Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 269: Gian tình của thư ký trưởng (3)



Cũng may hôm nay phòng thư ký không ai tăng ca, văn phòng tổng tài cũng rất im ắng, Hứa Kinh Niên nhập mật mã rồi bước vào văn phòng còn lớn hơn văn phòng của mình một chút, những gì nhìn thấy khiến hắn có chút kinh ngạc.

Hắn tưởng chỗ làm việc của người ngồi ở vị trí này như cô, văn phòng nhất định rất cứng nhắc, không ngờ...

Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng!

Trên bàn là mấy bồn hoa tạo hình sinh động, trên sofa có hai chiếc đệm lưng hình chú heo con, trong không khí thoang thoảng mùi mật đào quen thuộc, nếu như không có một giá sách chỉnh tề trên tường và chiếc laptop trên bàn làm việc, hắn còn tưởng đây là phòng của một thiếu nữ.

Không dám ở lại quá lâu, hắn vội tìm tới tủ quần áo trong phòng nghỉ...

Mở cánh cửa đầu tiên, là trang phục công sở, giờ đã tan tầm rồi, lát nữa còn ra ngoài ăn cơm, mặc trang phục công sở không thích hợp, thế là mở cánh thứ hai, là một hàng lễ phục, càng không thích hợp. Mở đến cánh cửa thứ ba mới tìm được thứ hắn muốn, thuận tay cầm một chiếc váy màu tím nhạt cho vào một chiếc túi tìm được gần đó, đan định đi, chợt nhớ ra chuyện gì, lại mở một ngăn nhỏ khác, một hàng áo nhỏ qυầи иɦỏ đủ màu sắc được xếp chỉnh tề xuất hiện trước mắt...

Ma nữ này, thật là...

Lấy một bộ nội y phối màu với váy nhét vào trong túi, như một tên trộm rời khỏi văn phòng của cô.

Mới vừa khép cửa lại, ngẩng đầu lên đã thấy trợ lý Quan đang đứng cách hắn chừng 2m nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Quan Mẫn Mẫn đã từng bị bị bắt gian tại giường mà áo não vô số lần, cũng từng mơ tưởng ngày nào đó có thể bắt gian người khác.

Nhưng không ngờ là lại để cô có ngày bắt được, hơn nữa còn là gian tình của Hứa phó tổng và thư ký trưởng.

Đương nhiên, theo như những gì cô thấy cũng không thể coi là bắt gian gì đó nhưng muộn như vậy mà vị Hứa phó tổng này còn từ văn phòng thư ký trưởng bước ra, trên tay còn cầm một túi mua sắm của nữ, nếu nói với cô không có quan hệ gì có chết cô cũng không tin.

'Trợ lý Quan, còn bận sao?'

Hứa Kinh Niên dù sao cũng là người từng trải, qua phút kinh ngạc đầu tiên, vẻ mặt đã khôi phục lại như thường nhìn Quan Mẫn Mẫn chào hỏi.

'Ờ, không bận. Hứa phó tổng và thư ký Sầm vừa mới bàn xong công sự sao?' Quan Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm cánh cửa sau lưng Hứa Kinh Niên, muốn xem liệu có gặp thư ký trưởng quần áo không chỉnh tề từ bên trong bước ra không.

Sở dĩ muộn như vậy mà cô còn chạy đến đây là vì đại boss nhận được điện thoại của ba của thư ký trưởng, hai người bàn việc xong, chú Sầm thuận tiện hỏi có phải thư ký trưởng đang tăng ca không mà gọi điện thoại cho cô không được cho nên cô mới chạy qua đây xem thử, không ngờ lại gặp được chuyện ngoài ý muốn này.

'Ừm, vừa mới bàn xong.' Hứa Kinh Niên mặt không đổi sắc đáp, 'Vậy tôi không làm phiền cô, tạm biệt.'

Hắn xoay người định đi thì bị Quan Mẫn Mẫn gọi lại, 'Hứa phó tổng, thư ký Sầm còn đang bận sao?'

'Ừm.' Hắn chỉ đành cắn răng đáp.

'Ờ, vậy tôi tự vào tìm cô ấy.' Quan Mẫn Mẫn đi qua định mở cửa phòng thì Hứa Kinh Niên vụt quay lại, giọng sốt ruột, 'Trợ lý Quan, cái kia...thư ký Sầm cô ấy...'

