Nghĩ tới đây, cả người Trang Lâm run lên, đang định tìm chăn quấn người mới phát hiện không biết từ lúc nào chăn đã bị hắn ném xuống sàn. Cô không dám nhúc nhích, miễn cưỡng dùng một tay che trên, một tay che dưới, cứ vậy đứng trước mặt hắn.
'Tìm cái này sao?' Quan Dĩ Thần không hề có ý che đậy cơ thể trần trụi của mình, nhấc người lên rút ra chiếc qυầи иɦỏ màu trắng, đưa lên trước mặt cô.
'Trả cho tôi...' Trang Lâm đưa tay giật lấy, lại quên mất cảnh xuân không gì che chắn lần nữa hiện ra.
Cô giờ chỉ muốn bắt được thứ kia nhưng hắn cứ đưa tới đưa lui đầy ác ý, căn bản không muốn cô lấy được. Trong cơn tức giận, cô mở to mắt trừng hắn, thế mới phát hiện ánh mắt hắn vừa đen vừa tối, tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn mấy phần.
'Thứ này...hôm nay em không cần dùng...' Hắn khàn giọng nói, bàn tay khẽ nhấc, lưu loát ném chiếc qυầи иɦỏ đến góc tường xa nhất rồi nhanh chóng bật người dậy, dán sát sau lưng cô, nhẹ nhàng mút lấy vành tai rồi trượt xuống vùng cổ trắng ngần.
'Quan... Quan tổng... tôi phải đi làm...' Cô run giọng nói.
'Anh đã xin nghỉ dùm em rồi.'
Cái gì? Xin nghỉ dùm cô?!
Là ý gì? Hắn không phải người thân của cô, làm sao xin nghỉ dùm được?
Nhưng Trang Lâm không có cơ hội hỏi thêm bởi vì hắn đã cường thế kéo cô vào một cơn kíƈɦ ŧìиɦ không thể chống đỡ.
***
Cùng một ngày đó, Quan Mẫn Mẫn tiễn mẹ mình ra sân bay.
'Về đi, mẹ không sao, không cần lo.'
'Mẹ tới đó phải gọi ngay cho con nha.'
'Được rồi, xuống máy bay sẽ gọi cho con. Ráng nghỉ ngơi đi, hôn lễ cũng sắp đến rồi, Mẫn Mẫn nhà ta nhất định phải là cô dâu đẹp nhất. Mẹ sẽ về, đích thân giúp con mặc áo cưới.'
'Dạ.'
'Không được khóc nữa.'
'Dạ.'
Mãi đến khi vệ sĩ và hộ lý đưa bà lên máy bay cô mới dám để nước mắt trào ra.
Mẹ nói bà nhất định quay về tham dự đám cưới nhưng đám cưới chỉ còn cách nửa tháng, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi hôn lễ của mình cô cũng không có tâm tư chuẩn bị.
Từ ngày mai, không, từ bây giờ cô phải cố gắng trở lại là một Quan Mẫn Mẫn vui vẻ yêu đời, chuẩn bị đón một bước mới trong đời mình.
Bất kể gặp trắc trở gì, con người vẫn phải tiến về phía trước.
Sợ cô ở nhà một mình lại nghĩ vẩn vơ, Sầm Chí Quyền đưa cô về thẳng công ty.
Về đến văn phòng, lại ngoài ý muốn gặp một người gần như không có khả năng xuất hiện ở đây – Sầm Dung Cần.
Hắn đang ngồi trong hoa viên, vừa uống cà phê vừa ngắm phong cảnh, trước mặt là một túi văn kiện, thấy hai người, trên mặt thoáng lộ nụ cười hiếm hoi.
Nhưng nụ cười đó, tuyệt đối không dành cho cô mà dành cho vị đại boss bên cạnh cô đây. Quan Mẫn Mẫn dám đảm bảo điều đó.
'Về phòng nghỉ một lát đi, anh có việc muốn bàn với cậu ấy.'
Lần này đại boss không tỏ vẻ bực bội mà còn bảo cô đi nghỉ, rõ ràng là không muốn cô nghe chuyện rồi.
'Anh muốn làm gì?'
Quan tiểu thư liếc nhìn Sầm Dung Cần, rất không cam lòng hỏi.
