Nằm trên giường, Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mình đã không thể suy nghĩ, không muốn nghe, không muốn mở mắt, không muốn tiếp nhận sự thật mà mình không muốn tiếp nhận kia!
Nhưng sự thật là sự thật, sự thật khiến cô trở tay không kịp!
Nếu như chỉ là lời nói phiến diện của Diệp Hàm Quân, cô còn có thể tự gạt bản thân rằng bà đang nói dối, nhưng không chỉ ba thừa nhận mà còn có báo cáo xét nghiệm DNA mà Diệp Hàm Quân đưa ra...
Quan Mẫn Mẫn cô là con gái của ba, nhưng lại không phải do mẹ sinh ra, mà là Diệp Hàm Quân.
Sự đời vô thường, ruộng hóa nương dâu, con người trải qua mấy nghìn năm tiến hóa, rất nhiều suy nghĩ sớm đã thay đổi không còn như xưa nhưng vẫn có những thứ luôn tồn tại trong lòng người, chẳng hạn như lòng tham, chẳng hạn như ích kỷ, lại chẳng hạn như... vô sỉ.
Lòng tham và sự ích kỷ thì ai cũng có, hoặc lộ liễu hoặc che dấu nhưng sự xấu thì không phải ai cũng có thể bất chấp tất cả mà lờ đi.
Nhưng hôm nay, Quan Mẫn Mẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được thế nào là vô sỉ.
Dù rằng, về mặt y học mà nói, Diệp Hàm Quân mới là người mẹ có quan hệ máu mủ với cô, nhưng cô, không thừa nhận.
Câu chuyện ly miêu tráo chúa đã cũ rích không ngờ được bà vận dụng một cách hoàn hảo.
Cũng như vậy, Diệp Hàm Quân bà cũng là người tiêu biểu cho hành vi vong ân phụ nghĩa.
Trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, ba mẹ anh chị đều đã di dân qua Malaysia, một mình bà mang theo đứa con gái lưu lại Singapore, cuộc sống khó khăn trăm bề nhưng may mắn ông trời cho bà gặp được người em họ rất tốt, vốn chỉ định mượn chút tiền để kinh doanh nhưng vừa khéo đứa em họ mới mang thai được một tháng mà đã có hiện tượng ốm nghén nghiêm trọng, cần phải có người thường xuyên bầu bạn, cho nên bà mới lưu lại.
Mẫn Thiên Vân lúc đó vẫn chỉ là nhân tình của Quan Thiệu Hiên, tuy rằng ngoài ý muốn mang thai nhưng ông cũng không bắt bà phải bỏ, thậm chí còn có chút vui mừng cho nên bà đương nhiên phải sinh nó ra.
Quan Thiệu Hiên đối xử với Mẫn Thiên Vân không tệ, tuy không phải ngày nào cũng đến thăm nhưng lần nào đến cũng mang theo nhiều thứ, cả trang sức, túi xách, đồ bổ gì đó khiến Diệp Hàm Quân vốn sống trong cảnh khốn nhọc càng thêm đố kỵ.
Lúc đó Quan Thiệu Hiên mới chỉ ngoài 40, đối với đàn ông mà nói đây mới là độ tuổi sung mãn nhất, cộng thêm tướng mạo rất khá, cũng không có bụng bia, cộng thêm xuất thân giàu có, trong mắt nhiều phụ nữ cũng là một người đàn ông cực kỳ có mị lực, Diệp Hàm Quân bị hấp dẫn cũng là điều bình thường.
Chỉ tiếc là, lúc đó Mẫn Thiên Vân đang được sủng ái, lại có con, Quan Thiệu Hiên cũng không phải người đàn ông chưa từng gặp qua phụ nữ, đối với một Diệp Hàm Quân tướng mạo chỉ được gọi là thanh tú lại đã qua hai lần đò đương nhiên không để vào mắt.
Cho dù thi thoảng bà có nói với ông mấy câu nhưng từ đầu đến cuối Quan Thiệu Hiên vẫn không chịu nhìn bà nhiều một lần.
Cuối cùng cũng có xoay chuyển, một đêm lúc Mẫn Thiên Vân mang thai được hai tháng, Quan Thiệu Hiên đi xã giao uống rượu không ít quay về căn hộ nơi ông mua riêng để Mẫn Thiên Vân ở.
Bởi vì ốm nghén quá nghiêm trọng, luôn ăn không được ngủ không được, Mẫn Thiên Vân thật không dễ dàng gì mới thiếp đi được một lát, Quan Thiệu Hiên sợ đánh thức bà, vì vậy vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Diệp Hàm Quân tốt bụng giúp ông pha nước nóng để tắm, lúc thấy ông thực sự say không nhẹ, chính trong lúc ấy bắt đầu nảy sinh ý xấu...
Chuyện xảy ra cũng bởi vì hôm nay lúc trò chuyện với Thiên Vân, thấy cô em họ vẻ mặt lo lắng nói gần đây bản thân bởi vì mang thai không thể chìu ông, không biết ông có đi tìm người nào khác không?
Tuy đối với sự chủ động lấy lòng của bà Quan Thiệu Hiên vốn chẳng coi vào đâu, điều này trong lòng Diệp Hàm Quân không phải không hiểu, có một cô em họ xinh đẹp như vậy ông đương nhiên không để người có nhan sắc bình thường như bà vào mắt. Nhưng bà đồng thời cũng hiểu, một người đàn ông ở bên ngoài bao dưỡng nhân tình cũng chẳng có bao nhiêu tiết tháo, huống gì những tin phong lưu của Quan Thiệu Hiên trước đây bà cũng nghe được không ít.
Giờ tuy đang chìm trong ngọt ngào với em họ nhưng người đàn ông ăn quen nhịn không quen hai tháng liền không đụng đến phụ nữ làm sao chịu nổi?
Cho nên, bà quyết định đánh cược một ván, câu dẫn ông.
Nói không chừng có thể khiến ông mê mình như mê Thiên Vân thì sao?
Vậy sau này bà cũng có thể giống như em gái, sống cuộc sống giàu có không cần âu lo.
Thế là, giúp ông pha nước nóng xong, bà lại bước lên giúp ông cởϊ qυầи áo, dìu ông vào bồn tắm...
Đương nhiên, sau đó là đến lượt bà, cũng cởi sạch chui vào cùng!
Không thể không nói, Diệp Hàm Quân đúng là rất hiểu đàn ông, nhất là loại đàn ông như Quan Thiệu Hiên, đã lâu không chạm vào phụ nữ, cộng thêm men rượu, tuy rằng Diệp Hàm Quân đã qua hai lần đò, lại có một đứa con gái nhưng dù sao vẫn còn trẻ, thân thể đang trong thời kỳ thành thục quyến rũ nhất của đàn bà, Quan Thiệu Hiên nhất thời cầm lòng không đặng trước sự chủ động của bà, xảy ra quan hệ.
Nhưng sau đó, chuyện hoàn toàn không đi theo hướng mà Diệp Hàm Quân đã nghĩ.
Xong chuyện, tỉnh táo rồi ông mặc áo ngủ ra sofa ngồi hút thuốc, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng vô tình như trước nay.
Câu đầu tiên ông nói là bảo bà đi mua thuốc uống, sau đó thẳng thừng bảo bà đừng xuất hiện trước mặt ông nữa.
Bà không thể không đi!
Ngày hôm sau, ông cho người mang đến một tờ chi phiếu, lần nữa cảnh cáo bà không được xuất hiện trước mặt mình và Mẫn Thiên Vân bằng không sẽ không khách sáo.
Chi phiếu, là đương nhiên nhận.
Không thể mượn cơ hội này bám theo Quan Thiệu Hiên, chuyện này bà chấp nhận nhưng tiền thì không thể không lấy! Bà không phải làm những chuyện này vì tiền sao?
Giờ đã có một khoản tiền không cần trả lại, cùng Quan Thiệu Hiên ngủ một đêm vẫn rất xứng đáng.
Có lẽ đối với cô em họ này, bà có chút áy náy cho nên sau đó thực sự không bám lấy Quan Thiệu Hiên nữa, người như ông cũng không phải bà muốn bám là bám, điều này bà hiểu rất rõ.
Bà dùng khoản tiền ông cho bắt đầu kinh doanh, sau đó quen với người chồng thứ ba bây giờ.
Hai người từ lúc bắt đầu dành cho nhau ấn tượng không tệ, sau đó thì chính thức kết giao nhưng không được mấy ngày thì bà phát hiện mình mang thai.
Đứa con, đương nhiên là của Quan Thiệu Hiên!
Sau đêm hôm đó bà thực ra không hề uống thuốc, bởi vì vừa khéo lúc đó là kỳ an toàn của bà, bà vốn cho rằng mọi chuyện không trùng hợp như vậy, nhưng sự đời cứ trớ trêu vậy đó!
Người đàn ông mà bà có tình cảm bởi vì bà có thai mà rời đi, quay về Malaysia.
Bà không phải chưa từng oán hận, thậm chí đã từng muốn bỏ cái thai này, bà đi bệnh viện, ngay cả bác sĩ cũng hẹn sẵn nhưng trùng hợp lại gặp Mẫn Thiên Vân đi khám thai, bầu bạn bên cạnh đương nhiên là Quan Thiệu Hiên.
Hai người không nhìn thấy bà, bà cũng chỉ trốn ở một góc xa nhìn vẻ mặt vui sướng lẫn chờ mong của cả hai, trong lòng đột nhiên vừa ghen vừa hận.
Cũng đều là con, sao con của bà lại phải chết đi mà con của họ lại được chào đời trong sự mong đợi?
Một suy nghĩ táo bạo chợt lướt qua trong đầu, không được, bà cũng phải sinh đứa nhỏ này, tương lai cũng phải cho nó sống cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu.
Xé nát phiếu hẹn trong tay, bà về nhà, cẩn thận vạch kế hoạch sau đó rút hết số tiền mà Quan Thiệu Hiên cho ra, mua chuộc bác sĩ và hộ lý trong bệnh viện đó, cuối cùng cũng lấy được những tư liệu khám thai của Mẫn Thiên Vân.
Sau đó, lựa chọn sinh mổ cùng một ngày.
Lúc con bà sinh ra, thực ra mới vừa tròn bảy tháng nhưng trong thai kỳ bà đã tích cực bồi bổ nên đứa nhỏ sinh ra thể trọng so với một đứa bé đủ ngày tháng chênh lệch không quá nhiều.
Âm thầm tráo hai đứa nhỏ sau đó bà đưa con gái của Mẫn Thiên Vân và con gái của người chồng trước đi Malaysia, lần nữa gặp lại người chồng thứ ba, sau bao nhiêu vật đổi sao dời, cuối cùng hai người vẫn kết hôn.
Bà cắt đứt mọi liên lạc với Singapore, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ quay lại nhìn đứa con ruột của mình một lần, bà biết, chỉ cần nó sống bên cạnh người khác, nhất định sẽ tốt hơn sống với mình!
Bà đối xử với con gái của Mẫn Thiên Vân – Diệp Dao cực tốt, bởi vì trong lòng áy náy nên muốn dùng mọi cách để đền bù.
Trước giờ bà chưa từng nghĩ sẽ nói ra thân thế thực sự của con gái nhưng ai ngờ, giấy cuối cùng vẫn không gói được lửa.
Năm Diệp Dao 17 tuổi, hai vợ chồng bởi vì việc làm ăn không thuận mà nảy sinh cãi vã, chồng bà không muốn bà đưa tiền cho con gái ra nước ngoài du học nhưng bà kiên trì muốn con gái không từ bỏ cơ hội hiếm có này, huống gì con gái lớn cũng ra nước ngoài học rồi, nếu đứa nhỏ không được đi nhất định sẽ cảm thấy bà thiên vị.
Huống gì, đối với Diệp Dao trong lòng bà có quá nhiều áy náy!
Tuy ngày thường chồng bà đối xử với hai chị em không tệ nhưng dù sao cũng không phải con ruột mình, thấy Diệp Hàm Quân chuyện gì cũng suy nghĩ cho hai đứa con trước, ông giận vô cùng, lúc nóng lên, lời nào cũng có thể nói không cần suy nghĩ.
Ông quát, 'Có bản lĩnh sao không đi tìm Quan Thiệu Hiên xin tiền? Bảo ông ấy đưa tiền cho con gái mình đi học thì có gì sao?'
Ông không ngờ một câu nói trong lúc giận dữ lại vô tình bị Lý Tử Mạn mới từ nước ngoài nghỉ hè về và em gái nghe thấy.
Hai người biết mình không phải cùng cha cùng mẹ, lúc bà li hôn Lý Tử Mạn cũng đã 5 tuổi, vẫn còn chút ký ức, con bé vẫn kêu người chồng bây giờ là "chú Trần", nhưng giờ lại ở đâu có thêm một Quan Thiệu Hiên, người đó là ai?