Cho dù từng trải đến mấy lúc này Hứa Kinh Niên cũng khẩn trương vô cùng, không biết nên giải thích thế nào.

Đau đầu quá!

Bất kể có nói ra hay không, Quan tiểu thư nhất định sẽ phát hiện ra điều khác thường.

Sầm Giai Di giờ còn đang ở trên giường trong phòng nghỉ của hắn mà hắn thì lại từ văn phòng của cô bước ra, thế nào cũng không giải thích rõ được.

'Thư ký Sầm không có trong phòng sao?' Sự tò mò của Quan Mẫn Mẫn đã hoàn toàn được kích phát.

'Cô ấy ở văn phòng của tôi.' Hứa Kinh Niên cắn răng nói.

'Ở văn phòng của anh? Vậy sao anh lại từ văn phòng của cô ấy bước ra, còn...' Quan Mẫn Mẫn cắn môi, chỉ tay về phía chiếc túi trên tay hắn.

'Chúng tôi đang nói chuyện, thư ký Sầm không cẩn thận áo bị dính cà phê nên nhờ tôi lên đây giúp cô ấy lấy đồ thay.' Cái cớ này tệ hết biết!

Gương mặt nho nhã của Hứa Kinh Niên hơi phiếm hồng, đời này hắn chưa từng nói dối như vậy, hơn nữa còn nói dối một cô gái trẻ.

Thật khó mà tha thứ!

'Là vậy sao!' Quan Mẫn Mẫn đáp một tiếng, đi đến sau lưng hắn, 'Nếu như thư ký Sầm ở chỗ anh, vậy tôi đi với anh xuống dưới tìm cô ấy, vừa hay có chuyện cần bàn, được không?'

Cho dù bị dính cà phê, vậy Giai Di cũng có thể tự về phòng thay đồ mà! Sao còn cần một đồng nghiệp nam giúp lấy quần áo cho mình? Huống gì đó là một đồng nghiệp không thể xem là quá thân, làm sao không thấy ngại mà bảo người ta đi lục tủ quần áo của mình chứ?

Gần đây Quan tiểu thư có rất nhiều chuyện phiền lòng, đã sắp vượt ngưỡng chịu đựng của cô rồi. Cho nên hôm nay vừa khéo mượn chuyện khác để dời đi sự chú ý cũng tốt.

Hứa Kinh Niên nhìn vẻ hồ hởi của trợ lý Quan, đã không còn sức để phản bác nữa.

Thật hy vọng lúc này có người đến giải cứu hắn!

Có lẽ ông trời thực sự nghe được lời cầu xin của hắn, thật sự cho người tới.

Thế nhưng đó lại là đại boss!

Cũng đúng thôi, người có thể xuất hiện ở đây, lúc này, ngoại trừ boss thì còn có ai?

'Xảy ra chuyện gì?' Sầm Chí Quyền thấy "trợ lý riêng" của mình ra ngoài đã lâu còn chưa về thì cũng ra xem, thực ra cũng không lâu lắm, còn chưa tới 5 phút, là boss một phút cũng không muốn cô rời khỏi tầm mắt của mình mà thôi.

Thế là ra ngoài xem thử, ai ngờ lại thấy cô đứng nói chuyện với một người đàn ông.

Mà người đó...

'Hứa phó tổng?'

Muộn vậy rồi anh ta sao còn ở đây? Hắn nhớ mình không có hẹn bàn công sự với anh ta mà.

'Tổng tài.' Hứa Kinh Niên thật sự cảm thấy hôm nay không phải ngày tốt, người không nên gặp đều gặp cả rồi!

'Boss, thư ký Sầm ở văn phòng của Hứa phó tổng bàn công sự, không cẩn thận y phục bị dính cà phê nên nhờ anh ta lên giúp cô ấy lấy quần áo khác. Em đang định đi với Hứa phó tổng đi xuống tìm thư ký Sầm' Trợ lý Quan đem lời của Hứa Kinh Niên nói lại không sót một chữ.

Sầm Chí Quyền nghe xong chỉ nhướng mày, cách nghĩ của hắn với của Quan tiểu thư giống hệt nhau.

