'Nhận lời, nhận lời, nhận lời...'
Từng tràng tiếng vỗ tay như sấm từ phía sau truyền tới.
'Chị dâu, chị mau nhận lời anh hai đi thôi, ảnh quỳ tê hết chân rồi kìa!'
Dẫn đầu nhóm người từ trong biển hoa bước ra là quân sư kiêm đạo diễn kiêm nhà thiết kế --- bạn Trình Chi Nam.
'Mau nhận lời đi, em muốn ăn bánh kem lắm rồi.'
'Đúng đó, không còn sớm nữa, cắt bánh kem xong còn ra bãi biển tổ chức party nữa.'
'Anh của em thành khẩn như vậy, nếu chị còn không nhận lời thì đúng là không còn thiên lý nữa.'
Một đám người anh một câu tôi một câu chen vào.
'Em...em...đồng ý...gả cho anh...' Cô ấp úng nói, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Ý cô nói là, muốn gả cho hắn, hơn nữa còn "cực kỳ muốn".
Đời này cô đã quyết ỷ lại vào hắn rồi!
Hắn có chạy cũng không thoát!
'Được.' Nghe câu nói nghẹn ngào của cô, hắn thấp giọng đáp một chữ rồi kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô về phía mình, đeo chiếc nhẫn kim cương đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng kia lên tay cô...
Nhìn chiếc nhẫn được đeo một cách vừa vặn trên tay, lúc này hắn mới hài lòng mỉm cười, đứng dậy kéo cô vào lòng, 'Mẫn Mẫn, sau này ở trước mặt anh không được khóc nữa.'
Lời hứa mà hắn dành cho cô, tương lai mà hắn dành cho cô tất cả sẽ được thực hiện.
'Dạ.' Cô cũng ôm hắn, rất chặt, rất dùng sức.
Người đàn ông này, cô nhất định phải nắm chặt cả đời, sẽ không bao giờ ngu ngốc buông tay.
***
Đêm ở Hawaii, đẹp đến say lòng người...
Màn cầu hôn lãng mạn trên bãi biển đã được Sầm Chí Tề ghi hình lại toàn bộ, sau đó tất cả mọi người lên thuyền trở về bờ.
Còn chưa về đến bến tàu Honolulu thì trời đã sụp tối, đương nhiên đối với những người trẻ tuổi thích náo nhiệt thì đêm chỉ mới bắt đầu, bọn họ phải sắp xếp cho đôi tân giai nhân một buổi party lãng mạn và ấm áp.
Trên boong tàu đèn đuốc sáng choang, những bó hoa tươi đã được thu gọn lại, khi người làm bận rộn bài trí lại khoang thuyền thì những chủ nhân của họ đang chuẩn bị nghênh đón một yến tiệc thịnh soạn trên biển.
Quan Mẫn Mẫn mặc một chiếc váy mà hắn chọn bước ra, nhìn người đàn ông đang ngồi ở sofa chờ mình, hớn hở cười, 'Đẹp không?'
Hắn dường như rất thích nhìn cô mặc màu đỏ, lần trước trong tiệc đính hôn cũng chọn màu đỏ tươi, lần này là đỏ sậm.
Màu đỏ sậm càng khiến làn da cô thêm trắng nõn, tươi mát thanh lệ, phần lưng hơi lộ ra được che một cách kín đáo bằng những dải lụa rũ xuống, thiết kế gợi cảm mà không dung tục, làn váy ôm sát người khiến đôi chân càng thêm thon dài, trẻ trung vô cùng.
'Đẹp.' Hắn đứng lên, trong bộ lễ phục màu đen, khí chất người đàn ông càng thêm trầm ổn.
'Vậy chúng ta ra được chưa?' Cô nghịch ngợm đưa tay về phía hắn.
Người đàn ông lịch thiệp giữ lấy tay cô, cúi đầu xuống hôn một cái, 'Đi thôi, cô dâu xinh đẹp.'
'Hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức trên hòn đảo đó phải không?'
Bởi vì màn cầu hôn lãng mạn kia khiến cô quá sức kích động, ngay cả lên thuyền lúc nào cũng không để ý, khi cô rốt cuộc tỉnh hồn lại thì đã được đưa vào thay lễ phục chuẩn bị cho bữa party tối nay rồi.
Hôn lễ của họ, lần trước vốn định làm trong nước nhưng cuối cùng hắn thay đổi ý kiến, dời đến Hawaii.
Cô tưởng là sẽ tổ chức ở khách sạn, không ngờ hôm nay được đưa đến hòn đảo kia. Cô đoán, ngoại trừ cầu hôn, hôn lễ trên đảo chắc cũng là một niềm vui bất ngờ khác mà hắn dành cho mình.
'Ừ.' Hắn dìu cô xuống thang lầu.
'Vậy tất cả mọi người đều sẽ đến hòn đảo đó phải không?'
Không biết có đủ chỗ cho từng ấy người không nhỉ?
'Yên tâm, chỉ cần là khách trong danh sách mời của chúng ta, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hôm đó đều sẽ đến.'
'Em biết rồi.'
Hắn làm việc chắc chắn khiến cô yên tâm, điều này cô tuyệt đối tin tưởng.
'Ông xã, không phải anh không thích em mặc những trang phục lộ lưng sao?' Cô đứng trên hắn một bậc thang nhìn hắn, trên boong gió rất lớn khiến cô tuy chưa bước ra mà đã cảm thấy một chút hơi lạnh.
Điều này khiến cô nhớ đến trong một vũ hội, một người đàn ông bá đạo nào đó đã uy hiếp cô, không cho cô mặc lộ vai, không cho mặc lộ đùi gì đó! Nhưng tối nay, chiếc váy này không chỉ lộ lưng mà còn lộ một khoảng nhỏ trước ngực.
Người đàn ông cười cười, 'Tiệc tối nay đều là người nhà, thi thoảng mặc một lần cũng không sao.'
Huống gì giờ trên người cô từ trên xuống dưới đều đóng mác Sầm phu nhân, cho dù ai nhìn thì thế nào?
'Đáng ghét!' Cô nhớm người, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Ý chính là nói, nếu như ở trước mặt người ngoài, cái quy định đáng ghét kia vẫn có hiệu lực, hắn nào có rộng rãi như vậy!
****
Đến khoang thuyền, một đám người đã thay trang phục xong, chỉ đợi hai nhân vật chính xuất hiện.
Thấy họ, cả đám lập tức chia ra đứng ở hai bên.
Chiếc bánh kem 5 tầng thật lớn đang đặt giữa chiếc bàn ở giữa boong tàu chờ chủ nhân đến.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Quan Mẫn Mẫn đi về phía chiếc bánh kem, nhân viên phục vụ trên thuyền đưa dao cho cô, để cô đặt nhát dao đầu tiên tượng trưng.
Quan Mẫn Mẫn cầm dao, nhìn chiếc bánh kem trước mặt, trên tầng trên cùng là những đóa hoa hồng được làm bằng kem tươi xinh đẹp như thật, mỗi tầng bánh đều được vô số đóa hoa hồng xinh đẹp vây quanh, cạnh đó là một cô dâu làm bằng chocolate đẹp đến nỗi không nỡ xuống tay.
'Sao vậy?' Vẫn luôn đứng sau lưng cô, Sầm Chí Quyền thấy cô thật lâu không nhúc nhích thì nhỏ giọng hỏi.
'Đẹp quá, em không nỡ.' Cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào.
Hắn mỉm cười nâng bàn tay cầm dao của cô lên, giữ trong tay mình, 'Không sao, nếu em thích sau này mỗi ngày đều tặng em một cái.'
Dưới sự hợp lực của hai người, chiếc bánh kem cũng được cắt xong sau đó giao lại cho nhân viên phục vụ để họ chia nhỏ cho từng người.
Hai người thân thiết mang bánh kem đến bàn ngồi xuống, Quan Mẫn Mẫn thích ăn ngọt, dĩa bánh trên tay đương nhiên vào bụng cô, Sầm Chí Quyền mang miếng bánh kem của mình cũng đút cho cô.
Lúc này Sầm Giai Di dẫn mấy cô gái trẻ đến, nhìn Sầm Chí Quyền nói, 'Anh, có thể cho mượn chị dâu một lúc không?'
Sầm Chí Quyền vừa đút cho cô miếng bánh cuống cùng, đặt muỗng xuống rồi đứng lên, 'Mọi người cứ từ từ trò chuyện, anh qua bên kia.'
Ở một góc khác của khoang thuyền, mấy người đàn ông đang uống rượu trò chuyện, Sầm Chí Quyền trước khi rời đi còn không yên âm dặn dò Sầm Giai Di không được cho cô uống rượu.
Hắn đi rồi, mấy cô gái trẻ ngồi xuống, vui vẻ trò chuyện.
