Buổi chiều đó, xe của Hứa Kinh Niên dừng trong bãi đỗ xe của nhà họ Sầm lâu thật lâu vẫn chưa rời đi mà một đám thích xem kịch vui bảo người làm mang ghế và dù ra, hào hứng xem hai người ở trong xe...
... ban ngày ban mặt chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Nghe tin, Sầm tam gia suýt nữa đã sai người kéo xe của họ đi! Thật là gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!
Mà cái tên Hứa Kinh Niên trước giờ luôn thành thục ổn trọng từ lúc nào trở nên không biết tiết chế, không biết xấu hổ thế này?
Đợi đến khi Hứa Kinh Niên thu phục được con mèo hoang kia thì bên ngoài trời đã tối, đám người xem náo nhiệt cũng đã đi hết.
Hắn đau lòng giúp cô thanh lý một chút, mặc lại quần áo rồi lái xe đi.
'Đi đâu?' Sầm Giai Di đã không còn khí lực cãi nhau với hắn.
Tên này một khi nổi tính ngang ngược lên thật khiến người ta ăn không tiêu. Giờ cô bị hắn dày vò đến eo mỏi lưng đau quá mức.
'Đợi lát nữa sẽ biết.' Hứa Kinh Niên dịu giọng nói, 'Mệt thì chợp mắt một lát, đến nơi anh gọi em.'
Lúc này cô thật sự không còn sức cãi nhau với hắn vì vậy nhắm mắt lại, lúc xe vừa ra khỏi cửa khuôn viên nhà họ Sầm, cô đã ngủ mất rồi.
****
Lúc Hứa Kinh Niên đưa Sầm Giai Di về đến chung cư nơi mình ở, cô vẫn còn đang ngủ rất say. Hắn gọi mấy tiếng cô vẫn không có phản ứng, xem ra thật sự mệt chết rồi!
Thực ra ở khuôn viên nhà người ta mà dám ở trong xe chơi lớn như vậy, loại chuyện này trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhưng nhớ lại Sầm Chí Quyền đã nói, muốn một cô gái chạy không thoát khỏi tay mình, ngoại trừ chinh phục cô ấy còn phải có gan chơi lớn một chút.
Một hồi xe chấn chiều nay, chơi tuyệt đối đủ lớn!
Cho dù Sầm Giai Di có gan chạy trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị người nhà họ Sầm tầm nã bắt về kết hôn!
Hơn nữa chỉ có thể gả cho hắn!
Con gái nhà họ Sầm sao có thể chịu thiệt như vậy được chứ!
Nhưng hắn hôm nay chơi lớn như vậy, đợi cô ngủ dậy rồi tuyệt đối sẽ tìm hắn tính sổ.
Vậy chỉ có thể lại chinh phục một lần nữa!
Hắn ngồi ở trong xe, nương theo ánh đèn đường nhìn cô gái đang ngủ thật lâu thật lâu...
Đừng thấy cô ở công ty luôn bày ra vẻ nghiêm trang chín chắn, trên thực tế vẫn chỉ là một cô gái trẻ bướng bỉnh, tùy hứng.
Mà ở trước mặt hắn, cô thật sự là một cô gái trẻ!
Chỉ mới 28 tuổi!
Cô gái năm đó, chắc cũng lớn cỡ cô nhỉ?
Không biết tại sao, khi nhìn vẻ điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, hắn bất tri bất giác nhớ tới cô gái nhỏ mặc đồng phục đứng trước cổng trường năm đó!
Thực ra hắn không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ là hoài niệm chút ấm áp năm đó mà thôi.
Hắn thậm chí, không nhớ rõ gương mặt cô.
Bức tượng trong phòng đó là tác phẩm đầu tiên của hắn! Lấy cô làm hình mẫu.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên, là mẹ hắn gọi đến.
Vì không đánh thức cô, hắn xuống xe nghe điện.
Sau khi mẹ hắn nghe tin hắn thực sự muốn kết hôn thì thực sự vui mừng quá đỗi, trước khi lên máy bay còn muốn hắn chính miệng xác nhận lại một lần, miễn cho bản thân chờ mong quá lại nghe nhầm.
Sau khi hết lần này đến lần khác nghe hắn đảm bảo, bà mới an lòng cúp máy.
Xem ra người nhà hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi. Tuy rằng bình thường không thúc giục hắn nhưng trong lòng làm sao không sốt ruột cho được?
Sợ hắn một lần bị rắn cắn, cả đời không dám đụng dây thừng.
Thực ra cũng không nghiêm trọng đến như vậy, hắn không kết hôn không phải bởi vì tình yêu thời trẻ thất bại mà đơn giản chỉ vì chưa có cô gái nào có thể thật sự chiếm được lòng hắn mà thôi.
Chuyện rất nhiều năm trước, hắn sớm đã quên sạch!
Người chiếm cứ hiện tại và tương lai của hắn, chính là cô gái đang ngủ trong xe kia!
Khi lần nữa quay lại xe, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, an tĩnh ngủ. Hắn mỉm cười, trong mắt là vô hạn ôn nhu.
Mở một ngăn đựng đồ nhỏ trong xe, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở nắp.
Một đôi nhẫn kim cương xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo lấp lánh sáng.
Hắn lấy chiếc nhẫn kiểu nữ ra, xoay người cầm tay cô lên.
Tay côn rất đẹp, từng ngón thon dài mềm mại, trắng nõn như búp sen mà người ta thường ví von.
Một đôi tay như vậy, vừa nhìn đã biết trước giờ không phải chịu vất vả.
Nhưng không sao cả.
Những lời hắn nói hôm nay trước các trưởng bối nhà họ Sầm đều là thật lòng, họ chỉ cần giao cô cho hắn là được rồi!
Vừa nãy không phải cô mắng hắn ngay cả cầu hôn cũng không có sao?
Thực ra bởi vì quá gấp rút, hắn không kịp đưa nhẫn cho cô thôi.
Giờ cô ngủ say như vậy, hắn lại không kìm lòng được muốn trói cô lại, bên cạnh mình cả đời.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rốt cuộc được đeo lên ngón tay thon dài của cô, hắn cúi thấp đầu, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
****
Cũng trong đêm đó, ở một viện điều dưỡng
Lý Tử Mạn giúp Diệp Hàm Quân dém lại chăn sau đó ngồi xuống bên giường, 'Mẹ, mẹ ngủ đi, con ở đây với mẹ.'
Nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ, cô đau lòng vô cùng.
Lý Tử Mạn không nghĩ rằng, khoảng thời gian mà cô không liên lạc được với bà, bà lại bị Diệp Dao giam lỏng.
Nếu như không phải chuyện lần này bại lộ, sợ rằng cô vẫn còn ngu ngơ chưa biết gì.
Diệp Dao ơi Diệp Dao, cho dù lúc đầu bà vì nhất thời hồ đồ mà làm chuyện sai làm thì hai mươi mấy năm qua, sự quan tâm và thương yêu bà dành cho em đều không phải giả dối.
Diệp Hàm Quân đúng là có sai nhưng thân là con gái lại đem mẹ nuôi mình giam lỏng như vậy, trong lòng em chẳng lẽ không áy náy chút nào sao?
Cô thừa nhận mình không phải Diệp Dao, không có cách nào hiểu hết những phẫn nộ lẫn không cam lòng một khi biết được thân thế thực sự của mình. Nhưng làm người có lúc phải tự mình hiểu rõ, nếu làm quá đáng quá, ngay cả ông trời cũng thấy không vừa mắt.
Quan Mẫn Mẫn có sai gì đâu, vậy mà em lại nhẫn tâm muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết?
Cho dù cô ấy có được nhiều hơn thế nữa thì cũng là chuyện đương nhiên thôi, bởi vì cô ấy cũng là con gái của Quan Thiệu Hiên.
Muốn trách, người nên bị trách nhất chính là người đàn ông tên Quan Thiệu Hiên đó, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo bướm.
'Tiểu Mạn...' Diệp Hàm Quân nắm tay con gái không buông, trong mắt chỉ có nỗi ưu sầu, 'Tiểu Dao nó sẽ không sao, đúng không? Còn Mẫn Mẫn? Nó thế nào rồi?'
Mấy ngày nay tinh thần của bà lúc tốt lúc sa sút nhưng chuyện liên quan đến Diệp Dao và Quan Mẫn Mẫn, bà vẫn luôn canh cánh không quên.
Trong lòng bà, rốt cuộc lo lắng cho ai hơn chứ?
Diệp Dao mà bà tự tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn hay Quan Mẫn Mẫn, đứa con gái ruột mà từ lúc còn trong bụng mẹ bà đã lựa chọn từ bỏ?
'Mẹ, hai người đều không có việc gì, mẹ yên tâm ngủ đi.'
Trên thực tế, chuyện Diệp Dao phải ngồi tù đã là sự thật không thể thay đổi, thậm chí ngồi tù đã là kết quả tốt nhất nhưng lúc này nói cho bà biết cũng không có ý nghĩa gì.
Đợi khi nào tinh thần bà hồi phục tốt một chút, về Malaysia rồi tìm cơ hội thích hợp nói cho bà vậy.
'Nhưng mà Tiểu Mạn, mấy hôm nay tối nào mẹ cũng nằm mơ, mơ thấy Tiểu Dao khóc lóc cầu xin mẹ cứu nó, còn mơ thấy nó với Mẫn Mẫn đánh nhau, cả người đều là máu...'
'Mẹ, tại ban ngày mẹ nghĩ nhiều quá thôi. Mẹ ngủ đi, con đảm bảo hai người tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, được không?'
'Tiểu Mạn, thật sao?' Diệp Hàm Quân vẫn chưa tin, 'Vậy sao không có ai đến thăm mẹ?'
'Đương nhiên là thật rồi! Mẹ thấy có bao giờ con nói dối mẹ chưa? Hai đứa không đến thăm mẹ là vì bận quá thôi. Mẹ phải nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khi nào khỏe lại rồi, con đưa mẹ đi gặp hai đứa, được không?'
'Mẹ có thể gặp được hai đứa sao? Chúng nó nhất định sẽ trách mẹ nhiều lắm.'
'Không đâu, không có ai trách mẹ cả.'
'Vậy còn Thiên Vân? Em ấy có tha thứ cho mẹ không?'
'Chắc chán mà. Chỉ cần mẹ khỏe lại, không ai trách mẹ đâu.'
Lý Tử Mạn an ủi hồi lâu Diệp Hàm Quân mới chịu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi đến khi thấy bà ngủ say rồi cô mới lặng lẽ rời đi.
****
Cái ngày Mẫn Thiên Vân ra viện, đi thẳng đến sân bay, hôm đó thời tiết rất tốt, trời trong gió nhẹ.
Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn cùng ra sân bay tiễn bà.
Vốn cô cũng định cùng mẹ qua đó nhưng bởi vì vụ án của Diệp Dao, cũng bởi vì hôn lễ đã gần kề, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho nên chỉ có ba đi với mẹ mà thôi.
Vì dự phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, Sầm Chí Quyền đã đổi toàn bộ xe trong nhà thành loại có kiếng chống đạn. Lúc ở bệnh viện ra, trước sau còn có xe hộ tống, một đường bình an đến sân bay.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, lúc Quan Mẫn Mẫn cùng mẹ xuống xe, một tiếng thét như xé không gian truyền thẳng vào tai mọi người...
'Thiên Vân, đợi chị với!'
...
Trên đời này, quả nhiên không có giấy nào gói được lửa!
Chuyện mà mọi người muốn cực lực giấu diếm, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Nghe tiếng kêu đó, cả đoàn của Quan Mẫn Mẫn đều quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Hàm Quân trong bộ đồ của bệnh viện đứng cách đó không xa liền biết ngay, chuyện gì cũng không thể giấu được nữa.