cười, nhưng Nguyễn Mộng Mộng lại cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn giấu diếm gì đó.
'Được rồi, em đói rồi, ăn gì trước đã.'
'Được, vợ anh đói bụng rồi, mau ăn thôi.'
Chút tranh chấp nhỏ của hai người cứ vậy mà qua, bắt đầu vui vẻ ăn bữa sáng.
'Mộng Mộng...' Sầm Chí Vũ châm trà thêm cho cô.
'Gì?'
'Sao bác trai bác gái lại muốn có Miên Miên khi em đã lớn vậy rồi?' Hắn lơ đễnh hỏi nhưng bàn tay đang cầm ấm trà vô thức siết chặt, ánh mắt không rời khỏi cô.
Nhưng trên mặt cô không hề có chút thay đổi nào, 'Haizz, mẹ nói sau khi em đi du học rồi ở nhà chỉ có hai người rất buồn, dù sao lúc đó mẹ vẫn còn trẻ, vì vậy sinh thêm một đứa.'
Lúc đầu cô cũng rất ngạc nhiên nhưng dần dần cũng tiếp nhận chuyện mình có một đứa em nhỏ hơn đến gần 20 tuổi.
Có Miên Miên chơi với ba mẹ, hai người vui vẻ hơn nhiều.
'Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?' Nguyễn Mộng Mộng vừa uống trà vừa nhìn hắn, 'Không phải anh thích Miên Miên lắm sao?'
'Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.' Sầm Chí Vũ đặt ấm trà xuống, 'Còn muốn ăn không?'
'Không ăn nữa.' Cô lắc đầu.
Thực ra cô ăn nhiều lắm rồi, ngược lại hôm nay hắn không chỉ thái độ kỳ lạ mà ăn gì đó cũng rất ít.
Uống trà xong, hai người lên xe đi về nhà mới.
Nhà mới của họ là một căn biệt thự bên bờ biển, là một trong những món quà cưới của lão gia tử, sau khi đính hôn xong đã cho người qua trang trí lại, đến tuần trước mới hoàn thành, chỉ đợi chủ nhân mới đến ở.
Nguyễn Mộng Mộng vừa vào nhà đã chạy lên phòng ngủ chính trên lầu bởi vì chiếc giường siêu lớn hình tròn kia là hai người đều thống nhất chọn, đặt hàng từ nước ngoài mới chuyển về ngày hôm qua.
Cho nên hôm nay qua đây, thực ra chủ yếu nhất là muốn nhìn chiếc giường tân hôn.
Cô chân trần đạp lên thảm trải sàn đi khắp nơi nhìn căn phòng ngủ tràn ngập không khí vui vẻ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là chạy đến chếc giường lớn mang phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại kia, nhìn lớp rèm bằng voan theo gió tung bay, trong lòng có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Không chút chần chừ chạy thẳng đến, vui vẻ ngả người trên đó, tận hưởng cảm giác mềm mại đến không chân thật.
Chậm rãi đi theo sau cô, Sầm Chí Vũ vẫn chưa vào phòng thì đã nghe tiếng cười giòn tan của cô!
Hắn nghiêm mặt lại, bước vào trong.
Khi Nguyễn Mộng Mộng cảm thấy phần giường bên cạnh mình hõm xuống, cả người cũng bị kéo vào một vòng tay ấm áp, xoay lại thì...
'Chí...' Cô vừa định gọi tên hắn thì nụ hôn nóng bỏng mà cấp thiết đã ập đến...
Khoảng thời gian hai người kết giao, hắn đối với cô trước giờ luôn ôn nhu có thừa, lúc hôn cũng thế!
Nhưng hôm nay...
Hắn trở nên thô lỗ rất nhiều, không chỉ hôn đến môi cô vừa đau vừa tê dại, động tác trên tay cũng khiến cô rất sợ hãi...
Khi thân thể nặng nề của hắn đè nặng cô, khiến cô không nhúc nhích nổi, một cảm giác khiếp sợ kỳ lạ lại ập đến...