'Bàn công sự.' Ban ngày ban mặt ở văn phòng, cô còn ở đó, hắn có thể làm gì chứ? Cô nàng này, đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.
'Không tin, em cũng muốn nghe.' Cô không cam lòng liếc về phía vườn hoa, Sầm Dung Cần vừa khéo cũng đang nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn hơi nhếch môi, sau đó nhìn sang hướng khác.
'Ngoan, anh đảm bảo 5 phút là xong rồi.' Sầm Chí Quyền vỗ vỗ mặt cô trấn an.
'Không được.' Ai cũng được, chỉ vị Cần thiếu gia này là không được.
Cô cũng không muốn tùy hứng như vậy nhưng nếu không phải hắn vừa vào thấy Sầm Dung Cần đã bảo cô về phòng nghỉ ngơi, hành vi né tránh như vậy khiến cô càng muốn biết hai người định nói gì.
'Ghen đến vậy sao? Không sợ người ta cười?' Đại boss véo mũi cô.
'Anh có tịch rục rịch nên mới sợ em nghe.'
'Anh có tịch rục rịch?'
'Ăn vụng gì đó là kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất...'
Lời còn chưa nói xong đầu đã bị gõ một cái.
'Anh...anh vì anh ta mà đánh em? Em mặc kệ anh.'
Cô nàng giận thật, xoay người dậm chân đi vào phòng nghỉ.
Xem ra lát nữa phải dỗ lâu đây! Nhưng không sao cả, dỗ cô là chuyện trước giờ hắn thích làm nhất.
Bước về phía vườn hoa nơi Sầm Dung Cần ngồi.
'Làm xong cả rồi, lúc nào anh qua cũng được.'
Sầm Chí Quyền lấy túi hồ sợ, rút ra xem rồi bỏ vào lại, 'Cám ơn.'
'Anh, không cần khách sáo với em vậy đâu.'
'Tiến độ công trình sao rồi?'
'Mấy hôm nay đang gấp rút, qua hai ngày nữa là xong.'
'Hôn lễ của anh, hy vọng em có thể đến.'
'Được.' Nếu như anh ấy muốn, cho dù thế nào hắn cũng sẽ đến.
Không đến 5 phút đã nói xong chuyện, hắn còn phải về dỗ dành cô cho nên cầm túi hồ sơ, đứng dậy trước.
'Anh...' Sầm Dung Cần gọi lại.
Sầm Chí Quyền dừng bước.
'Chúc mừng anh.'
'Cám ơn.'
****
Về đến phòng nghỉ, cô nàng vừa nãy còn giận dỗi đang bò trên giường chơi game, nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng không buồn quay đầu lại.
Mặc kệ hắn, hừm!
Sầm Chí Quyền từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở nóng hổi phất qua cổ cô, mang lại cảm giác ngưa ngứa.
'Đáng ghét.' Cô nghiêng mặt tránh đi nhưng bị ôm càng chặt hơn.
'Giận thật à?'
'Hừ!' Mặc kệ hắn.
'Nói cho em một bí mật, có muốn nghe không?'
Bí mật với tám chuyện là đồng nghĩa đúng không?
Có giận hơn nữa Quan tiểu thư vẫn vểnh tai muốn nghe.
'Trang Lâm hôm nay không đi làm.'
Quả nhiên, cô nàng vừa nghe điều này, game cũng chẳng buồn chơi, ngoan ngoãn xoay người lại, đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm.
Hai ngày nay hắn luôn đi với cô, không đến công ty, sao biết hôm nay Trang Lâm không đi làm.
Hơn nữa, cho dù Trang Lâm muốn xin nghỉ cũng chỉ là chuyện nhỏ, cần gì boss như hắn quản.
'Rồi sao?'
Nửa ngày không nghe câu trả lời, cô không kiên nhẫn huých hắn.
'Anh nói rồi thì không được giận nữa đó.'
'Hừ.' Hừ một tiếng, tỏ vẻ sẽ suy nghĩ lại.
'Vậy anh không nói.'
'Anh dám!' Cô hung hăng trừng hắn.
'Anh em sáng nay gọi điện thoại cho anh, xin nghỉ cho Trang Lâm.'
Thấy bộ dạng trừng mắt của cô, hắn nói luôn, bằng không lại giận nữa.
'Anh nói là anh hai với Trang Lâm...?' Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc đến há hốc miệng.
'Hai người đó có gì không thì anh không biết nhưng đúng là sáng nay cậu ấy gọi điện thoại cho anh xin phép cho Trang Lâm.'
Xin nghỉ để làm gì thì hắn không hỏi nhiều.
Tuy rằng dùng chuyện riêng của Quan tổng tài với thư ký Trang ra dỗ cô nàng đúng là hơi quá đáng nhưng khó được Quan tổng quan tâm một cô gái như vậy, coi như hắn làm chuyện tốt đi.
'Anh biết hai người đang ở đâu không?'
'Không biết.'
Nhìn vẻ mặt của cô là biết muốn xem kịch vui rồi, nhưng với sự sợ hãi trước giờ của cô trước Quan Dĩ Thần, cô dám đi bắt gian sao?
'A...' Quan tiểu thư như nghĩ ra chuyện trọng đại gì, thất thanh kêu một tiếng, 'Hình như em còn chưa nhờ ai làm phù dâu.'
Nhiều việc quá, cô quên luôn chuyện quan trọng này.
Cô nàng này, quả nhiên tư duy thay đổi nhanh quá! Hắn còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, Sầm Chí Quyền bật cười, 'Không sao, họ sẽ sắp xếp.'
'Không được!' Quan tiểu thư không vui bĩu môi, 'Boss, em có một đề nghị.'
'Nói.'
'Em muốn mời các nữ nhân viên chưa kết hôn trong phòng thư ký làm phù dâu, được không?'
'Được.' Chỉ cần cô vui, muốn thế nào cũng được.
'Vậy giờ em qua đó mời họ. Haizz, không biết giờ đặt lễ phục có còn kịp không nữa?' Cô đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, rồi như nhớ ra gì lại quay đầu, 'Vậy phù rể thì sao?'
Có phù dâu đương nhiên phải có phù rể.
Người phụ trách hôn lễ chắc đã tìm rồi nhưng giờ cô muốn tìm thêm mấy phù dâu nữa, vậy phù rể cũng phải tìm số lượng thích hợp.
'Em đi mời họ trước đi, chuyện phù rể đơn giản hơn nhiều.' Chỉ riêng nhà họ Sầm đã có không biết bao nhiêu anh em họ chưa kết hôn, tùy tiện chọn là được.
'Anh mời anh hai luôn nha?'
Trang Lâm chắc chắn sẽ là một trong những phù dâu, nếu như có thể ghép đôi với anh hai, cặp này chắc chắn là xứng đôi nhất.
Mời Quan Dĩ Thần làm phù rể là chuyện rất dễ, nếu như là trước đây hắn không dám đảo bảo tên kia sẽ đồng ý nhưng bây giờ thì cực có khả năng.
'Quyết định vậy nha. Anh phụ trách giải quyết anh hai. Cho dù đánh xỉu cũng phải mang lên máy bay.'
Sầm Chí Quyền gật đầu, nếu như lời này cô dám nói trước mặt Quan Dĩ Thần thì tốt rồi.
Quan Mẫn Mẫn dặn xong định đi lại quay đầu lại, 'Còn hoa đồng?'
Con trai không muốn đến mấy cũng phải làm, nhưng phải tìm thêm vài đứa nhỏ nữa.
Sầm Chí Quyền còn chưa kịp lên tiếng thì Quan tiểu thư tự quyết định luôn, 'Đúng rồi, em gái của Mộng Mộng được nè, với lại lát nữa anh gọi điện thoại cho Phạm tiên sinh, bảo anh ta mang Giang Bối Bối và Phạm Dật Triển tới, được không?'
Đến lúc này Quan Mẫn Mẫn mới có tâm tư nghĩ cho hôn lễ của mình, cũng mãi đến lúc này mới phát hiện, hai nhân vật chính là họ lại chưa có chút chuẩn bị nào.
Cảm giác này thật không tốt tí nào.
Nhưng ai bảo gần đây nhà cô xảy ra quá nhiều chuyện chứ? Cô cũng không muốn.
Giờ chuyện đã qua rồi, cô thật sự phải chuẩn bị cho đàng hoàng, làm một cô dâu xinh đẹp nhất.
Cô dâu xinh đẹp nhất của hắn!