Hắn đương nhiên biết quan hệ giữa Sầm Giai Di và Hứa Kinh Niên không tốt đến độ có thể nhờ đi lấy quần áo nhưng sự thật đang bày ở trước mắt.

Làm sao có thể không hoài nghi có chuyện không thể cho người khác biết?

'Vậy em xuống dưới tìm Giai Di đi. Nói với nó chú thím đang tìm, bảo nó gọi điện thoại về nhà.' Sầm Chí Quyền gật đầu nói.

Tuy hoài nghi quan hệ giữa hai người nhưng hắn không để tâm quá nhiều như Quan Mẫn Mẫn, dù sao đợi đến khi cô lên, cho dù hắn không hỏi chắc cô cũng sẽ nói hết.

Vì thế, Quan tiểu thư hớn hở đi theo vị Hứa phó tổng đang lê những bước chân nặng nề vào thang máy.

****

Lúc đến tầng 27, Hứa Kinh Niên đã không tìm được bất cứ lý do gì để ngăn Quan Mẫn Mẫn đang muốn cùng hắn vào văn phòng.

Nhưng làm thì cũng đã làm rồi, hắn cũng không phải loại người không chịu trách nhiệm, chỉ cần cô đồng ý, hắn lập tức có thể cưới cô.

Lúc nghĩ như vậy, tâm tình vốn khẩn trương đột nhiên tan biến, cả người trở nên nhẹ nhàng cực kỳ.

Phải đó, ăn sạch con người ta rồi, chẳng lẽ không muốn tính sổ sao?

Dù rằng buổi tối hôm đó khi cô chủ động câu dẫn hắn, đúng là hắn không nghĩ tới chuyện chịu trách nhiệm nhưng càng về sau, quan hệ giữa hai người càng dây dưa không rõ, hắn cũng đã hủy đi trong sạch của người ta, thân là đàn ông, sao có thể trốn tránh?

Cho dù cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Sầm thì sao chứ? Thực ra cô ở trước mặt hắn cũng chỉ là một cô gái nhỏ tùy hứng mà thôi.

Hắn càng nghĩ bước chân càng nhẹ nhàng. Lúc đến cửa văn phòng của mình, Hứa Kinh Niên đã khôi phục vẻ bình tĩnh điềm đạm, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể mỉm cười như trước giờ.

Hắn thậm chí còn chủ động mở cửa cho Quan Mẫn Mẫn, 'Bên trong có chút không hay lắm, trợ lý Quan có chắc là không đợi Giai Di thay xong đồ rồi ra nói chuyện với cô không?'

Nghe vậy, Quan Mẫn Mẫn há hốc miệng, không phải vì chút "không hay lắm" mà hắn nói mà là vì cách xưng hô kia...

Không phải là thư ký Sầm mà là "Giai Di"...

Xem ra giác quan thứ sáu của cô thật chuẩn xác!

Lần này tuyệt đối có thể bắt gian rồi.

Nếu như đã có thể bắt gian, vậy tình cảnh "không hay lắm" kia nhất định phải có rồi!

Cho nên, Quan tiểu thư lập tức mỉm cười...

'Không sao, tôi không ngại.'

Tuy miệng nói không ngại nhưng khi cửa mở ra, đập vào mắt là y phục hỗn độn, áo sơ mi của đàn ông, nội y của phụ nữ... rải rác khắp phòng...

Tình cảnh này, thật sự...rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Phản ứng đầu tiên của Quan tiểu thư là lấy điện thoại ra chụp còn Hứa Kinh Niên thì đỏ mặt, 'Trợ lý Quan, hay là cô ra ngoài đợi một lát đi.'

Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng bị một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi thấy tình cảnh này, hắn vẫn không khỏi xấu hổ.

Vữa nãy thật sự không nên để cô vào...

Ở ngoài đợi? Nói đùa sao? Còn chưa tìm được nữ chính mà!

Quan tiểu thư vừa xua tay vừa chạy vào trong, 'Không cần đâu, tôi đi tìm Giai Di.'

Hứa Kinh Niên chỉ đành trơ mắt nhìn theo bóng cô rồi chịu phép đi thu dọn "hiện trường".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv