'Tin tưởng Song, hắn trước giờ không làm chuyện không nắm chắc.' Sầm Chí Quyền trấn an cô.
Lời của hắn vừa dứt thì phía sau truyền đến tiếng động cơ rầm rầm, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất, hắn liếc vào kính chiếu hậu, hàng loạt ánh đèn đang tiếp cận cho thấy đây tuyệt đối là nhóm của Dick đang đuổi đến.
Là lúc này họ còn cách chỗ neo thuyền mà Tống Cẩn Hành chỉ chừng 2km...
'Nhắm mắt lại.' Hắn dặn cô rồi cắn răng đạp lút chân ga, chiếc xe thể thao tính năng loại xịn gần như xé gió lao đi...
Sắp đến điểm hẹn từ xa đã thấy một chiếc thuyền lớn đang dập dềnh trên mặt biển...
Chiếc thuyền đèn không sáng lắm nhưng trong mắt Quan Mẫn Mẫn lại ấm áp vô cùng, giống như ngọn đèn ở nhà vậy.
Sầm Chí Quyền nhảy xuống xe, nhanh chóng giúp cô mở cửa, động tác nhanh không tưởng ôm cô ra.
Lúc này một chiếc ca nô vừa khéo cập vào bờ, người trên ca nô cũng mau chóng nhảy lên bờ, là Sầm Dung Cần.
'Anh Dung Cần...' Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn hắn.
Sầm Dung Cần gật đầu, 'Nhanh một chút, bọn chúng sắp đuổi đến rồi.'
Bọn họ thực sự không có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm.
Ba người nhanh chóng xuống ca nô chạy thẳng về phía chiếc thuyền lớn.
Chỉ cần hai, ba phút thôi, bảo bối của hắn sẽ có thể lên thuyền an toàn rồi.
Mà hắn...nhất định phải ở lại.
Bởi vì cô và đứa bé không thể chịu đựng thêm nữa, nhất là vừa nãy, hắn còn đối xử thô bạo với cô như vậy.
Lúc này từ không trung bỗng truyền đến tiếng đạn bắn liên thanh, trong đêm vắng nghe càng thêm chói tai.
'Anh, bọn chúng đuổi đến rồi.' Sầm Dung Cần đang lái cano liếc về sau, bên bến tài, loạt xe đuổi theo toàn bộ đã dừng lại xếp thành một hàng ngang, vô số tay súng trường đã xuống xe nâng súng nhắm về phía họ.
Không thể nghi ngờ, cái tên điên Dick này có đủ vũ khí để nổ tung chiếc thuyền của bọn họ.
Sầm Chí Quyền không suy nghĩ, lập tức nói, 'Nhảy xuống nước.'
'Anh...' Sầm Dung Cần kêu một tiếng.
'Cô ấy đang mang thai.'
Đang lúc ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Quan Mẫn Mẫn đang nằm trong lòng hắn chợt cảm thấy một cảm giác bất an mãnh liệt ập đến, bao vây lấy cô...
Lúc này, đạn vẫn điên cuồng xé màn đêm bắn tới.
'Nhảy!' Sầm Chí Quyền ôm cô, ba người cùng nhảy xuống nước.
Giây phút rơi xuống nước ấy, hắn dùng môi chặn lấy môi cô...
Em yêu, nếu có thể, anh rất muốn đời này cứ vậy ôm lấy em, hôn em, vĩnh viễn không rời xa...
Anh cũng không muốn cứ như vậy mà rời khỏi em.
Lời thề lúc cầu hôn, anh còn chưa kịp thực hiện!
Nhưng giờ tình thế đã thế này, sau này, bất kể xảy ra chuyện gì em đều phải vui vẻ mà sống, không được rơi nước mắt.
Bởi vì, anh sẽ đau lòng!
Bởi vì, anh yêu em!
Vĩnh viễn, chỉ yêu mình em!
Quan Mẫn Mẫn mở mắt nhưng nước biển làm mắt cô cay xè, tầm nhìn mông lung khiến cô không nhìn rõ gì cả...
Cô chỉ biết, mùi vị trên môi cô không phải là nước biển mặn chát mà là...
Trên đời này, có một loại mùi vị gọi là tuyệt vọng...
Giờ cô đã nếm thấy rồi!
Cô đưa tay muốn nắm lấy, rõ ràng hắn đang ở phía trước cô thế mà cô lại chẳng nắm bắt được gì cả.
Hắn rốt cuộc rời khỏi môi cô, sau đó cô bị một lực đạo thật lớn đẩy ra ngoài, lại một lực đạo khác từ phía sau đón lấy, cô không muốn rời khỏi hắn nhưng mà...
... trong tay chỉ nắm được một mảnh vải nhỏ, mà mảnh vải đó, cũng từ từ tuột khỏi đôi tay lạnh ngắt của cô...
Cuối cùng cô, chẳng bắt được gì cả.
Không! Cô không muốn!
Không muốn hắn rời khỏi mình.
Cô biết, Sầm Chí Quyền lái xe đưa cô đến đây không phải muốn cùng cô rời đi mà là muốn gởi cô cho anh Dung Cần.
Hắn còn phải quay lại lâu đài đó!
Cô không muốn hắn đi.
Hai tay bắt đầu đập loạn trong nước, hết lần này đến lần khác gọi hắn nhưng trong biển cả mênh mông làm gì có chút hồi ân?
Cô bị Sầm Dung Cần từ phía sau giữ chặt bằng một tay, tay kia rẽ nước bơi về phía chiếc thuyền lớn.
Theo thang cứu sinh, Sầm Dung Cần cường thế ôm cô lên, bất kể cô khóc, gào đòi quay về tìm Sầm Chí Quyền cũng mặc kệ.
Vì không để cô khóc nữa, hắn cắn răng hạ quyết tâm, bàn tay lấy sức vung lên, ngay lập tức, Quan Mẫn Mẫn mềm yếu ngất đi.
Liên Chính Tắc kéo hai người lên, bác sĩ đã sớm chờ trong khoang thuyền, Quan Mẫn Mẫn rất nhanh được đưa vào trong.
Liên Chính Tắc và Sầm Dung Cần đứng trên boong tàu, mắt nhìn về biển cả mịt mờ, giọng hắn run lên, 'Anh tôi còn ở dưới nước!'
Liên Chính Tắc mím môi, 'Chúng ta nhất định phải đi!'
Đây là phạm vi thế lực của Dick, ở lại lâu hơn một phút là nhiều thêm một phần nguy cơ, có khả năng tất cả người trên thuyền đều không thể sống sót.
Sở dĩ Sầm Chí Quyền lựa chọn ở lại tuyệt đối vì biết mục đích của Dick là mình, chỉ cần anh về đến bờ, người của Dick sẽ không đuổi theo nữa.
'Không được, em muốn đi tìm anh ấy.'
'Sầm Chí Quyền đã giao người quan trọng nhất của mình cho cậu, cậu phải phụ trách đưa cô ấy về đến nhà an toàn. Để tôi đi.' Liên Chính Tắc dặn dò xong, không đợi Sầm Dung Cần kịp phản bác đã trực tiếp từ trên boong tàu nhảy xuống...
Trước khi chìm xuống nước còn không quên ra lệnh, 'Chạy đi ngay!'
Sầm Dung Cần nhấc tay ra hiệu cho thuyền trưởng lập tức nhổ neo, chiếc thuyền rẽ sóng mất hút trong màn đêm!
Hắn đứng trên boong tàu nhìn về mặt biển xa xăm, thất thần lẩm bẩm, 'Anh nhất định phải an toàn trở về, em sẽ giúp anh chăm sóc chị ấy.'
****
Khi Sầm Chí Quyền từ trong nước trồi lên, bò lên chiếc cano chuẩn bị nổ máy quay vào bờ thì "soạt" một tiếng, một đầu người nổi lên sau đó một đôi tay bám chặt lấy mạn tàu.
'Này, kéo tôi lên!'
Lúc Sầm Chí Quyền nhìn thấy Liên Chính Tắc, hắn thở ra một hơi rồi đưa tay ra, kéo anh ta lên chiếc cano.
'Tay cậu không sao chứ?' Liên Chính Tắc vuốt nước trên mặt nhìn cánh tay trái đang chảy máu của Sầm Chí Quyền.
'Vết thương ngoài da thôi.' Chắc là bị đạn bắt sượt qua, hắn vừa thuần thục đánh lái vừa hỏi, 'Anh đến làm gì?'
'Nhàm chán quá, đi tìm chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.' Liên Chính Tắc bĩ bã đáp.