'Anh hai hôm nay lãng mạn quá, hoàn toàn thay đổi nhận thức của em đối với anh ấy.' Sầm Giai Di lắc ly nước trong tay, nói một cách cảm khái.
'Phải đó, hâm mộ chết đi được. Sau này bạn trai em không cầu hôn giống như vậy, em tuyệt đối không gả.' Một cô gái khác phụ họa.
Quan Mẫn Mẫn cười rất vui vẻ, 'Giai Di, vậy Hứa phó tổng không cầu hôn sao?'
'Cái anh già kia làm gì lãng mạn được như thế, chị nói xem em có nên nhân cơ hội này đào hôn không?'
Suy nghĩ bất chợt của thư ký trưởng khiến cho cả đám con gái không khỏi hút không hơi khí lạnh.
Quan Mẫn Mẫn cười đến gập cả lưng, không ngờ Giai Di lại có lúc có suy nghĩ ấu trĩ như vậy.
'Này, người có tiền án không được cười.' Sầm Giai Di nhìn cô nói.
'Giai Di, trước đây người ta còn nhỏ không hiểu chuyện thôi. Em xem, chị chạy mấy năm cuối cùng vẫn phải gả cho anh của em mà. Cho nên, em đừng đi lại con đường của chị.' Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc cười đủ, ngồi thẳng lưng nói.
'Ờ, ý chị là nói em già phải không?' Tuổi tác là nỗi ám ảnh của mỗi một cô gái, không được tùy tiện nhắc đến.
'Chị đâu có.' Quan Mẫn Mẫn ghim một miếng trái cây cho cô, 'Thư ký trưởng đẹp như hoa như ngọc thế này, ai dám nói già chứ? Chị chỉ sợ Hứa phó tổng phải đi khắp nơi tìm vợ thì vất vả quá thôi.' Mới 28 tuổi ai dám nói là già chứ? Cũng chỉ hơn cô có 3 tuổi thôi mà.
Đương nhiên, nếu như thư ký trưởng dám chạy thật, vậy người chịu khổ nhất định là Hứa phó tổng! Dù sao cũng đã 40 rồi, dù rằng tuyệt đối không thể gọi là già nhưng nếu như để anh ta chờ thêm vài năm nữa vậy thì oan uổng quá!
'Nói ngọt như vậy, thảo nào làm anh hai mê mệt.' Sầm Giai Di trêu cô.
'Nói gì mà vui quá vậy?' Sầm Chí Tề không biết từ lúc nào đến bên các cô, cười hỏi.
'Anh Tề, hôm nay không có cô nàng nóng bỏng nào đi cùng, có phải nhàm chán lắm không?' Một cô gái trẻ cười.
'Nói đùa gì vậy, hôm nay anh đến để làm việc.' Tề thiếu gia cũng đùa lại.
Nói cứ như hắn không có tiết tháo lắm, bên cạnh không có phụ nữ thì sẽ chết vậy.
'Anh đến làm gì?' Nghe hắn nói làm việc, Quan Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
'Hiện trường cầu hôn hôm nay đều do anh quay lại toàn bộ, yên tâm, tuyệt đối không lấy tiền.' Tề thiếu gia nhe răng cười, tự tìm một chỗ ngồi xuống.
'Thật sao?' Bởi mọi chuyện quá bất ngờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới toàn bộ đã được quay lại, 'Ở đâu? Mau cho em xem.'
'Ờ, ở trong laptop, lát nữa chuyển cho em.'
'Giờ em muốn xem.' Quan Mẫn Mẫn sốt ruột đứng dậy.
'Không yên tâm với tay nghề của anh sao? Yên tâm đi, cho dù khóc cũng khóc rất đẹp.' Bao nhiêu năm qua, đây coi như là câu nói giống của người nhất.
'Mặc kệ, giờ em muốn xem.' Cô đưa tay định túm hắn dậy nhưng chợt nhớ ra ở đây còn rất nhiều người, tuy rằng đều là người nhà nhưng thân phận của hai người giờ đã khác nhiều nên lập tức rụt tay về.
Sầm Chí Tề thấy động tác của cô, trong lòng thoáng có chút thất lạc, tuy rằng không có tình cảm nam nữ nhưng cô ngốc này dù sao cũng được hắn che chở từ nhỏ đến lớn. Tự dưng Tề thiếu gia có cảm giác mình nuôi con gái lớn lại bị người ta cướp đi mất.
Chỉ có điều, người cướp "con gái" của hắn lại là anh hai!
Sự thực đã chứng minh, anh hai thích hợp hơn hắn nhiều.