'Chí Vũ...đừng mà...'
Cô sợ hãi kêu lên!
Nhưng...vô ích!
Lần này hắn dường như đã quyết tâm không buông tha cô.
Hơn nữa, động tác càng thêm thô lỗ.
Cô sợ hãi, rất sợ!
Cô kêu thất thanh, đánh hắn, huých hắn, thậm chí là cắn...
Tiếng khóc nấc nghẹn vang vọng trong phòng...
Hắn rốt cuộc ngừng lại, ngồi dậy mà cô thì đã sớm sợ hãi đến mặt trắng bệch, sít sao cắn chặt môi...
'Mộng Mộng...' Lý trí trở về, hắn muốn ôm cô thì đã thấy cô kéo chăn che lấy chính mình, cả người rúc tới góc cách xa hắn nhất, đôi mắt trong trẻo giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
'Xin lỗi em, Mộng Mộng, anh không phải cố ý. Đừng sợ anh.' Hắn thử đến gần cô nhưng vừa thấy bàn tay hắn vươn ra thì cả người run rẩy càng thêm dữ dội...
'Đừng đụng vào em, đừng đụng vào em, em đau lắm, đau lắm...' Nước mắt cô rơi như mưa, thế nào cũng ngừng không được.
'Được được, anh không đụng em, không đụng em.' Nhìn bộ dạng cô như vậy, hắn thật sự hận không tát cho mình vài cái, sao hắn lại nỡ tổn thương cô như thế chứ?
Phần tư liệu mà Quan Viện Viện đưa cho hắn, nhất định có chỗ nào sai rồi, nhất định là vậy.
Hắn không thể chỉ bằng vào những tư liệu và ảnh chụp đó mà cho rằng cô gạt mình, Mộng Mộng của hắn không phải người như vậy, chắc chắn không phải!
'Mộng Mộng, anh đi lấy nước cho em rửa mặt trước, được không?'
Cô không trả lời, hắn cũng không ép, xuống giường, cộ chiếc màn voan kia lại để lộ ra cả chiếc giường lớn hình tròn khiến cho cô gái đang rúc mình trên đó càng có vẻ yếu đuối đáng thương.
Sầm Chí Vũ đi vào phòng tắm, mở nước nhưng không đi ra ngay mà mượn tiếng nước lào xào, lấy điện thoại ra mở máy...
Tối hôm qua, khi hắn lấy phần tư liệu và những tấm ảnh đó ra, cảm giác đầu tiên đúng là đã bị dọa đến, thật lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đợi đến khi hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Quan Viện Viện muốn hỏi cô những thứ kia từ đâu mà có thì cô lại tắt máy.
Nhớ tới cô nói phải đi công tác, hắn cố nén xúc động muốn tóm cô ra hỏi cho rõ ràng, trực tiếp lái xe đến dưới lầu căn hộ của cô, hút hết điếu này đến điếu khác, đầu óc trống rỗng nhưng những tư liệu, những bức ảnh kia...
Hắn cảm thấy mình sắp bị ép điên rồi, không muốn tin đó là sự thật nhưng người trên hình, đích thực là Mộng Mộng của hắn!
Hắn một mực đè nén cảm giác muốn xông thẳng lên lầu gõ cửa nhà họ Nguyễn hỏi cho rõ ràng, không dễ dàng gì mới đợi được đến trời sáng!
Khoảnh khắc nhìn thấy cô bước xuống lầu, nhìn nụ cười vô tư không chút tâm kế của cô, lý trí nói cho hắn biết không thể tùy tiện phủ nhận tất cả những gì hai người đã từng có.
Hắn phải tin tưởng cô!
Hắn phải tin, nếu có chuyện đó xảy ra, nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng lúc nhìn thấy vẻ vui sướng và yêu kiều của cô khi nằm trên chiếc giường tân hồn của họ, những bức ảnh ấy lại hiện lên trong đầu khiến lý trí của hắn bị cháy sạch, suýt nữa đã cường bạo cô...
Còn dọa cô sợ đến thế này!