Sầm Chí Quyền không buồn hỏi nữa, chuyên tâm lái.
Nơi bến tàu, nhóm người của Dick và Hotwell vẫn đứng đó, sắc mặt âm trầm.
'Ngài Dick, chiếc thuyền kia đã đi rồi, chúng ta có cần đuổi theo không?'
Dick mắng một câu thô tục, đang định hạ lệnh thì lại thấy một chiếc cano rẽ sóng hướng về phía mình, hắn giơ tay ra hiệu thuộc hạ tạm thời bất động.
Khi chiếc cano cập bờ, lúc nhìn thấy hai người trên đó, hắn cười ha hả...
'Thật không ngờ cả Liên tiên sinh cũng đến, thật vinh hạnh.'
Nửa tiếng sau, đoàn người quay về lâu đài nhưng không còn đãi ngộ như trước mà bị nhốt luôn trong phòng.
Đương nhiên, tạm thời cũng không có hình phạt gì về thể xác bởi vì ngày mai bọn chúng còn phải nhờ hắn chuyển số tiền mặt kia về nước.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Sầm Chí Quyền và Liên Chính Tắc mỗi người ngồi một góc.
Căn phòng này thực ra rất lớn nhưng rất tối, bọn họ ai cũng không nhìn rõ mặt đối phương. Trầm mặc một lúc lâu, Liên Chính Tắc mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
'Tôi đã đến nhà họ Sầm rồi.'
Nghe vậy, Sầm Chí Quyền khẽ động, sau đó mới thấp giọng nói, 'Cảm giác thế nào?'
Liên Chính Tắc nhún vai, 'Cung vàng điện ngọc cũng không bằng nhà rách của mình.'
Nghe hắn nói vậy, Sầm Chí Quyền nhếch môi, 'Liên tiên sinh mà biết anh đem nhà họ Liên nói thành nhà rách chắc tức đến hộc máu luôn.'
'Liên tiên sinh nhà tôi rất phong độ, sẽ không để tâm ở nhà rách hay nhà nát, chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái là được.'
'Liên tiên sinh thực sự là một người rất rộng lượng.' Điều này Sầm Chí Quyền không thể không thừa nhận.
Hai người vốn ở thế đối lập, trong một đêm này, ở nơi này ngược lại rất hòa bình trò chuyện với nhau.
'Nói thật lòng, tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ tranh với cậu cái gì.' Liên Chính Tắc thở dài, 'Bất kể là 10 năm trước hay 10 năm sau.'
'Tôi biết anh chỉ muốn khiêu khích tôi, chẳng sao cả, vậy cứ xem như đối thủ cạnh tranh vậy.' Sầm Chí Quyền sao lại không biết anh ta thực ra không mấy muốn cùng hắn tranh đấu.
Hắn chỉ lười để ý những hành động nhàm chán của anh ta cho nên cứ mỗi lần gặp luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là...
Liên Chính Tắc đã giúp hắn nói ra.
'Ngoại trừ người kia, tôi thực sự không muốn tranh với cậu cái gì.'
'Cô ấy đã là vợ tôi, anh đừng mơ tưởng.'
'Cô ấy đúng là rất đáng yêu.'
'Liên Chính Tắc, anh muốn đánh nhau với tôi ở đây sao?'
'Có gì không được?'
Thế là, hai người vốn đang yên lành nói chuyện bống dưng lại bắt đầu đánh nhau trong phòng giam, đúng là không phân thắng bại.
Đợi đến khi hai người thở ồ ồ ngừng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nói đầy châm chọc...
'Này, đánh nhau đủ chưa? Có cần trọng tài không?'
'Mở cửa.' Sầm Chí Quyền vừa nghe đã biết người kia âm thầm trốn trong bóng tối nghe lén không biết bao lâu rồi.
Người đến động tác thuần thục mở khóa, Liên Chính Tắc kinh ngạc hỏi, 'Thì ra anh còn nội gián!'
Người mới đến hừ một tiếng, 'Lão tử trước giờ không làm nội gián. Mau cút ra đi, trời sáng thì không dễ thoát được như vậy đâu.'
Lúc này đang là rạng sáng, lúc thích hợp nhất để làm chuyện xấu.
Bởi vì Sầm Chí Quyền đã trốn thoát một lần nên Dick đã tăng cường phòng thủ gấp bội cho nên, lần này bọn họ phải hành động cực nhanh.