'Ông xã, anh giỏi quá...' Cô tựa người vào ngực hắn, tay nắm dây cương thở một hơi khoan khoái, 'Em không biết có chuyện gì anh không biết không nữa.'
'Ừm...' Hắn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói, 'Có.'
'Chuyện gì?' Cô tò mò hỏi.
'Sinh con.'
'Nhưng không có anh, một mình em cũng không sinh được mà!' Sầm phu nhân nghịch ngợm nói.
'Vậy chúng ta có nên hưởng thụ một chút quá trình tạo em bé trước không?'
Hắn siết cô chặt hơi, hơi thở nóng hổi phất qua tai cô nhồn nhột khiến cô bật cười khúc khích.
Dưới ánh trăng, trên lưng ngựa, lần đầu tiên hưởng thụ quá sinh tạo em bé thế này đáng lý rất lãng mạn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới đúng, đáng tiếc...
'Em không muốn, em mới học cưỡi ngựa, còn muốn cưỡi thêm một lát.'
Được thôi, để cô cưỡi thêm một lát.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, dưới ánh trăng thạy thêm hai vòng quanh não cỏ xong thì Sầm phu nhân đã thấm mệt, dứt khoát giao dây cương cho hắn, đầu tựa vào ngực hắn thở dốc.
'Trước đây anh có thường cưỡi ngựa không?'
'Ừm, lúc học đại học cũng thường đi.'
Ở Anh hắn có một trang trại ngựa của riêng mình, trước đây hắn thường dùng cách cưỡi ngựa này để giải tỏa áp lực từ việc học hành cũng như công việc.
Sau khi về nước tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, bởi vì trang trại ngựa ở đây quá nhỏ, hắn không thích cho nên đổi thành bơi lội.
'Trước đây em cũng từng thấy anh cưỡi ngựa, bộ dáng ấy thật khiến người ta sùng bái.'
Cô vĩnh viễn cũng không quên được, khi lần đầu tiên nhìn thấy đoạn video mà Sầm Chí Tề quay được ở Anh, trong đoạn clip ngắn ngủi ấy, cô nhìn thấy hắn cưỡi ngựa, tư thế ấy, dáng vẻ ấy thật sự rất oách, rất đẹp mắt, đoạn clip quay rất tốt, chỉ nhìn thôi mà dường như cô có thể nghe được tiếng gió phần phật thoảng qua tai, cảm nhận được sự kiêu hùng vượt qua mọi chướng ngại của hắn, giống như trên đời này mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay người đàn ông này.
Lúc đó cô nhớ mình nói với Sầm Chí Tề, 'Anh hai anh cưỡi ngựa oách quá!'
'Lần sau anh hai có đi cưỡi ngựa nữa, anh dẫn em đi xem.'
Đáng tiếc là lúc đó cô không có can đảm đi xem!
'Em thấy anh cưỡi ngựa bao giờ?' Sầm Chí Quyền rũ mắt, tò mò hỏi.
Sau khi về nước, hình như hắn chẳng mấy lần đi cưỡi ngựa thì phải, hơn nữa chưa từng thấy cô xuất hiện ở trang trại ngựa.
'Chí Tề quay hình cho em xem.'
'Thích xem anh cưỡi ngựa, sao không theo Chí Tề đến?'
'Lúc đó người ta không có thời gian mà.'
'Bận chuyện gì?'
'Học thêm.' Cô làm sao dám nói mình không dám đi chứ?
Nhưng học thêm cũng là chuyện thật!
Bài tập luôn quá sức đối với cô, mà cô luôn là một trong mười người top cuối.
'Xem truyện tranh sao giỏi quá vậy?' Hắn thấp giọng cười.
'Xem truyện tranh là hưởng thụ còn học tập là hành hạ.' Cô nhịn không được lườm hắn, 'Vậy xin hỏi người học giỏi là chú, trước đây sao có thể học giỏi như vậy?'
'Sao em biết anh học giỏi?'
'Lần nào Chí Tề dạy kèm cho em cũng đều mắng, nói nếu em thông minh bằng một phần ba anh thôi thì muốn anh ta làm gì cũng chịu!' Vừa nghĩ tới tình cảnh Sầm Chí Tề mắng mình, cô bất mãn hừ nhẹ.
'Vậy sao em không tìm anh dạy kèm?'
Hắn bật cười, đồng thời cũng nhớ lại trước đây trong phòng của Sầm Chí Tề luôn vọng ra những tiếng cãi cọ, nhưng thật lòng mà nói, tuy rằng Sầm Chí Tề hay mắng mỏ lại không kiên nhẫn nhưng đối với cô vẫn rất có lòng.
Điều cô không biết là, lúc đó, hắn không biết đã ghen tị với Sầm Chí Tề, với sự thân mật đó của họ đến thế nào.
'Anh dữ như vậy, ai dám tìm anh chứ?'
'Anh dữ với em bao giờ chưa?'
Hai người ngồi trên lưng ngựa nói về những chuyện cũ mà trước đây mình chưa hề biết đến của đối phương.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi mặt trăng sắp tắt, cô gái trong lòng ngồi không vững nữa hắn mới phát hiện thì ra cô đã ngủ từ bao giờ.
Hắn nghiêng người, lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, lồng ngực tràn đầy một cảm giác ấp áp, không kìm lòng được lại cúi xuống thấp hơn, đặt lên trán cô một nụ hôn.
'Ngủ ngon nhé em!' Hắn thấp giọng thì thầm sau đó nhẹ nhàng kéo dây cương, điều khiển chú ngựa chuyển hướng, chậm rãi chạy ra khỏi trang trại ngựa.
Dưới ánh trăng, người đàn ông cao lớn cưỡi tuấn mã, mang theo cô gái nhỏ đang ngủ say sưa, cảnh tượng đó, đẹp như một bức họa.
****
Nhờ việc làm phù dâu trong hôn lễ của boss mà mấy cô thư ký của phòng thư ký được phê chuẩn nghỉ thêm một tuần, hơn nữa còn được một chuyến du lịch miễn phí do công ty tài trợ.
Sau khi từ đảo nhỏ quay lại, các cô gái trẻ dừng chân ở Hawaii tận hưởng thỏa thích kỳ nghỉ, chơi đến điên rồi.
Nói là chơi, thực ra chỉ là tham gia cuộc triển lãm của một họa sĩ trứ danh mà thôi, họa sĩ đó vừa khéo lại là bạn tốt của thư ký trưởng cho nên cô xin thêm mấy vé, kéo các cô kia tới tham gia náo nhiệt.
Hà Tư Như và những cô khác đối với hội họa không có mấy hứng thú nhưng đối với những món ngon trong bữa tiệc chiêu đãi khách thì lại khiến các cô lưu luyến không quên.
Trang Lâm ngược lại rất thích những bức họa tinh tế kia, chỉ có điều bên cạnh luôn có những người tới lui tìm cách bắt chuyện khiến cô rất phiền. Sự theo đuổi quá mức trực tiếp của những người đàn ông phương Tây thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt. Tuy rằng đã uyển chuyển cự tuyệt nhưng vẫn có vài người không chịu bỏ cuộc, cứ quấn lấy cô xin làm quen, xin số điện thoại đủ các kiểu.
Đang phiền muốn chết thì có người vỗ vai cô, 'Anh à, xin hỏi anh hỏi xin số điện thoại của bạn gái tôi để làm gì?'
'Xin lỗi đã làm phiền hai người.' Một người đàn ông mắt xanh tóc vàng nhìn thấy bên cạnh cô gái Đông phương xinh đẹp kia có thêm một vị hộ hoa sứ giả thì ngượng ngùng nói một câu rồi chuồn êm.
'Luật sư Trình, sao anh cũng ở đây?' Trang Lâm ngạc nhiên nhìn Trình Chi Nam.
'Trang tiểu thư, cô có thể gọi thẳng tên tôi là Chi Nam, dù sao tôi cũng là bạn trai của cô mà.' Trình Chi Nam mỉm cười, nói nửa thật nửa đùa.
'Vừa nãy cám ơn anh đã giải vây.' Trang Lâm biết hắn nói đùa, chỉ mỉm cười đáp.
'Chẳng lẽ người đẹp trai lại tài giỏi như tôi cũng không có tư cách theo đuổi Trang tiểu thư sao?' Luật sư Trình tỏ vẻ bị đả kích mạnh.
Tuy rằng trên hôn lễ hắn tuyệt đối nhìn ra được ánh mắt của Quan tổng tài và vị Trang tiểu thư này nhìn nhau rất khác thường, hơn nữa, theo tin tức bên lề của Tề thiếu gia, đêm hôn lễ ấy, Quan tổng tài còn mượn rượu đến căn nhà gỗ của Trang lo lắng, còn đến đó làm gì thì không cần suy nghĩ nhiều.
Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, hắn thật sự không nghĩ ra được chuyện gì khác.
'Anh đến một mình sao? Vừa nãy chúng tôi đến không nhìn thấy anh.' Trang Lâm khéo léo dời đề tài, đấu võ mồm với một luật sư cô tuyệt đối không có phần thắng.
'Đến cùng một người bạn.' Thấy cô chuyển hướng, Trình Chi Nam cũng không để ý, đưa tay nắm lấy tay cô, 'Nào, người bạn kia của tôi cô cũng biết, chúng ta cùng qua đó uống một ly.'
Nói rồi bất kể cô đồng ý hay không, Trình Chi Nam trực tiếp kéo cô đi về phía tiệc rượu.
'Vị Quan tổng tài này chắc cô cũng không xa lạ gì phải không? Hai người là cặp phù dâu phù rể đẹp nhất kia mà.'
Trang Lâm ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra người bạn mà Trình Chi Nam nói lại chính là Quan Dĩ Thần.
Hắn...không phải đã rời khỏi Hawaii rồi sao?
Buổi sáng hôm đó, khi cô còn lo lắng không biết làm sao đối mặt với hắn thì rõ ràng, vấn đề này không cần cô phải phiền não nữa bởi vì khi cô mở mắt ra thì trên giường chỉ có mỗi mình cô, mãi đến khi cô và mọi người lên du thuyền rời đảo hắn vẫn không xuất hiện.
Về sau mới nghe nói hôm đó khi trời chưa sáng hắn đã vì có công sự gấp mà lên trực thăng rời đi rồi.
Đối với cô, đối với chuyện tối đó, chẳng có nửa lời giải thích.
Cô còn có thể ôm ấp hy vọng xa vời gì đây? Cô chỉ đành cố gắng sống những ngày của riêng mình, đem lời tối hôm đó hắn nói xem như lời của người say.
Nhưng, thật không dễ dàng mới bình tĩnh trở lại, tại sao hắn phải xuất hiện trước mặt cô làm gì?
Hơn nữa, sắc mặt hình như không được tốt lắm.
Nếu như không muốn gặp cô, vậy cô đi là được chứ gì?
'Trình Chi Nam, cậu nắm tay cô ấy làm gì?'
Giọng Quan Dĩ Thần lạnh như băng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trang Lâm đương nhiên xinh đẹp, bằng không năm đó Quan Dĩ Thần cũng sẽ không để ý đến cô, nhất là buổi tối hôm nay cô mặc chiếc váy màu bạc, xinh đẹp xuất trần như một thiên sứ lại cực kỳ gợi cảm, chính vì vậy mà gọi tới một đám ong bướm đáng ghét. Tình cảnh đó đã khiến tâm tình của hắn rất tệ, vậy mà giờ Trình Chi Nam còn dám nắm cổ tay cô...
Nghe tiếng hắn, Trang Lâm mới hoàn hồn lại, khi nhận ra Trình Chi Nam vẫn đang nắm tay mình không buông ra, cô muốn rũ ra nhưng ai ngờ anh ta lại nắm càng chặt hơn.
'Ồ, anh Dĩ Thần, em là định theo đuổi Trang tiểu thư...' Trình Chi Nam cười hề hề nhưng lời còn chưa nói hết thì đã thấy Quan Dĩ Thần lần nữa tức giận lên tiếng, 'Buông tay cô ấy ra.'
Ai buông tay ai ra thì không cần phải nói rồi.
Theo câu nói, một bàn tay vươn ra túm lấy cánh tay cô kéo qua, cũng may Trình Chi Nam kịp thời buông tay, bằng không không chừng Trang Lâm đã bị hai người đàn ông xé ra làm hai nửa.
Mà cánh tay Quan Dĩ Thần đang chết sống siết lấy cô khiến cô đau đến rướm nước mắt khiến Trang Lâm chân chính cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông.
'Anh Dĩ Thần, đối xử với phái yếu phải dịu dàng một chút.' Trình Chi Nam nhìn Quan Dĩ Thần sắc mặt âm trầm, cười trêu.
Quan Dĩ Thần căn bản không thèm để ý đến hắn, không nói không rằng kéo cô rời đi.